Chương 405: Nhất định có bí mật mà không cho ai biết (2)

Chẳng bao lâu, đoàn quân lên đường.

Sam Thành chỉ cách núi Nguyệt Nha chưa đến 100 cây số. Phần nguy hiểm nhất của chuyến hành trình này có lẽ là khu vực cấp 3 và cấp 4. Đội quân người thức tỉnh một đường san bằng và không mất nhiều thời gian đã đi đến chân núi Nguyệt Nha.

Nhìn lên có thể nhìn thấy núi Nguyệt Nha xanh tươi tốt, đỉnh núi rất nhọn, có chút cong cong giống như vầng trăng khuyết cho nên mới được đặt tên.

Dương Thành một lần nữa triệu tập các quan chức cấp cao của nơi trú ẩn để thảo luận về phương hướng tấn công.

Lần này, Đường Vũ không cho Lạc Lâm cơ hội kiếm thêm Nguyên Tinh, mà tự mình tham gia.

Bên trong lều nhìn thoáng qua, đều có những gương mặt quen thuộc như Chu Chính Lôi, Hoành Thành và các chỉ huy quân đoàn của nơi trú ẩn cũng lần đầu tiên mới nhìn thấy Sở trưởng của Dương Thành. Một người trung niên với khuôn mặt uy nghiêm, khí tức cũng vô cùng mạnh mẽ.

Mặt một bộ giáp màu trắng bạc, thể hiện ra được sự uy nghiêm, nghe nói là người có thực lực mạnh nhất ở Dương Thành.

Sở trưởng của Dương Thành chỉ vào một tấm bản đồ chi tiết bao trùm khu vực xung quanh núi Nguyệt Nha. Ở trên đó, đã bị ông chia làm 18 khu vực, giống như miếng bánh ngọt từ vị trí trung tâm bị chia thành 18 miếng.

Sự lựa chọn do các bên thực hiện.

Có nơi trú ẩn hi vọng mình chọn con đường đó, có thể may mắn phát hiện ra tổng bọ của giáo phái, có người lại nhìn về phía sở trưởng của Dương Thành và Đường Vũ.

Dương Thành và Thâm Lam được coi là hai thế lực mạnh nhất ở nơi này.....Lựa chọn 1 khu vực nào đó cũng được.

Trước tận thế, liền có câu nói của thành Đông Cảnh, thành Tây Dương. Là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Thiên Nam, dân số đông đúc, thực lực sau tận thế của Dương Thành cũng vượt xa nơi trú ẩn cỡ lớn bình thường.

Mới có khả năng lãnh đạo các nơi trú ẩn lớn.

Thâm Lam, chỉ có mấy trăm người, rất ít, nhưng một số nơi trú ẩn cỡ lớn như Lâm Đông, Hoành Thành đều tôn trọng thực lực của Thâm Lam, lúc trước Bình Lương đã trải nghiệm qua, những nơi trú ẩn khác không dám coi thường.

Thực lực của Lâm Đông không hề yếu, có thể xếp hạng ba. Có người ở trong lều đang hỏi ý kiến của Chu Chính Lôi.

Chu Chính Lôi suy nghĩ một chút, nhưng quay đầu nhìn Đường Vũ hỏi, " Giám đốc Đường, anh đi đường nào vậy?"

Mười tám khu vực, núi non phúc tạp hay bằng phẳng, nhưng đối với người thức tỉnh mà nói thì không có thành vấn đề.

Đường Vũ nhìn lướt qua rồi chỉ vào một con đường tương đối bằng phẳng.

Chu Chính Lôi nhìn thấy, lập tức duỗi tay chỉ vào con đường bên trái kế bên của Thâm Lam, giống như sợ bị người ta cướp lấy, " Vậy bên phía Lâm Đông chúng tôi liền đi con đường này là được rồi."

Những người khác vô cùng ngạc nhiên.

Hồi nãy do dự lâu như vậy, hiện tại sao lại khẩn cấp đến như thế?

Bọn họ chăm chú quan sát, nhíu mày suy nghĩ, con đường Lâm Đông lựa chọn, có điều gì đó đặc biệt hay sao? Có phải tổng bộ của giáo phái nằm ở tuyến đường đó hay không?

Lúc này, Sở trưởng của Hoành Thành chen lên phía trước, bàn tay to vỗ lên bản đồ, " Bên phía Hoành Thành chúng ta..... Đi đi..." Hắn nhanh chóng thay đổi bàn tay thành ngón tay chỉ về con đường bên phải của Thâm Lam, " Đúng thế, chính là nó!"

Nơi trú ẩn Sóc Hồ, Hối Dương, Nam Thanh , những nơi này chỉ chậm nửa nhịp liền bị người ta chọn trước rồi.

" Chờ một chút, Nam Thanh chúng tôi sẽ đi con đường này."

" Con đường này Hối Dương chúng tôi sẽ đi!"

" Chết tiệt!"

Rõ ràng chỉ là chọn con đường mà thôi, đâu phải là tranh chấp lợi ích gì. Vậy mà nổ ra một cuộc tranh cãi gay gắt.

Dương Thành và các lãnh đạo của nơi trú ẩn khác có chút choáng.

Họ cảm thấy..... Giữa những nơi này nhất định có bí mật nào đó mà không muốn cho ai biết.

Cuộc tranh chấp diễn ra không lâu, nhưng cuối cũng đã được giải quyết xong xuôi. Tuyến đường Lâm Đông và Hoành Thành, ở hai bên Thâm Lam, Sóc Hồ và Nam Thanh cũng ở cách đó một chút. Duy chỉ có vị chỉ huy quân đoàn của Hối Dương, nhìn mấy nhà Sóc Hồ có chút đen lại.

Chu Chính Lôi lau mồ hôi trên trán không ngừng và thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi đến nơi này, thủ trưởng đã có căn dặn, khi bao vây " Chung Yên Thần Giáo, nhớ kĩ một điều, không nên ở quá xa Thâm Lam, đây chính là chuyện quan hệ tới sự an toàn của mấy nghìn chiến sĩ. Cũng may mình ra đòn phủ đầu sớm.

......

Sau khi tuyến đường lựa chọn xong xuôi, 18 thế lực đã đi đường vòng từ vị trí đã chọn đi vào trong núi.

Những nơi trú ẩn khác, đã chia ra một, hai nghìn người bao vây lấy núi Nguyệt Nha, phòng ngừa những thành viên giáo phái chạy trốn.

Đi lại trên núi, cỏ cây xanh tươi, hàng chục người thức tỉnh của quân đoàn điều tra, cầm dao chiến đấu đi ở phía trước mở đường, bọn họ vô cùng quen thuộc. Nhưng nơi bọn họ đi qua đã dọn dẹp ra một con đường nhỏ.

Một bộ phận lính trinh sát am hiểu về tốc độ và ẩn nấp, giẫm lên những cành cây và nhảy qua lại giữa những cây to cao lớn, đem phạm vi dò xét của đội ngũ mở rộng ra, lỡ như xảy ra chuyện......Hay là " Chung Yên Thần Giáo" có ý định rút lui.

Đường Vũ không nghĩ như vậy.

Nếu như " Chung Yên Thần Giáo" thật sự có Siêu Phàm thì cần gì phải rút lui. Liên minh có hơn 100.000 thức tỉnh không phải dũng mãnh mà không sợ chết. Siêu Phàm cũng không phải là người có thể dễ dàng chết được. Một khi chỉ cần thương vong vượt quá 30%, cho dù có được huấn luyện tốt đến cỡ nào cũng sẽ chạy tán loạn....... Nhiều người thức tỉnh ở trong liên minh, đều là sau tận thế mới được chiêu mộ.

" Chung Yên Thần Giáo" có sức mạnh ăn đứt liên minh này, có khả năng đánh trả. Nhưng bọn họ chắc chắn không biết một điều, trong liên minh cũng có Siêu Phàm."

Còn không chỉ có một người.

Đường Vũ quay đầu lại nhìn Y Liên, Nancy một cái.

Ngoại trừ Siêu Phàm, còn có Không, Lạc Lâm, Vanni, Hồng Nguyệt, Anh hai Carmen, Trúc Thử Tiểu Lật, Winnie, những người này cấp 12, cấp 13, thậm chí có người đã đạt Đại Viên Mãn, giờ phút này đều có mặt ở trong đội ngũ.

Chiến lực cao cấp nhất của Lãnh Địa đều ở nơi này, chỉ còn La Triết ở lại bảo vệ.

Đường Vũ cũng không có lo Lãnh Địa xuất hiện ngoài ý muốn gì. Có khế ước liên lạc, có cuộn giấy trở về. Ngoài ý muốn hơn nữa, anh có thể chạy trở về.

Đoàn cao thủ quy mô có chút xa hoa này chính là để đối phó với những cao thủ tồn tại của giáo phái này.

Tuy nhiên, chiến lực cao cấp nhìn như thế nào chỉ toàn là con gái? Nghĩ lại thì những ánh mắt kì lạ và ngưỡng mộ của những lãnh đạo của nơi trú ẩn khác. Đường Vũ mới nhận ra điều đó qua cảm nhận và đội hình của anh nhìn có chút bị chế giễu.

Sau khi đi bộ hon 10 phút, ngoại trừ những người thức tỉnh của quân đoàn điều tra đang mở đường ở phía trước, những người đang giết chết ma thú và thú biến dị lâu lâu gặp phải, vẫn chưa nhìn thấy thành viên của giáo phái nào.

Bỗng nhiên, Đường Vũ hai mắt nhíu lại, dừng ở trên mặt đất cách đó ở không xa.

Tiến lên vài bước, quan sát gốc hoa đã héo, rồi lại nhìn xung quanh những lá cây xanh tươi um tùm, có phần héo vàng, những chiếc lá héo rũ xuống khi gió thổi qua.

Dưới sự tẩm bổ của Nguyên Lực, hoa cỏ cây cối đều sinh trưởng tươi tốt, cho dù nhiệt độ giảm tới cỡ nào, cũng không thể nào ảnh hưởng tới cảnh tượng cây cối xanh tươi ở bên ngoài. Nhưng ở núi Nguyệt Nha, cây cỏ ở xung quanh, Đường Vũ luôn cảm thấy có chút yên tĩnh, giống như sức sống không đủ.

Vô cùng kì quái.