Chương 459: Một lòng võ đạo

Tỉnh Tây Lâm, một nơi trú ẩn lớn nào đó.

Một võ quán làm ăn khá khẩm. Hôm nay lại hiếm thấy khi đóng cửa.

" Sư phụ, ngài muốn rời khỏi nơi này và đến nơi trú ẩn Thâm Lam gì đó hay sao?"

Một tiểu học đồ trắng trẻo mập mạp mặc bộ đồng phục ngạc nhiên hỏi.

Sư phụ võ quán đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thực ra đã ngoài bảy mươi. Ông được gọi là Cung Trường Bình và kinh doanh một võ quán Trường Bình, quy mô không thể so sánh với các võ quán lớn nhất ở trong nơi trú ẩn, việc làm ăn cũng không tệ.

Là sư phụ duy nhất của võ quán, mái tóc của Cung Trường Bình có chút bạc, khuôn mặt hòa ái, hai cánh tay lộ ra sau bộ võ phục rộng thùng thình, không có để lộ ra cơ bắp.

Nhưng mà những học viên ở trong võ quán đều biết thực lực của sư phụ rất mạnh. Là một người chuyên tâm với võ học, so với các cao thủ ở những võ quán khác không kém chút nào. Nếu sư phụ của bọn họ biết kinh doanh, võ quán Trường Bình quy mô có thể tăng lên mấy cấp bậc.

Bây giờ, Cung Trường Bình bày tỏ muốn từ bỏ việc kinh doanh võ quán, ngàn dặm xa xôi chạy tới Thâm Lam, nhưng các đồ đệ lại không hiểu.

" Đúng thế, chỉ có thể đến võ quán Thâm Lam mới có thể tìm thấy được võ đạo chân chính." Cung Trường Bình giọng điệu có chút bình tình, ánh mắt kiên định ẩn chứa quyết tâm tìm "đạo".

Tiểu học đồ trắng trẻo mập mạp vẻ mặt buồn bã:

" Nhưng sư phụ, ngài đã rất mạnh rồi, người khác nói ngài là một trong số ít người hiểu rõ võ công ở trong nơi trú ẩn. Cần gì phải đi tới nơi trú ẩn Thâm Lam đâu? Hơn nữa đó cũng chỉ là lời đồn....Học viên của Thâm Lam đi ra ngoài có thể vượt ba cấp chiến thắng ma thú? Đây nhất định chắc chắn là giả!"

" Tiểu sư đệ nói không sai, hơn nữa Thâm Lam và chúng ta cách nhau cũng nghìn cây số. Cho dù thực lực của sư phụ mạnh mẽ đi chăng nữa, dọc theo đường đi cũng ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, sư phụ cũng không cần phải vì một lời đồn mà mạo hiểm!"

" Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa sư phụ đi rồi, võ quán chúng ta sẽ làm sao bây giờ?"

Trong sân, hơn mười mấy người mặc đồng phục võ có in chữ " Trường Bình", vội vàng nói, tất cả đều là học viên mà Cung Trường Bình nhận lấy mấy tháng qua khi tận thế xảy ra.

Bọn họ đều là trẻ mồ côi, cha mẹ đều bị ma thú sát hạt, Cung Trường Bình đã mang bọn họ về, dạy võ cho bọn họ. Hiện giờ, bên trong những đồ đệ này có người thực lực mạnh cũng được xem là cao thủ.

Đôi mắt của Cung Trường Bình nhìn qua những đồ đệ dù chưa trưởng thành hay đang dần trưởng thành và mỉm cười hài lòng:

" Ta đã hạ quyết tâm, người nào nếu muốn thì có thể theo ta theo đuổi võ đạo, không muốn thì ở lại nơi này, võ quán thì ta giữ lại, các ngươi cũng có thể tiếp tục kinh doanh hoạt động. Với thực lực của các ngươi, cũng đủ để dạy cho những người thức tỉnh bình thường đó."

" Đến Thâm Lam cũng không có nguy hiểm gì giống như các ngươi tưởng tưởng. Tuy chúng ta cách nhau hơn nghìn dặm, nhưng chỉ cần chúng ta đi tơi nơi trú ẩn Tây Bình cách đó 300km, chúng ta có thể đi Thuyền Bay tới Thâm Lam là có thể dễ dàng tới nơi đó.

Nhìn thấy Cung Trường Bình một lòng quyết tâm trong việc truy tìm " đạo", thanh âm khuyên bảo dần dần giảm đi.

Một số đồ đệ tò mò về Thâm Lam được đồn đãi giống như một thiên đường và muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng họ lo lắng về việc sẽ gặp nguy hiểm trong dã ngoại.......Cho dù Thuyền Bay đó thực sự tồn tại, còn có hơn 300 cây số phải vượt qua. Cung Trường Bình mạnh đến đâu, ông cũng không thể nào bảo vệ được từng người trong số bọn họ.

Trong nơi hoang dã, có thể gặp phải những nguy hiểm không thể tưởng tượng bất cứ lúc nào.

Không ít đồ đệ khi nghe võ quán có thể tiếp tục kinh doanh, bọn họ liền lùi bước.

Không cần dốc sức nhiều vẫn có không ít thu nhập, cuộc sống như thế, bọn họ cũng không muốn từ bỏ.

Cuối cùng chỉ có đại sư huynh và đồ đệ nhỏ tuổi nhất, nguyện ý theo sư phụ rời đi.

Cung Trường Bình nhìn thấy nhị đồ đệ thực lực mạnh nhát, đáy mắt lóe lên vui sướng rồi biến mất, trong lòng thở dài một tiếng, " Về sau võ quán liền giao lại cho các ngươi."

......

" Đây là tình hình gần đây của nhân vân bên ngoài nơi trú ẩn."

Đường Vũ nhận lấy thông tin mà Trần Hải Bình mang đến và lật nó ra.

Mỗi ngày, lãnh địa có lượng người sống sót mới đến đều ổn định khoảng hơn 500 người. " Không tệ, hơn nữa những người thức tỉnh này cũng không thiếu những người cấp bảy, cấp tám."

" Đúng vậy." Trần Hải Bình lộ ra nụ cười vui mừng, " Danh tiếng của Thâm Lam chúng ta đã truyền ra bên ngoài, không chỉ là nhờ trang bị rune, mà rất nhiều người xem Thâm Lam của chúng ta là thánh địa tu luyện. Có thể nói, thực lực càng mạnh, những người thức tỉnh đạt tới bình cảnh đều hướng tới chỗ này của chúng ta."

Nhiều người tin rằng lời đồn đó là sự thật.

Chính là bởi vì những nhà thám hiểm đi ra từ Thâm Lam, bọn họ đã thể hiện sức mạnh của mình hơn xa với những người cùng cấp, đồng thời cũng làm cho danh tiếng của Thâm Lam được truyền đi nhanh chóng.

Trước kia nó chỉ giới hạn ở những quan chức cấp cao của những nơi trú ẩn lớn. Nhưng bây giờ, ở tỉnh Thiên Nam, hầu như tất cả mọi người đều biết về chuyện này và thậm chí ở các tỉnh lân cận. Một số người thức tỉnh không ngại hàng nghìn cây số xa xôi mà chạy đến.

" Chỉ là Thuyền Bay vẫn còn quá ít, giá vé lại đắt đỏ, những người thức tỉnh bình thường cũng trả không nổi." Trần Hải Bình thở dài.

Đối với chuyện này, Đường Vũ cũng không có biện pháp, anh chỉ nói: " Để cho người của phòng đăng kí và phòng tuyên truyền chú ý hơn nữa về việc lôi kéo nhân tài, đặc biệt là những hạt giống tốt đừng có bỏ sót...Đương nhiên, những cái gai đó cũng không nên bỏ qua, tốt nhất là bắt hết mang đi khai thác mỏ, hai mỏ mới mở gần đây vẫn đang còn thiếu công nhân."

Hai người trao đổi vài phút ở trong văn phòng, Đường Vũ lại phân phó cho Lão Trần một ít nhiệm vụ.

Lão Trần bây giờ càng ngày càng thoải mái làm những công việc dân sự này, trước đây thì suốt ngày than thở, nhưng bây giờ hiện tại thì hoàn toàn thích thú....Hình như ông đã quên chuyện mình đã từng là một cựu quân nhân.

"Như vậy cũng tốt."

Đường Vũ trong lòng thầm nghĩ.

Có lẽ trình độ cuộc sống được nâng cao đã cho phép Trần Hải Bình giảm thời gian ngủ, tăng tốc độ vận hành não bộ, nâng cao hiệu quả công việc rất nhiều. Hiện suy nghĩ lại, có thể không cần lo lắng tìm thêm người chia sẻ công việc cho lão Trần.

" Đúng rồi, năm ngày sau sẽ có một buổi đấu giá với quy mô lớn, nhân tiện đem ba lô không gian và cuộn giấy quay trở về thành phố đem ra thử nghiệm trước."

......

Sau khi Trần Hải Bình rời đi, Đường Vũ cũng bắt đầu làm chính sự.

Những ngày này, anh cứ vui vẻ chơi bời với con rối ác mộng, sau khi lãnh địa thăng cấp, rất nhiều kiến trúc anh vẫn chưa tìm hiểu sâu về nó.

Tâm trí chìm vào trong đầu, một bản đồ lãnh địa hình 3D sống động như thật xuất hiện. Phần lớn kiến trúc chỉ có một đường nét hư ảo, mà một trong số đó lại là thực thể và lại còn sáng bóng.

Suy nghĩ hội tụ về những kiến trúc này, minh họa tương ứng liền hiện ra.

Đây đều là kiến trúc hệ thống, Đường Vũ có thể nâng cấp từ xa. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh vẫn không ở trong nhà nữa, đứng dậy đi ra khỏi lâu đài.

Nếu quan sát kĩ có thể nhìn thấy hiệu ứng khi nâng cấp.

Điểm dừng chân đầu tiên Đường Vũ đến chính là khu vực trồng lúa Tinh Ngọc.

Khu vực trồng trọt được mở ra bên ngoài thành, có diện tích hàng trăm mẫu. Nhưng trong đó trồng lúa Tinh Ngọc chỉ có mấy chục mẫu đất, được chia làm chín khu vực rải rác....Điều này giúp cho lúa Tinh Ngọc phát triển tốt hơn, có thể hấp thu Nguyên Lực tốt hơn.

Đường Vũ quan sát một lát, trong lòng nghĩ đến chuyện nâng cấp nông trại.

Tiêu hao một lượng lớn Nguyên Tinh để nâng cấp nông trại lên cấp 6, cũng không khác gì so với trước đây, ngoại trừ màu sắc đậm hơn. Nhưng Đường Vũ quan sát bằng con mắt tinh tường thì thấy rằng chu kì sinh trưởng của giống lúa Tinh Ngọc đã được rút ngắn 13%

Một khoảng thời gian rất đáng để trân trọng.

Sau khi dặn dò những người trong trang trại chăm sóc cho tốt và ghi lại số liệu. Đường Vũ nhanh chóng rời đi.

Hầu hết các nông trại trên lãnh địa chỉ là trang trại cấp 1 và cấp 2. Họ trồng các cây trồng bình thường và không cần thăng cấp. Chỉ có khu vực trồng lúa Tinh Ngọc và khu vực trồng dược liệu ở phía sau thung lũng mới được nâng cấp lên cao nhất.

Ba trang trại trong khu vực trồng dược liệu cũng được anh nhanh chóng nâng cấp.

Thời gian sinh trưởng của không ít dược liệu đã được rút ngắn khác nhau, làm Đường Vũ ngạc nhiên chính là, ban đầu chỉ có thể duy trì cây ăn quả không có héo úa, dưới tác dụng của đất nông nghiệp cấp 6, lại có thể nhìn thấy dấu hiệu sinh trưởng mờ nhạt.

Những loại trái cây này có thể giúp con người thức tỉnh và chúng cũng có tác dụng khai thác và nâng cao tiềm năng.

Số lượng ít, có thể không hữu ích, nhưng nếu chúng được trồng trọt và sản sinh vô hạn thì đó lại là vấn đề khác.

Nhà kho trại huấn luyện, tế đàn chiến tranh, cổng dịch chuyển và rất nhiều kiến trúc phòng thủ khác. Đường Vũ đều nâng cấp lên cao nhất và nghiên cứu tác dụng của chúng nó.

Một điểm trực quan khác đó chính là ở chế độ xài tiền, chiến lực của Đường Vũ tăng lên trên phạm vi lớn.

Anh cảm giác có thể nghiền ép Ngôn Đỉnh Thiên đã không còn vấn đề gì.

Anh bước vào nhà máy phép thuật.

" Đinh! Nhà máy phép thuật đã tăng lên cấp 3."

" Đinh! Nhà máy phép thuật đã tăng lên 9 ô chứa phép thuật."

" Đinh! Nhà máy phép thuật có thể chế tạo ra những phép thuật cỡ lớn cấp hai."

" Đinh! Mỗi phép thuật cấp hai cần chiếm 2 ô chứa."

Âm báo liên tục vang lên, ánh mắt Đường Vũ dần dần sáng lên.