Sau khi trở về phòng uống mấy ống thuốc, khôi phục Nguyên Lực, sắc mặt có chút hồng hào, Đường Vũ nhịn không được, lại một lần nữa mở ra " Con mắt tinh tường."
Nhưng lần nay anh đã có kinh nghiệm, không có tùy tiện nhìn lung tung.
Một bên có thể nhìn thấy rõ những đồ vật bình thường ở trong phòng, một bên tăng cường khả năng kiểm soát thực hành của mình đối với con mắt tinh tường. Ít nhất lần sau có thể nhìn thấy những thứ không nên thấy. Nguyên Lực giống như một trận tuyết lở đổ xuống, anh chỉ có thể ngừng dùng kĩ năng tránh cho cơ thể bị cạn kiệt năng lượng.
Chế độ dành riêng của Lãnh Chúa đã thông qua, khoảng thời gian tiếp theo, mục tiêu của Đường Vũ là đạt đến tầng 80 mà không cần phải dựa vào kĩ năng hệ thống.
Khi đó, anh có thể lĩnh ngộ được ý cảnh.
Mà hiện tại chỉ còn kém một chút nữa thôi.
Có được lĩnh vực cá nhân tham chiếu, tăng cường cảm giác, tiến độ Đường Vũ có thể cảm nhận được Ý Cảnh đủ để vượt qua hầu hết những người tùy tùng. Đây không có được xem là gian lận, dù sao cũng không có dùng tiền để mà tham gia.
Tuy nhiên, chế độ dành riêng cho lãnh chúa thông qua nhưng cũng không phải là không có tác dụng.
Vẫn có thể tiến vào đó để rèn luyện.
Mục tiêu của Đường Vũ không phải là rèn luyện, mà anh nhìn trúng thông tin tài nguyên ở trong chế độ dành riêng cho lãnh chúa.
Từ màn một cho tớ màn 5, bên trong xuất hiện tài nguyên ma thú.
Trong chế độ cá nhân và chế độ vô tận. Chỉ xuất hiện những con ma thú bình thường và con rối. Người dùng muốn gọi những con ma thú cao cấp và hiếm thì phải bỏ tiền ra. Đây cũng chính là dịch vụ để gia tăng, điều kiện trước tiên là trong kho dữ liệu phải có ( thông qua việc bắt ma thú hay là dữ liệu của thủy tinh trinh sát phát hiện được, mới có thể nhập vào trong kho dữ liệu.)
Dữ liệu ghi chép ma thú cao cấp ghi lại cũng không nhiều lắm. Vì thế Đường Vũ tự mình ra tay và ghim hơn mười con ma thú hình dạng kì quái và nhập vào trong cơ sở dữ liệu.
Nhưng những con ma thú này không tồn tại ở trong tự nhiên.
Trong chế độ độc quyền của Lãnh Chúa có vô số ma thú đã xuất hiện ở trong năm cửa ải, nhiều đến nỗi đếm không hết. Đặc biệt là màn chơi cuối cùng, tất cả đều là ma thú cao cấp đều có thực lực cấp 10 trở lên. Hầu hết những con đó anh chưa thấy qua bao giờ.
Tất cả những thứ này, đều thật sự tồn tại....... Một số con trong đó anh nhận ra được, cùng ở trong quyển sách phân loại ma thú ghi lại không khác nhau mấy.
Nếu có thể ghi hết chúng vào trong cuốn sách. Đường Vũ tin tưởng, cuốn sách minh họa này có thể trở thành cuốn sách phổ biến nhất trên thế giới.
" Chỉ là khối lượng công việc có chút nhiều, những người khác không thể làm thay. Quên đi, ai bảo mình là một người Lãnh Chúa có thời gian rãnh rỗi đâu."
Anh hạ quyết tâm, Đường Vũ dừng việc sử dụng con mắt tinh tường, từ trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái nhảy xuống.
Đẩy cửa phòng ra và sau đó đi bộ đến nhà hàng.
Những chiếc bánh do con rối làm việc nhà đã bưng lên, miệng Nancy đã nhai nhóp nhép ăn cái bánh và lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Đường Vũ cúi đầu, mở miệng cắn 1/3 cái bánh ngọt, miệng dính đầy kem.
Anh ta không quan tâm.
Nhớ lại những dữ liệu mà con mắt tinh tường vừa thu được. Anh mới phát hiện mình nắm giữ hơn 20 kĩ năng. Gần một nửa trong số đó được lấy từ phần thưởng trong chế độ độc quyền của Lãnh Chúa.
Màn một: Phá Không Trảm, Thuấn Bộ.
Màn hai: Thuấn Thân Liên Thứ, Ngự Thủ.
Màn ba: Nguyên Lực thăng hoa (kĩ năng thụ động, nâng cao chất lượng Nguyên Lực của bản thân).
Màn bốn: Cảm giác Siêu Phàm (bị động).
Màn năm: Con mắt tinh tường.
Tổng cộng có tám kĩ năng, bao gồm kĩ năng tấn công, kĩ năng dịch chuyển, kĩ năng nhận thức, kĩ năng hỗ trợ ...Có thể ngoại trừ việc không thể làm một người chuyên chữa trị, Đường Vũ có thể được xem không gì mà anh không thể làm được.
Có thể do năm nay là năm tuổi của anh cho nên mới có thể phát triển toàn diện từ đạo đức, trí tuệ, thể dục, nghệ thuật và sức lực.
Mặt khác nửa kĩ năng còn lại đến từ Ma kiếm sĩ truyền thừa lại. Trong truyền thừa còn có một chiêu sử dụng hai mắt, đó là Ma kiếm sĩ chi đồng. Một kĩ năng hỗ trợ, có thể nhìn rõ phương thức vận chuyển Nguyên Lực, không phải là kĩ năng hỗ trợ đối đầu với kẻ địch, mà chính là hỗ trợ rèn luyện kĩ năng của Ma Kiếm Sĩ.
Lúc trước chỉ có thể dựa vào Sí Hỏa Chi Kiếm, làm ra một quả cầu lửa là do công lao của kĩ năng hỗ trợ.
Tất cả đều là kĩ năng sử dụng cặp mắt, Đường Vũ suy nghĩ không biết có thể kết hợp hai kĩ năng này lại với nhau hay không, lấy ưu điểm bù khuyết điểm. Con mắt tinh tường có thể nhìn thấu điểm yếu, nếu như lại có được năng lực nhìn thấu Nguyên Lực vận chuyển. Đây chính là kĩ năng hàng đầu mà anh hoàn toàn xứng đáng có được.
" Dung hợp kĩ năng và phép thuật cũng y như sáng tạo. Nó đòi hỏi cần phải có tu vi cao, kiến thức rộng rãi, đối với kĩ năng có sự hiểu biết sâu sắc. Hơn hai mươi kĩ năng mình nên..... Nên....."
Đường Vũ không thể suy nghĩ tiếp về nó nữa.
Anh phát hiện các kĩ năng được truyền thừa của Ma Kiếm Sĩ và kĩ năng của chế độ dành riêng cho Lãnh Chúa đều có một điểm chung, đó chính là kĩ năng quán thâu và trực tiếp nhập môn.
Nó giúp tiết kiệm thời gian học tập lâu dài trong quá trình không nhất thiết phải tìm hiểu.
Dựa theo phân tích như thế, trong hai mươi kĩ năng mà anh nắm giữ, thực sự có thể dựa vào chính anh học được, không có bao nhiêu cái.
Một cái thông thạo cũng không có.
Nhập môn, bình thường, thành thạo, hoàn hảo.
Đối với việc vận dụng và hiểu rõ kĩ năng. Đường Vũ bỗng nhiên phát hiện mình vẫn còn đang ở trong quá trình học tiểu học, muốn dung hợp kĩ năng lại, anh cần phải trở thành học sinh cấp ba như vậy mới được.
Còn một con đường dài phải trải qua.
Có thêm mục tiêu nữa mà anh cần phải nỗ lực ở trong thời gian tới.
......
Nơi trú ẩn Lạc Hạn, võ quán Cực Hạn.
Tại lối vào cửa chính của võ quán, tấm biển hiệu do quán chủ đời đầu đã cách không khắc chữ lên, treo cao ở trên võ quán. Thỉnh thoảng, lại có người thức tỉnh đến xem, mặt mũi tràn đầy khen ngợi.
Ngày nay, đã có giấy chứng nhận và sự hợp tác chính thức. Những người mạnh mẽ xuất hiện lần lượt với số lượng lớn và nguồn tài nguyên giảng dạy đã khiến võ quán Cực Hạn bỏ xa mười mấy con phố, chiếm 2/3 thị trường ở Lạc Hà.
Một phần ba còn lại, nếu không phải võ quán sau mấy lần mở rộng diện tích có hạn. Nếu không phải các sư phụ của võ quán khác thường xuyên mở lớp dạy học, tay nắm tay dạy bảo học viên. Mặt khác, bốn võ quán lớn khác, đều gần như phải đóng cửa.
Những võ quán nhỏ khác phải chuyển nghề hay là có một số sư phụ thông qua bài kiểm tra, trở thành giáo viên giảng dạy của võ quán Cực Hạn. Đây là giải quyết tình trạng khó khăn lúc ban đầu về việc thiếu người ở trong võ quán.
Đến bây giờ, những học viên nòng cốt thu nạp từ sớm, Quý Minh, Hạ Uyển Như đã trưởng thành và bắt đầu chia sẻ công việc giảng dạy.
Ba anh em nhà Carmen là cao thủ hàng đầu, ngoài việc dạy học cho học viên hạch tâm ra, còn phải tổ chức các bài thuyết trình, mỗi lần học viên đều kín mít.
Quý Minh, Hạ Uyển Như và những học viên cấp tám, cấp chín là những giáo viên hướng dẫn cấp hai, lâu lâu đưa ra lời khuyên cho một số học viên cao cấp.
Bọn họ tuy còn trẻ, thậm chí quá trẻ, triết lí về võ thuật, trình độ trong chiến đấu. Ở Lạc Hà, bọn họ cũng được coi là một nhóm nhỏ người đứng đầu. Rất nhanh, khiến cho các học viên cao cấp ai nấy cũng tâm phục khẩu phục, làm khơi dậy lòng mong muốn mãnh liệt trở thành học viên của bọn họ.
Cuối cùng, cấp độ thứ ba là các cố vấn từ các võ quán khác. Cho dù những người này lúc trước đều có thực lực không tầm thường, hiện tại cũng dần dần bị nhóm người Quý Minh, Hạ Uyển Như đuổi kịp và vượt qua.
Bên trong võ quán Cực Hạn, bất kể là học viên, người bảo vệ hay là giáo viên ngoại lai, bàn luận nhiều nhất chính là học viên hạch tâm. Không chỉ cấp độ tăng lên nhanh chóng mà thực lực trong chiến đấu vượt xa rất nhiều những người khác khi cùng cấp với nhau.
Bọn họ đến cùng được dạy dỗ kiểu gì.
.......
" Những gì đã dạy cho các ngươi đều dạy xong hết rồi, nghe nói các ngươi rất mong có thể một lần ra ngoài rèn luyện kinh nghiệm đúng không. Hiện tại cơ hội đó tới rồi."
Đại ca Carmen có mái tóc ngắn màu nâu cười nói, " Đương nhiên, việc rèn luyện kinh nghiệm chỉ giới hạn những người thức tỉnh cấp 6 trở lên, chưa có đạt tới thì lo mà tiếp tục tập luyện cho tôi."
Một nhóm nhỏ buồn bã, mà Quý Minh, Hạ Uyển Như và những học viên khác vô cùng hưng phấn đi theo phía sau Carmen ra ngoài.