Chương 449: Tình huống khẩn cấp ở mặt trận phía Tây (2)

Một cao thủ bước ra từ đội hình chiến đấu của quân đoàn Thanh Long, với vẻ mặt lạnh lùng và có luồng sát khí lượn lờ ở xung quanh.

Trang Lai Phúc bước chân dừng lại, lại bước nhanh lên phía trước, bước đi càng lớn.

"Bắt đầu!"

Bên cạnh trọng tài ra lệnh một tiếng.

Trang Lai Phúc cùng người thức tỉnh quân đoàn Thanh Long, đồng thời đều di chuyển.

Người đó là một người có năng lực hệ thủy, bàn tay và ngón tay của anh ta đan chéo vào nhau có chút biến hóa. Trong nháy mắt, một con rồng nước từ lòng bàn tay xuất hiện, hướng về phía quỷ thuật bay tới.

Trang Lai Phúc sử dụng khả năng ảo thuật của mình am hiểu nhất, ảnh hưởng đến nhận thức của đối thủ, đồng thời cầm cây dao găm ở trong tay cộng thêm với thân hình thấp bé, sau khi lướt qua con rồng nước, anh đã lao nhanh tới.

Trận chiến đã nổ ra.

......

Bên ngoài sàn đấu, cục trưởng cục an ninh là người quan tâm lớn nhất.

Ông hi vọng quân đoàn Thanh Long sẽ dạy dỗ cho tên " quỷ thuật đạo tặc" một bài học, để cho ông thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không muốn tên " quỷ thuật đạo tặc" bị hành hạ quá nặng tay...Điều đó chẳng phải càng chứng tỏ cục an ninh bất tài vô dụng hay sao.

Chiêu thức của hệ nguyên tố, tương đối rực rỡ.

Loại ảo thuật... Nhìn không thấy, sờ không được. Cục trưởng cục anh ninh vốn tưởng đây sẽ là một cuộc chiến đấu giữa ánh sáng và bóng tối.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, miệng của ông ta mở to vì kinh ngạc.

Cảm thấy... Cuộc chiến đấu này có gì đó không đúng!

......

Đường Vũ quay mặt đi, cảm thấy thực xấu hổ!

Trang Lai Phúc không bị đánh bại, anh ta thực sự không có bất kì vết thương nào ở trên cơ thể.

Tuy nhiên, ở trên võ đài phía xa, bóng người có chút nhảy lên nhảy xuống, lăn lộn, bay lượn, khiến Đường Vũ có chút hối hận vì đã đem Trang Lai Phúc phái lên võ đài.

Kể từ khi cuộc đối đầu ngắn ngủi không có bao lâu, sau khi bị ảnh hưởng bởi ảo thuật, anh ta vẫn không thể nào đến gần đối thủ, đối phương thì cứ liên tục phun nước khiến cho hắn có chút sợ.

Anh ta không dám lao vào quyết đấu một trận chiến, thay vào đó sử dụng kĩ năng né tránh và chạy trốn vô cùng điêu luyện của mình, lại thông qua ảo thuật để ảnh hưởng đến nhận thức của đối thủ...

30 giây trôi qua.

Ba phút trôi qua.

10 phút trôi qua.

Trận chiến tay đôi đã biến thành một trận rượt đuổi, Trang Lai Phúc một chút tâm tư chiến đấu cũng không có.

Người có năng lực hệ thủy của Thanh Long, trên trán xuất hiện một chút mồ hôi.

Trang Lai Phúc sắc mặt có chút đen lại, thở hổn hển, miệng còn la lên: " Hòa đi nhé...Chúng ta quyết định kết quả hòa như thế nào?"

......

Mười phút sau, Trang Lai Phúc cả người ướt sũng và tập tễnh trở về.

Còn đáng thương hề hề, đang muốn mở miệng.

Đường Vũ liếc xéo qua:

" Ngươi gọi cái gì là Lai Phúc, sao không đổi tên thành Trang chạy trốn! Hay gọi là Nicholas chạy trốn cũng được!"

Anh thực sự không biết làm thế nào mà hắn ta có thể đạt đến thức tỉnh cấp 10.

Đường Vũ tâm tình có chút phức tạp, còn có cục trưởng cục An ninh.

Miệng há hốc, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài phiền muộn.

......

Tuy biểu hiện của Lai Phúc có chút phế vật, nhưng hắn là người của Bắc Đình, Thâm Lam mất mặt, Bắc Đình thực sự mất cũng rất nhiều, nhất là bộ phận của cục an ninh đã từng truy bắt " quỷ thuật đạo tặc".

Tự hủy tám trăm, đả thương kẻ địch 1000.

Trận thứ hai lập tức bắt đầu, lúc này đây là Ứng Long đối đầu Chúc Long.

Mỗi một trận giao chiến, ngắn thì mười mấy giây, dài thì một hai phút, giống như trận đấu đuổi bắt của quỷ thuật đạo tặc mất khoảng 20 phút, tuyệt đối không hề có trận nào.

Tính cả thời gian rảnh rỗi trước và sau trận chiến, mỗi trận đều mất hết ba phút.

Chẳng bao lâu, ngoại trừ Đường Vũ, Nancy, Y Liên và không am hiểu về chiến đấu như chị em Tinh Linh, Tinh Nguyệt.

La Triết, Không, Tạ Y, Tiểu Lật và còn có hai tùy tùng tư chất cấp B đều lần lượt lên sân khấu.

Bắc Đình và Thâm Lam là hai hệ thống khác nhau.

Chiến đấu nhiều hơn những người thức tỉnh bên ngoài hệ thống so với chiến đấu quen thuộc có lợi nhiều hơn cho bản thân.

Nhưng Đường Vũ phát hiện mình suy nghĩ hơi nhiều.

Kết quả của trận chiến.

Cũng một lần nữa làm cho các quan chức cấp cao ở Bắc Đình giật cả mình.

Ngoại trừ một hai ván, thế lực có chút ngang nhau, hầu hết tình huống ở dưới, các thí sinh ở bên phía Thâm Lam hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối!

La Triết cầm thanh trọng kiếm trong tay, sử dụng một chiêu Trảm Kích, đem người thức tỉnh của quân đoàn Ứng Long đánh xuống lòng đất.

Không thì cầm hai thanh kiếm bay múa ở không trung, trận đấu kéo dài khoảng ba phút. Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, không phải thế lực ngang nhau, chỉ lạ người của Thâm Lam, đang thử chiêu mà thôi.

Tạ Y cầm một khẩu súng đa năng ở trên tay, vô số viên đạn pháo nổ tung cả không gian quân sự rộng lớn thành hố, cho cả thế giới thấy uy lực của các bậc thầy pháo thủ.

Liền ngay cả tiểu loli Tiểu Lật...Biết được đây là người đã làm cho " quỷ thuật đạo tặc" không có cơ hội phản kháng, người có năng lực trọng lực bên phía Chúc Long cũng không hề dám coi sơ suất.

Khi trận chiến vừa mới bắt đầu, liền khống chế trường trọng lực và bao phủ Tiểu Lật.

Sau đó, không có sau đó.

Những khán giả ở bên ngoài nhìn thấy, người có năng lực của Chúc Long, đem trường trọng lực của mình bao phủ về một mảnh không có người, sau đó đã bất tỉnh nhân sự.

Những trận chiến cấp 10 trở lên.

Bảy trận chiến, sáu trận thắng!

Trận chiến duy nhất bị thua chính là Trang chạy trốn không thể nào tiếp tục chạy được nữa.

Tài năng của tên " quỷ thuật đạo tặc" ai cũng thấy rõ, để cho Thâm Lam thu vào dưới trướng, không ít quan chức cấp cao còn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nhưng bây giờ, những gì họ đang nghĩ là tại sao Thâm Lam lại mạnh mẽ như thế.

Không có đạo lý cho lắm!

Không khoa học cũng không giải thích rõ ràng!

Bắc Đình chúng ta rõ ràng có bậc thầy võ thuật, sáng tạo ra hệ thống tu luyện hoàn chỉnh.

Bắc Đình chúng ta còn thu thập không ít chiến kỹ phép thuật, việc vượt hai ba cấp có thể đánh bại ma thú cũng chả có thành vấn đề.

Bắc Đình chúng ta còn xây dựng một phòng trọng lực, hiện tại ở trong Bí Cảnh còn có Nguyên Khí tu luyện dồi dào. Những cao thủ hàng đầu của ba quân đoàn đều có hơn 10 tiếng đồng hồ để tu luyện.

Một giờ là có thể rút ngắn vô số thời gian ở bên ngoài, phối hợp với phương pháp tu luyện còn có thể khai thác tiềm năng của chính mình.

Dưới trạng thái cùng cấp bậc, tinh, khí, thần, đều vượt xa hơn rất nhiều những người thức tỉnh không chính thức đó!

Đây chính là niềm tự hào của các quan chức cấp cao của Bắc Đình.

Cũng là sức mạnh của bọn họ!

Không có lý do gì để thua!

……

Bắc Đình cũng không phải là thua không nổi, chỉ huy của ba quân đoàn chủ lực nói rằng về sau có hội sẽ lần nữa giao lưu trao đổi.

Ba người vốn định ra sân, nhưng khi nhìn thấy phó chỉ huy, thực lực so với mình không kém bao nhiêu, bị một kiếm đánh vào lòng đất, liền để cho họ dập tắt suy nghĩ của mình.

Tốt xấu gì cũng bảo toàn chút thể diện của Bắc Đình.

Nếu có cơ hội, sẽ gặp riêng các cao thủ Thâm Lam để giao lưu.

Mạnh Cảnh Nhiên là võ đạo tông sư, vẫn là một Siêu Phàm, có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn người bình thường.

Mấy người thi đấu trước đó của Thâm Lam còn hơi non nót, tố chất thân thể so với cao thủ ba đại quân đoàn không thể nào chiếm ưu thế. Nhưng mấy người ở sau ra trận, cấp bậc ngang nhau, tố chất thân thể toàn diện liền hoàn toàn nghiền ép cao thủ ở Bắc Đình.

Kĩ năng chiến đấu... Không thể dùng từ thuần thục để hình dung. Mạnh Cảnh Nhiên cảm thấy bọn họ đã rất quen với phong cách chiến đấu của chính mình, phong cách chiến đấu thuộc về thức tỉnh, kết hợp với kĩ năng chiến đấu và thủ đoạn biến ảo, tất cả đều nằm trong tầm tay của bọn họ.

Giống như người thức tỉnh cảu Kỷ Nguyên thứ tư, nhưng bọn họ còn mạnh mẽ hơn.

Giống như có hệ thống truyền thừa hoàn chỉnh hơn....Mạnh Cảnh Nhiên không rõ ràng cái kia gọi là chức nghiệp gì.

Người hoài nghi nhất, chính là đám người Lục Trường Hoành.

Đây chỉ là một trận chiến ngẫu hứng, người Thâm Lam mang đến cũng chưa phải là những người mạnh nhất của bọn họ.

Lục Trường Hoành cảm thấy mình đã rơi vào ảo ảnh, nhưng vẫn không tiện tay cho mình một cái tát, để cho mình tỉnh táo lại.

Một vài lãnh đạo cấp cao khác nhìn Lục Trường Hoành có chút không thiện ý, ai bảo ngươi đang yên đang lành mời Thâm Lam đến cuộc tập trận? Hiện tại thì tốt rồi, cũng may là lần này chỉ là một trận chiến đấu nội bộ không có công khai.

......

Các cuộc đấu võ đã kết thúc.

Không hoàn toàn giống như dự đoán nhưng vẫn vừa ý, thấy không có việc gì làm, Đường Vũ cũng định quay về.

Anh ấy đã học được rất nhiều điều từ Bắc Đình và anh đã sẵn sàng để thực hiện nó trong lãnh địa.

Tương lai sẽ bận rộn khoảng một thời gian dài.

Một số quan chức cấp cao Bắc Đình thì khác, có người thì trò chuyện tán gẫu, có người thì rời đi.

Đúng lúc này, có người vội vàng chạy đến bên cạnh Mạnh Cảnh Nhiên, thấp giọng nói vài câu.

Đường Vũ nhìn thấy không ít lãnh đạo Bắc Đình bên cạnh Mạnh Tông Sư thay đổi sắc mặt.

Hắn ngưng thần, nghiêng tai.

Thanh âm cũng không dùng thủ đoạn đặc thù ngăn cản, ngay sau đó truyền vào trong tai.

"....Mặt trận phía Tây có biến, nhiều cứ điểm bị làn sóng ma thú cấp năm tấn công và thậm chí còn có dị tộc Siêu Phàm xuất hiện. Lần này, bọn chúng có thể đến thật, Thủ hộ Thần, ngài..."

Đường Vũ hơi ngạc nhiên.

Không phải nói, vòng tròn phòng thủ ở Bắc Đình rất an toàn hay sao? Sao anh mới tới không bao lâu, liền xảy ra chuyện lớn?