Thời gian quay trở lại khoảng một phút trước.
Sân bên trong không có chút ánh sáng nào.
Cửa và cửa sổ trong nhà đều đóng lại, bóng người đang đối diện với một quả cầu thủy tinh to bằng nắm tay ở trước mặt, phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, khom người và nhỏ giọng trả lời:
"........ Vâng, vâng, không có vấn đề gì, nhất định chúng ta sẽ mang về những vật hi sinh đầy đủ chất lượng."
Ánh sáng đỏ trong quả cầu pha lê mờ đi.
Bóng người ở trong phòng đem thu hồi lại và bắt đầu lên kế hoạch để thực hiện mục tiêu tiếp theo.
Những đứa trẻ mồ côi có tài năng ưu tú và thực lực vô cùng yếu ớt, đó là sự lựa chọn hàng đầu của anh ta. Toàn bộ nơi trú ẩn Bình Lương có tổng cộng ba trại trẻ mồ côi, bởi vì ba ngày trước đã bắt cóc qua một lần, hai trại trẻ mồ côi còn lại vẫn chưa có canh gác nghiêm ngặt.
Vào lúc này, trực tiếp khiêu khích nơi trú ẩn Bình Lương sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nhưng bóng người không thèm để ý chút nào, giống như vào lúc này, bản thân đang ở trong doanh trại của địch, toàn bộ cục an ninh Bình Lương đang truy đuổi, anh ta cũng không có chút nào hoảng sợ.
" Những tên ngu ngốc kia, làm sao có thể tìm thấy mình được, cho dù có phát hiện được, mình muốn đi hay ở lại, một cái Bình Lương lớn như thế, ai có thể ngăn cản lại được."
Bóng người trong bóng tối khóe miệng có chút nhếch lên, " Nếu như không phải tình cờ tiếp xúc..... Không cách nào tưởng tượng được, thế giới này rộng lớn như vậy."
Anh ta có chút lầm bầm.
Anh nâng lên cổ tay liếc mắt nhìn vào đồng hồ, chuẩn bị rời đi, đổi lại thân phận bên ngoài của mình.
Bỗng nhiên, bước chân của anh có chút dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, một âm thanh nhỏ truyền vào trong tai của hắn.
Vẻ mặt của bóng người có chút thay đổi, " Thật sự không thể tin được, bọn họ có thể tìm thấy nơi này, vậy cũng đừng có trách ta...."
Hắn đã lộ ra vẻ tàn nhẫn, thanh đao rune cao cấp do Chung Yên Thần Giáo ban tặng ra, đeo ở bên hông rút ra khỏi vỏ, ánh đao có chút sáng lên chém về phía người ở trên mái nhà.
Mái nhà bị nổ tung.
Lần đầu tiên nhìn thấy, là người thức tỉnh mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ Sa Tăng.
" Không phải người của cục an ninh."
Người đứng đầu giáo phái thầm nghĩ, động tác ở trên tay không có dừng lại.
Xuất hiện ở trong sân này, chỉ cần bọn họ không phải là người của Chung Yên Thần Giáo, vậy cũng chỉ có thể cho bọn họ về chầu diêm vương gặp ông bà.
Ánh đao tiến về phía một người khác.
"Đương ——"
Lưỡi đao sắc bén va chạm với nắm đấm giống như ngọc, tạo ra âm thanh sắt đá vang lên.
Sắc mặt của thủ lĩnh thần giáo có chút thay đổi
Chiến đao ở trong tay hắn, có thể được xem như là vũ khí của thần, trang bị rune của cục an ninh nếu so sánh với thanh đao này giống như một tờ giấy vậy.
Cho dù tấm thép có dày cỡ nào, cầm trong tay thanh đao rune này, hắn đều có thể chém ra dễ dàng.
Chém vào tay, ngay cả da cũng không có tạo ra vết thương nào.
Tôn Ngọc sử dụng cả tay và chân đối đầu với kẻ địch.
Âm thanh cứ liên tục vang lên ở trong đêm tối.
Căn nhà cũ kĩ ở trong sân, ngay từ khi hai người lần đầu tiên chiến đấu đã bị dư ba của hai người làm cho rung chuyển và sụp đổ.
Tên thủ lĩnh Thần Giáo rơi vào thế bất lợi.
Khuôn mặt của hắn ngày càng thay đổi.
" Chính xác người đó là ai? Chẳng lẽ người của quân đoàn Tổ Long hay là cao thủ siêu cấp ở Bình Lương? Không, không phải như thế, nếu như bên phía Bình Lương bao vây tới nơi này, chắc chắn sẽ không có vài người như thế, cũng không thể nào mặc áo choàng đen che giấu bản thân mình, rốt cuộc bọn họ là ai?"
Thời gian đã trôi qua hơn mười giây, hai người đã giao đấu không dưới trăm chiêu.
Thủ lĩnh của giáo phái thoáng nhìn qua xung quanh, bốn người mặc áo choàng đen có thể tấn công bất cứ lúc nào, hắn biết mình không thể tiếp tục như thế nữa.
Không còn vung dao nữa, hắn hét lên một tiếng, mái tóc ngắn dài ra một cách nhanh chóng trong nháy mắt. Sợi tóc giống như sắt thép bay lên trời, càng ngày càng dài và vô cùng linh hoạt như những con rắn, giống như vô số sợi tơi đâm về phía Tôn Ngọc.
Vẻ mặt của Tôn Ngọc có chút thay đổi, biến nắm đấm thành lòng bàn tay, ngăn lại những sợi tóc sắc bén đâm về phía mặt.
Giống như bị những cây kim thép sắc nhọn đâm vào.
Lòng bàn tay hoàn toàn bằng ngọc bích của anh có chút đau đớn.
Thủ lĩnh giáo phái khí tức bùng nổ, giống như một trận cuồng phong quét qua, mái tóc dài tới hai ba mét lần nữa duỗi ra, không chỉ bao phủ Tôn Ngọc mà con hướng mấy người của Thái Giai Giai tấn công.
Một bộ dáng được ăn cả ngã về không.
Khoảnh khắc tiếp theo, những sợi tóc đâm về phía mấy người, lại giống như thằn lằn đứt đuôi, từ những sợi tơ sắc bén đang di chuyển biến thành những mũi kim thép bắn về phía Tôn Ngọc và những người khác.
Mỗi một cây kim có thể đâm xuyên thủng tấm thép dày mười milimét và cơ thể mỏng manh của người thức tỉnh không có cách nào chống lại được.
Với chiêu thức này, cho dù có là người thức tỉnh cấp 9, nếu không cẩn thận có thể bị giết như chơi.
Thủ lĩnh của giáo phái không phải vì giết kẻ địch, hắn đã tung kĩ năng của mình ra và nhảy về hướng khác của sân, nhanh chóng chạy thật nhanh.
" Mẹ nó, nếu không phải gây ra động tĩnh lớn như vậy...." Hắn ta quay đầu lại, muốn nhìn xem có bao nhiêu người chết dưới kĩ năng “Vạn châm tề phát” của mình.
Người đàn ông áo choàng mặt khỉ, thân hình như ngọc vừa mới giao đấu với hắn, hai tay múa may, kim thép còn lại đầm vào người kia xem ra không có chút tác dụng nào.
Thủ lĩnh giáo phái cũng dự đoán được, dù sao người kia cũng là một người mạnh mẽ có thể giao thủ với anh ta.
Nhưng những người khác....
Đôi mắt của hắn bỗng nhiên mở to.
Có người dùng tay vẽ ra một vòng tròn, Nguyên Khí phun ra tạo thành một cái khiên xoay tròn không ngừng, ngăn cản hết những cây kim thép đó.
Cũng có người áo choàng khác né tránh ra xa khoảng 10 mét, nằm ngoài tầm bắn của cây kim thép.
Lít nha lít nhít cây kim thép bắn ra khắp nơi ở trong sân, xung quanh bức tường vẫn còn chưa có sụp đổ, đã biến thành tổ ong vò vẽ, thủng trăm nghìn lỗ khiến cho người ta có chút lạnh cả sống lưng.
" Một, hai, ba, bốn..... Chờ đã còn một người áo choàng khác nữa đâu?"
Thủ lĩnh giáo phái vừa quay đầu lại, liền đụng phải một người đeo mặt nạ Sa Tăng.
Khuôn mặt chất phác và lương thiện giống như đang âm thầm chế nhạo anh ta.
“Ngươi đây là muốn chết.”
Hắn chém ra một đao, đồng thời điều khiển hàng trăm sợi tóc biến thành những cây kim thép bay ra ngoài....... Thủ lĩnh của giáo phái vừa sử dụng chiêu cuối của mình, tóc của hắn hói đi không ít, mấy trăm sợi tóc đã đạt tới giới hạn của anh ta.
Nhưng khi mấy trăm cây kim thép bay ra, người áo choàng đen đeo mặt nạ Sa Tăng ở cách đó không xa, một bước đi, cả người giống như một đạo ánh sáng đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Một vết kiếm trí mạng đánh về phía hắn ta.
Thủ lĩnh giáo phái tạm thời thay đổi chiêu của mình để ngăn cản.
Coong một tiếng.
Mặt nạ Sa Tăng đã xuất hiện ở bên khác của hắn, thủ lĩnh giáo phái cúi đầu xuống tránh né.
Bóng người lần thứ ba di chuyển nhanh như chớp, con dao găm sắc bén đã lướt qua cổ họng của hắn.
“Hà ~ hà ~”
Thủ lĩnh của giáo phái hai mắt mở to, vẻ mặt không can tâm nhìn về người ở cách đó không xa, trước khi ngã xuống liền nghe thấy âm thanh của người mặt nạ khỉ truyền đến.
" Chiêu này là Thuấn Thân Liên Thứ cũng đã nắm giữ tới việc sử dụng một cách mượt mà rồi, chỉ tiếc muốn để cho hắn bồi luyện mình một tí."
Thủ lĩnh giáo phái không chút nào cam lòng và có chút hối hận, ầm một tiếng ngã xuống đất, máu tươi chảy ra ngoài, nền sân đã bị nhuộm đỏ.
......
Khoảng cách từ sân khoảng hai ba con phố.
Một đội thức tỉnh năm người, trực thuộc đội an ninh của Bình Lương đang làm nhiệm vụ tuần tra xung quanh.
Âm thanh nổ tung từ xa truyền tới.
Vẻ mặt của những người đó thay đổi, hướng về phía phát ra âm thanh, nhanh chóng lao tới.
Nửa phút sau, bọn họ đứng ở trong sân bị sập hơn một nửa.
Có thể nhìn thấy một xác chết đã rơi xuống mặt đất, không còn cảm nhận được hơi thở nào.
Ngay sau đó, pháo sáng màu vắng bắn lên trên trời và nổ tưng như pháo hoa.
Mấy phút sau, một người thức tỉnh với tư cách đội trưởng của cục an ninh đã chạy tới nơi này cùng với một số thành viên dưới trướng của anh ta.
Mười mấy phút sau, cục trưởng cục an ninh, người đứng đầu quân đội bảo vệ thành phố ở phía đông và một số cao thủ của Tổ Long đều đi tới cái sân này.
Nhìn chiến trường lộn xộn......... Từng người một, vẻ mặt có chút ngưng trọng trở lên.
Xảy ra chuyện lớn rồi!