Phía bên kia núi Nguyệt Nha.
Tốc độ của đoàn người Thâm Lam tiến lên không nhanh cũng không chậm.
Chỉ cần "Chung Yên Thần Giáo” không có rút lui, phát hiện sớm hay muôn cũng chả có khác nhau mấy...... Ít nhất, Đường Vũ không cho rằng, trước khi bọn họ đến, có nơi trú ẩn đã tiêu diệt được tổng bộ của giáo phái.
Dương Thành cũng không được.
Xét về tốc độ, Đường Vũ chú ý tới sự an toàn nhiều hơn.
Cảm giác của Y Liên, Nancy và những người khác đều phát tán ra ngoài, đánh lén không có khả năng nào, nhưng lỡ như " Chung Yên Thần Giáo", bố trí một số trận pháp nào đó trong núi Nguyệt Nha, mà bọn họ không cẩn thận xâm nhập vào..... Đây là điều Đường Vũ không hề muốn thấy.
Thỉnh thoảng, anh lại mở ra con mắt tinh tường, xa hay gần anh đều quét qua một lần, không có phát hiện thành viên của giáo phái nào mai phục, cũng không tìm thấy bất kì dấu hiện nào về sự tồn tại của trận pháp, nhưng.....
Đường Vũ đi tới trước một gốc cây không hề bắt mắt, lá có màu tìm, dùng con mắt tinh tường quan sát vài giây rồi nói, " Đem gốc cây này cất đi."
Phía sau lập tức có thành viên của đoàn điều tra, cầm hộp gỗ tinh xảo đựng thảo dược. Trước khi đi đến cỏ tím ngồi xuống, thao tác quen thuộc cẩn thận đào ra rễ của gốc thảo dược quý hiếm này với đất ở xung quanh, cho vào bên trong hộp cất giữ.
Sau khi trở về lãnh địa, chúng sẽ được cấy vào khu vực trồng dược liệu.
Như vậy liền trì hoãn hơn một phút.
Đường Vũ không muốn thừa nhận, đi chậm là do bận đào thảo dược.
Chỉ vì sự an toàn!
Ầm ầm ầm!
Nơi xa, một quả tín hiệu màu đỏ bay lên trên trời nổ tung ra.
Giống như pháo hoa màu đỏ thẫm.
“Là pháo hiệu cầu cứu khẩn cấp!”
Quay đầu nhìn, nơi phát ra pháo hiệu là ở phía trước bên cạnh.
Là đội ngũ bên phía Lâm Đông đang yêu cầu giúp đỡ!
" Chạy nhanh qua bên đó hỗ trợ!"
Vù vù vù!
Cả người hóa thành bóng ma, nhanh chóng di chuyển qua môi trường núi rừng phức tạp, một con ma thú bị kinh động lao tới. Đường Vũ không có rút kiếm, ngón tay chụm lại như dao, một ánh kiếm đỏ rực bay ra, đem con ma thú đang bay giữa không trung biến thành than.
Y Liên, Nancy và những người khác chạy theo sát ở phía sau.
Quân đoàn thức tỉnh và quân đoàn kỵ binh, chạy với tốc độ tối đa.
Anh đổ vào miệng một bình khôi phục Nguyên Lực, đã tiêu hao hết một phần ba Nguyên Lực, đang hồi phục nhanh chóng. Đường Vũ tiện tay ném cái bình rỗng đi, ánh mắt vẫn chăm chú ở phía trước, đây là trạng thái của con mắt tinh tường đang được mở ra.
Những thành viên giáo phái có lẽ đang ở phía trước, lúc này càng không thể nào xem thường.
Không lâu sau, tiếng la hét giết chóc, âm thanh nổ tung vang lên ở bên tai.
Trước mặt anh, cảnh tượng càng trở nên rõ ràng hơn, từng mảng lớn thảm thực vật và núi đá đã bị phá hủy, khói bụi bay ở khắp nơi, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người với tốc độ vô cùng nhanh đang đột nhập vào trong quân đoàn của Lâm Đông.
Hắn vừa đi một bước, chính là hơn 100 mét. Một quả cầu lửa khổng lồ lao tới, bị hắn ta đánh cho biến mất chỉ với một cú đấm. Người thức tỉnh cầm trong tay chiếc khiên cao lớn, bị hắn ta đạp một cú, chiếc khiên có trận rune trên đó đã bị xé toạc và người thức tỉnh đó bay về phía sau khoảng mấy chục mét, đụng vào vách núi, cả người chìm vào trong đó.
Khói bụi rất dày, các loại năng lượng quang ảnh không ngừng lóe lên, âm thanh vang lên không ngừng.
Bóng dáng ở trong đội hình của Lâm Đông, khí tức có thể nắm bắt được, nhưng không thể nào nhìn rõ, Đường Vũ vận chuyển con mắt tinh tường, nhìn xuyên qua tầng khói bụi dày đặc, rốt cuộc có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hắn cao khoảng hai mét, nửa phần trên không mặc gì hết, làn da màu xám đen, cơ bắp trước ngực nhô lên, trông có vẻ rất cường tráng. Làm cho người ta vô cùng để ý đó chính là có bốn cánh tay.
Hai cánh tay kia không ngừng vung ra nắm đấm ở trong không khí nổ tung.
Hai cánh tay còn lại kéo dây cung ra, những mũi tên được bắn ra giống như đạn đại bác, đem mặt đất nổ tung ra từng hố sâu khoảng hai, ba mét.
Lúc này, Chu Chính Lôi cầm trên tay một thanh chiến đao, trên người lóe lên sấm sét, anh đã đột phá đến cấp 10, uy lực của sấm sét phun ra ngoài gần như có thể làm lưỡi kiếm dài ra từ 10 đến 20 mét.
Bản thân anh là người dẫn đội và những người có thực lực mạnh khác ở Lâm Đông. Tất cả đều mang lên trang bị rune cấp C3 và thậm chí là cấp B. Với sự phối hợp lẫn nhau, miễn cưỡng lắm mới có thể ngăn chặn được thế tấn công của tên Hắc Ma nhiều tay này lại. Nhưng họ không thể nào bao vây lại kẻ thù. Chỉ mới có một hay hai phút, người thức tỉnh ở Lâm Đông chết và bị thương cũng không ít.
Chu Chính Lôi vừa nhìn thấy Đường Vũ xuất hiện, anh an tâm trở lại.
Nếu như không phải vận khí tốt, cướp được vị trí bên cạnh ở Thâm Lam, viện binh chạy tới hỗ trợ, còn không biết khi nào mới chạy tới. Nếu như cách xa hơn một chút....... Giống như ở bên kia, ngay cả vị trí của tín hiệu còn không thể nhìn thấy, vậy thật sự là......
Anh vội vàng hét lên, " Giám đốc Đường, cùng nhau xử lý hắn, đừng để cho hắn ta chạy mất!"
" Để tôi."
Lạc Lâm hét lên, không đợi Đường Vũ trả lời, cô dùng một chiêu kĩ năng tăng tốc, mang theo bóng dáng tiến về phía trước, " Một người cấp 12, giá cả 10.000 Nguyên Tinh!"
Đường Vũ có chút biến sắc, " 5000!"
Đồng thời bước chân nhanh chóng chạy như bay.
" 8000." Lạc Lâm nói.
Từ chiến trường trung tâm, khoảng cách nhanh chóng rút ngắn, chỉ còn cách lại khoảng hai ba cây số. Nhưng trong lúc đó lại có thêm một cao thủ cấp 9 của Lâm Đông bị đánh cho trọng thương, rời khỏi chiến trường.
Lạc Lâm dẫn đầu ở phía trước, súng bắn tỉa vừa chạy trên đường đã hoàn toàn biến đổi hoàn tất, cô cầm trong tay, nghiến hàm răng, " 5000 liền 5000! Không được quỵt!"
Đường Vũ nhanh chóng trả lời, " Thành giao..... Khấu trừ từ các khoản nợ của cô!"
Lạc Lâm bước ra mấy bước, giẫm lên tảng đá lởm chởm nhảy lên vị trí cao hơn thì dừng lại.
Cô khuỵu gối xuống, hơi ngửa người ra sau, súng bắn tỉa rune dài hai mét nhắm vào con Hắc Ma có 4 cánh tay kia không ngừng di chuyển thân hình, gần như không có thời gian để mà nhắm chuẩn.
Phanh!
Những viên đạn được khắc những chữ rune xuyên giáp, rune bạo liệt, xoay tròn từ trong nòng súng bay ra ngoài. Không khí giống như tờ giấy mỏng yếu ớt, bị xuyên qua từng lớp một, không có chút gợn sóng nào nổi lên.
Một phát súng bắn ra.
Lạc Lâm vẫn chưa dừng lại, Nguyên Khí ở trong cơ thể dâng trào, không ngừng rót vào khẩu súng bắn tỉa rune.
Bang bang bang mấy viên đạn lần lượt bắn ra.
......
Xa xa, tránh khỏi sự vướng víu của nhóm cao thủ Lâm Đông, Hắc ma 4 tay xông vào trong đoàn quân, khuôn mặt đen thui bỗng nhiên biến sắc.
Một viên đạn xoay tròn xuyên qua từng lớp không khí, trong con mắt của hắn, không ngừng phóng lớn.
Rống ——
Cơ bắp của tên Hắc Ma lại căng phồng lên, cơ thể vẫn đang ở trên không trung, không có chỗ nào để mượn lực tránh né, hắn dùng một chân đạp mạnh xuống ở trên không trung, toàn bộ thân thể nhờ vậy có thể nghiêng về một bên khoảng mấy mét.
Nhưng mà viên đạn xoay tròn ở trong không trung vậy mà rẽ lại hướng về phía hắn lao tới.
Tên Hắc Ma lần nữa biến sắc, cơ bắp lần nữa phồng lên, bàn tay trở nên cứng rắn hơn kim loại Siêu Phàm, một trưởng đánh ra, không khí có chút rung lên, nổ tung!
Những tảng đá xung quanh lần lượt nổ tung.
Bang ——!.
Vút-!
Viên đạn bắn xuyên qua bàn tay của Hắc Ma, nhưng cũng mất đi phần lớn động năng sau đó dễ dàng tránh được.
Hắc Ma vừa mới thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận được mối đe dọa, đang có ý định rút lui. Bỗng nhiên, sắc mặt lại lần nữa thay đổi, mấy viên đạn từ xa bắn tới, một viên màu đỏ rực, một viên màu xanh như băng, một viên màu tím đậm.....
Giống như mấy đạo chùm sáng rực rỡ, đem bốn cánh tay của Hắc Ma cường tráng, từ ngoài vào trong nổ tung.
Ngọn lửa màu cam bốc lên trời.
Sương giá đóng băng mặt đất.
Một lớp màu tím tản ra, làm cho người ta có cảm giác có điềm gở sẽ xảy ra.
Lạc Lâm đem súng bắn tỉa thu hồi, bĩu môi nói: " Một viên đạn 500 Nguyên Tinh, cảm giác lần này lại thua lỗ!"
Là một bartender toàn thời gian và cũng là một tay bắn tỉa, Lạc Lâm giỏi nhất trong việc giết kẻ địch ở từ xa.
Ngoại trừ Đường Vũ ra, cũng là một người xài tiền nhiều nhất.
Tất cả những điều này xảy ra chỉ trong một hai giây ngắn ngủi.
Chu Chính Lôi vẫn đang cầm vũ khí trong tay, thanh chiến đao sấm sét dài 14 mét, đang giơ cao ở trong không trung, dường như cũng cứng đờ.
Một người có khả năng ngưng tụ quả cầu lửa, quên ném nó ra ngoài, ở bên người nổ tung, khiến anh ta bị bảo phủ bởi đất đen.
Đường Vũ đưa những người khác đi vào đội hình của Lâm Đông có chút rời rạc, nhìn những người thức tỉnh bị thương, thậm chí đã chết, chỉ biết thở dài.
Một vài người có khả năng chữa trị, đã lao tới những người đang bị thương, kéo dài mạng sống cho những người bị thương nặng hay có nguy hiểm đến tính mạng.
Winnie cũng tiến lên giúp đỡ.
Thỉnh thoảng, họ có thể nhìn thấy bọn họ đang mở lọ thuốc hồi phục do bên phía Thâm Lam sản xuất, rót vào trong miệng người bị thương.
Đội ngũ của nơi trú ẩn Sóc Hồ ở phía bên kia, nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của Lâm Đông, rốt cục cũng chạy tới, vài người có năng lực chữa trị tiến lên để hỗ trợ.
Chu Chính Lôi chờ cao thủ của Lâm Đông tới nơi này, mới rốt cục cảm thấy nhẹ nhõm, cơ thể có chút lắc lư, thiếu chút nữa không thể nào đứng vững.
Ngay khi những người bị thương được sắp xếp cẩn thận và di chuyển về phía trước.
Cuối chân trời có ngọn lửa đen bốc lên.
Một con quái vật hình người với làn da đen có tám cánh tay xuất hiện, đi ở giữa không trung như đang đi bộ trên mặt đất.
Uy thế ngập trời lập tức đè xuống.
Mọi người đều thay đổi sắc mặt.