Chương 471: Dụ dỗ quái thú

Khí tức của Dị Tộc khác rất lớn với con người những con dị thú khác. Nếu phải nói thì khí tức của bọn chúng tương tự với khí tức của Ma Thú, mang theo một cỗ ý tức muốn hủy diệt.

Chỉ là giống như nhân loại mạnh mẽ có thể thông qua việc điều khiển lực lượng để thu liễm khí tức. Đám Dị Tộc này có thể ẩn giấu bản thân, giống như bộ tộc của Bạch Cốt, bọn họ có thể xâm nhập vào trong xã hội loài người.

Những Dị Tộc này....Đặc điểm chung của bọn nó là miệng to, cái này là Đường Vũ tạm thời gọi như thế...Khụ khụ, là bộ tộc Huyết Khẩu.

Bộ tộc Huyết Khẩu đang tấn công vào vòng bảo vệ của cung điện, số lượng cũng không ít, có hơn trăm người và trong tay cầm một loại vũ khí dài và quái dị. Trên đỉnh của vũ khí có bóng đèn đang phát ra ánh sáng, bắn ra một tia sáng lên vòng bảo vệ...Dường như đang cố tình làm suy yếu màn ánh sáng này.

Khi dãy núi Thục Cảnh vừa được phản chiếu ở trên bầu trời, Đường Vũ nhìn thấy một con quái thú đang bay tấn công cung điện còn nguyên vẹn, nhưng bị ánh sáng bắn lại, bị thương không hề nhẹ.

Trước mắt, vòng bảo vệ của cung điện này cũng không thể là phiên bản thấp hơn đúng không? Đường Vũ vô cùng tò mò về tác dụng của vũ khí kì lạ đó.

Những Dị Tộc này đã chuẩn bị đầy đủ mới đến nơi này.

Phía trước hơn trăm tên Dị Tộc, trong đó có hơn một chục tên có khí tức mạnh mẽ, đồng thời là quân chủ lực đang tấn công vòng bảo vệ. Để cho con rối ác mộng từ mấy chục km có thể cảm giác được động tĩnh.

" Đều là Siêu Phàm, quá nhiều đi chứ....Liên quân của bộ tộc Bạch Cốt và Hắc Ma, cũng chỉ mới có 14 tên Siêu Phàm. Mà bộ tộc Huyết Khẩu, liền có tới 15 tên, trong đó có năm tên Siêu Phàm lâu năm."

" Đặc biệt cái tên ở phía trước... Lại có vũ khí Siêu Phàm!"

Chỉ nhìn thấy tên Siêu Phàm bộ tộc Huyết Khẩu cầm ở trong tay một cây búa khổng lồ to hơn thân thể, năng lượng kinh khủng từ đó toát ra. Chỉ với một đòn, vòng bảo vệ rung lên, so với Siêu Phàm lâu năm còn đáng sợ hơn.

" Là Siêu Phàm giai đoạn hai sao? Không, không đúng, chắc là vương giả cùng cấp ở trong giai đoạn Siêu Phàm."

Theo như Đường Vũ biết, hiện tại Siêu Phàm giai đoạn hai nếu mà cưỡng ép đi xuyên qua thông đạo không gian, sẽ khiến cho thông đạo sụp đổ và hoàn toàn chìm ở trong không gian loạn lưu đó thôi.

Nhưng Siêu Phàm cùng giai, cũng có sự phân chia mạnh yếu, giống như Nancy chỉ là phổ thông....Siêu Phàm mới đột phá lại có thể chống lại những Siêu Phàm đã tích lũy mấy trăm năm.

Lấy mực năng lượng tính toán mà tiêu hao, loại cường giả đi qua thông đạo không gian, rõ ràng phải trả cái giá cao hơn.

Hơn nữa, còn có vũ khí Siêu Phàm....Vũ khí Siêu Phàm mạnh hơn nhiều so với " Đại kiếm tai họa" của Nancy...Chỉ để gửi chiếc búa khổng lồ này tới đây, chắc chắn phải trả cái giá không thua gì hai ba tên Siêu Phàm.

Dưới những đợt tấn công liên tục của những tên Siêu Phàm này, vòng ánh sáng bảo vệ của cung điện luôn chập chờn sáng tối, giống như nó có khả năng sẽ bị phá hủy bất cứ lúc nào.

" Đừng nói những cung điện trước kia, cũng bị đám bộ tộc Huyết Khẩu này phá hủy sao?"

Đường Vũ vô cùng nóng nảy, thật vất vả lắm mới tìm được cung điện còn nguyên vẹn, chẳng lẽ chỉ có thể nhìn đám Dị Tộc này cướp sạch?

Phải cướp tất cả mọi thứ trước khi đám Dị Tộc này tiến vào?

Đường Vũ nhanh chóng phủ định, xuyên qua không gian cũng không phải toàn năng. Hiện tại vẫn chỉ ở tầng không gian nông cạn. Một khi tới gần, sẽ có nguy cơ bị đám Dị Tộc phát hiện. Nếu tiến vào tầng không gian sâu, không thể quan sát tới thế giới bên ngoài, cũng không thể nào định vị một cách chính xác.

Mặc dù cái giá phải trả cho sự mất mát của con rối ác mộng có thể chịu được, nhưng nó không thể nào bị phá hủy nếu không có bất kì giá trị nào, phải không?

Không gian chấn động.

Làn sóng năng lượng bộc phát.

Bán kính một cây số đã bị phá hủy hoàn toàn, mặt đất bên dưới cũng biến mất, cung điện lơ lửng giữa không trung.

Vòng sáng bảo vệ cũng đang mờ dần.

Con rối ác mộng ở phía xa, không dám hấp tấp di chuyển.

Một số con dị thú bị động tĩnh thu hút tới, còn chưa tới gần đã bị đánh tan thành tro. Thậm chí có một con Dị Thú Siêu Phàm bởi vì lòng tò mò bay tới, không kịp chạy trốn bị Siêu Phàm tộc Huyết Khẩu cứng rắn đánh chết.

Tàn bạo như vậy!

Con rối ác mộng nhanh chóng quấn áo choàng xung quanh người. Trong dãy núi Thục Cảnh nguy hiểm ở khắp mọi nơi, chỉ có cái áo choàng khiêm tốn này có thể mang lại chút ấm áp.

" Dị thú? Đúng thế, còn có Dị Thú!"

" Đám Dị Tộc này thì tính làm cái gì, dãy núi Thục Cảnh chính là địa bàn của tụi Dị Thú!"

Hai mắt Đường Vũ tỏa sáng.

Trong dãy núi Thục Cảnh vô tận này, có thể nói Siêu Phàm ở khắp mọi nơi, nhớ lại lúc trước, khi anh và Nancy đi vào, liền đụng phải hai con Siêu Phàm giai đoạn hai.

Những con Dị Thú dường như bị hạn chế nào đó cho nên hiếm khi bay ra khỏi dãy núi Thục Cảnh. Cho tới nay, Đường Vũ chỉ thấy con đại bàng vàng khổng lồ bay ra.

Những con Dị Thú khác, đừng nói muốn lười biếng ở nhà chứ?

Nơi anh tiến vào cũng không có sâu lắm, với tốc độ của Siêu Phàm, anh có thể lao ra khỏi dãy núi Thục Cảnh khoảng hai phút. Nhưng bên ngoài dãy núi ( nơi vẫn có ánh nắng), quả thật không nhìn thấy Dị Thú Siêu Phàm. Sau khi tiến vào bên trong liền thấy nhiều vô số kể.

Vòng bảo vệ không giữ được lâu nữa, Đường Vũ nhanh chóng hành động, với dã tâm tàn nhẫn, anh đã điều khiển con rối ác mộng tiến về phía nơi lần trước anh gặp phải Siêu Phàm giai đoạn hai.

Cảnh vật bay về phía sau như một dòng người.

Những cây đại thụ tươi tốt và những đỉnh núi cao bất tận.

Con rối ác mộng đã hiện thực hóa và từng đợt khí tức phát tán ra ngoài.

Nhất thời, cả khu rừng náo động, vô số chim chóc và dã thú khiếp sợ bỏ chạy.

Con rối ác mộng chậm rãi bay tới, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh, thân ảnh lập tức mờ mịt, hóa thành một đáo ánh sáng nhanh chóng hướng phương xa bỏ chạy.

Ngay lập tức, một con quái vật khổng lồ một sừng và đôi cánh ở trên lưng bay ra khỏi núi.

Một móng vuốt xuất hiện, ngay lập tức kéo dài khoảng cách và hướng về phía con rối ác mộng tóm lấy. Để lại một vài vết nứt sâu và tối ở trên không trung.

Nhìn thấy con rối ác mộng biến mất, trong mắt của con thú khổng lồ Độc Giác có chút kinh ngạc, ngay sau đó nó có chút nhân tính hóa cười cười, giống như phát hiện ra một món đồ chơi thú vị, chậm rãi đuổi theo.

......

Tránh né!

Lại tránh né!

Ba trăm sáu mươi độ xoay tròn và trôi dạt để né tránh.

Đường Vũ tập trung cao độ, thỉnh thoảng điều khiển con rối ác mộng tiến vào không gian sâu thẳm rồi xuyên qua nơi khác.

Nguy hiểm và tránh được sự tấn công của con quái thú Độc Giác tấn công.

Nhảy múa trên mũi dao!

Nhưng con thú khổng lồ dường như đã mất kiên nhẫn, tộc độ bỗng nhiên tăng nhanh, móng vuốt đổi thành màu vàng kim, khi móng vuốt vỗ xuống, không gian xung quanh hiện ra từng lớp gợn sóng.

Cơ thể của con rối ác mộng, nửa thật nửa ảo, nhanh chóng xuyên thẳng qua, đã tránh được khu vực hạch tâm của chấn động nhưng vẫn bị ảnh hưởng lan đến, từ bên trong không gian nông cạn rơi xuống.

Đường Vũ tựa hồ nghe thấy trên người con rối truyền đến tiếng răng rắc giòn tan.

Không thể phí cơ hội này!

Ánh mắt anh tựa hồ nhìn thấy thân ảnh to lớn đang tới gần, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân ảnh của con rối ác mộng từ từ biến mất, tiến vào không gian sâu thẳm, bay nhanh ở trong thông đạo đầy màu sắc.

Sau một phút bay xuyên qua, con rối ác mộng mới từ trong không gian sâu thẳm thoát ra, nhìn xung quanh bốn phía, không biết đang ở nơi nào.

" Vị trí vừa mới chạy trốn, lấy cảm giác của Siêu Phàm giai đoạn hai, chắc có thể phát hiện ra dị thường, nhưng mình cũng không biết...Con quái thú Độc Giác đó có mò tới nơi đó hay không.

Đường Vũ hoàn toàn không chắc chắn.

Nhưng anh suy đoán, con quái thú Độc Giác chắc hẳn là một vị vua...Không gì có thể uy hiếp đến sự tồn tại của nó, như vậy cũng không cần phải cẩn thận, mà con quái thú kia giống như hơi buồn chán ở đây.

Một khi phát hiện bộ tộc Huyết Khẩu, xác suất trực tiếp ra tay là khá cao.

Chỉ có thể làm hết sức và tuân theo ý trời.

" Vấn đề bây giờ....Hình như mình lạc đường con mẹ nó rồi!"

Con rối ác mộng chỉ có thể bay theo hướng khi nó đến đây, bay khoảng mười phút, anh mới thò đầu nhìn qua và cảm giác được năng lượng dao động ở nơi xa.