Chương 388: Lịch sử biến mất (1)

" Chế độ độc quyền của Lãnh Chúa" có tổng cộng năm màn, chính là có năm cấp độ.

Mỗi màn có một hay hai nhiệm vụ với những yêu cầu khác nhau.

Sinh tồn, chém giết, ẩn nấp, chạy trốn, chiến đấu khéo léo, truy đuổi, hỗ trợ....

Vượt qua chế độ độc quyền của Lãnh Chúa, không chỉ để nhận phần thưởng mà còn là cơ hội trân quý để rèn luyện. Biền Lãnh Chúa thành một người tài năng toàn diện.

Đường Vũ thì cho là như thế.

Lúc trước anh đã vượt qua bốn cấp độ trước đó. Ngoại trừ hai cấp độ đầu tiên, anh đã phải vật lộn để vượt qua màn thứ ba và thứ tư. Ở màn thứ ba và thứ tư anh phải dùng tiền để biến mình thành một pháo đài hình người mới có thể ngăn được làn sóng ma thú, bảo vệ được thành trì ở cấp độ thứ tư cho nên không cảm thấy bất kì khó khăn gì, liền vượt qua được.

Và sau cùng là cấp độ thứ năm.

Trước mắt hoàn cảnh thế giới thay đổi, anh ở trong một môi trường hoang vắng và cô đơn.

Xa xa là những ngọn núi trơ trọi, không có bất kì cây cối, có thể nhìn thấy không ít hố sâu như mặt trăng, dưới chân là mặt đất sỏi đá cằn cỗi, một trận gió thổi ngang qua bầu trời, cát vàng bay đầy trời. Đường Vũ vội vàng ngưng tụ một cái áo Nguyên Lực ở bên ngoài cơ thể, mới tránh được cát bay vào trong miệng.

Quay đầu và thân thể chuyển động, anh nhanh chóng ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh trong tâm trí. Cho đến khi anh nhìn thấy một chùm ánh sáng bay lên trên trời và xuyên thẳng vào bầu trời. Mỗi một màn đều có hoàn cảnh và kẻ thù khác nhau, anh không thể thông qua việc ghi nhớ vô hạn để vượt qua màn này.

Bài kiểm tra vẫn là thục lực quyết định.

" Màn cuối cùng hẳn là cấp mười ba đại viên mãn mới có tư cách xông vào. Nhưng sau khi hệ thống chiến đấu được hình thành, anh đã có sức mạnh sánh ngang với Đại Viên Mãn, thậm chí về mặt phòng thủ có khi còn vượt qua nữa."

" Chỉ có điều, tốc độ của mình vẫn chưa được nhanh."

Vẻ mặt có chút đau khổ.

Cửa ải này, không phải tiến vào liền bắt đầu ngay, còn có thời gian đếm ngược.

Bán kính khoảng một mét với cái vòng màu trắng, được vẽ ngay bên chân của anh, hạn chế các hoạt động của anh ấy.

【Mục tiêu nhiệm vụ: Trong vòng mười phút đi đến trụ cột Hi Vọng, lấy được thánh vật và cố gắng kiên trì trong ba phút.】

Đường Vũ đối mặt với tia sắc màu vàng, nghiêng người về phía trước, có chút nheo mắt, trong lòng lẩm bẩm những con số.

3......

2......

1......

Trong nháy mắt, khi vòng tròn trắng vừa biến mất, từng dòng chảy lực lượng truyền đến mũi chân phải, mặt đất sỏi đá bỗng nhiên lõm xuống, một chùm cát vàng bắn ra ở phía sau.

Cả người được bắn ra với tốc độ khó mà nhìn thấy bằng mắt thường, để lại những cái bóng đen vẫn duy trì tư thế sà xuống bãi cát vàng.

Hô ~ hút ~

Với một tư thế mạnh mẽ, Đường Vũ nhanh chóng vượt qua chướng ngại vật ngăn cản trên đường đi, thỉnh thoảng gặp phải những chướng ngại vật ngăn cản trên đường khó có thể vượt qua, chẳng hạn như khe nứt vực sâu, rộng hơn cả trăm mét. Anh liền nhảy lên, đôi giày lông vũ trắng óng ánh lưu chuyển. Ở giữa không trung , đôi giày liên tục giẫm chân lên không khí, chưa đến một hơi thở đã đi được nửa mét

Mất khoảng một phút đồng hồ, khoảng cách giữa anh và cột sáng vàng đã vượt qua một phần tư.

Trong vòng mười phút, có vẻ như vô cùng đơn giản.

Nhưng mà, lúc này, anh giảm tốc độ của mình lại, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.

Vài giây trôi qua.

Ầm ầm ——

Một tiếng động lớn giống như thác nước từ trên chín tầng mây chảy xuống mặt đất, gây ra âm thanh chói tai muốn lủng cả màng nhĩ, sắc mặt của anh có chút đỏ, bước chân có chút lảo đảo. Cố gắng giữ lấy thăng bằng, không dám chậm trễ thêm chút nào nữa, tiếp tục hướng về cột sáng màu vàng chạy tới.

Khóe mắt liếc nhìn lên bầu trời.

Toàn bộ chân trời giống như 1 tờ giấy nhám mỏng, bị xé rách thành hai nửa.

Hai bên trái phải, bầu trời có chút mờ nhạt, mà chỗ bị xé mở ra thì có thể nhìn thấy một bóng tối ám không cách nào diễn tả.

Ở phía trên bầu trời, dường như có thể nhìn thấy ánh sáng và bóng tối khổng lồ va chạm và dây dưa với nhau.

Một cảm giác đè nén khó tả nỗi ở trong lòng anh.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, khe nứt mở ra, đỉnh núi che kín vết nứt, đá vụn sụp đổ xuống.....

Nếu như vừa rồi chỉ là cảnh hoang tàn thì giờ đây chính là cảnh tận thế, không có một chỗ trốn nào.

Một màn này vô cùng chấn động, cũng may Đường Vũ đã trải qua rất nhiều lần. Tuy mỗi lần có chút khác nhau, nhưng anh đã hoàn toàn miễn nhiễm với nó, vẫn một lòng kiên đi tiến về phía trước cột trụ vàng.

Cách đó không xa, dung nham chảy ra từ mặt đất và những tảng đá trên sông dung nham nhanh chóng hòa tan.

Anh nhìn trái nhìn phải, cắn chặt hai hàm răng, lao tới dòng sông dung nham, cảm giác hoàn toàn khuếch tán, dựa vào khả năng đi trên không trung của đôi giày lông vũ, một bên cố tránh né những cột lửa do con sông dung nham phun ra....

Vùa băng qua con sông dung nham nóng chảy, lại bỗng nhiên gặp cơn bão cấp mười mấy. Đường Vũ cố gắng ổn định thân hình lại, cát vàng và đất đá bay đầy trời đã hoàn toàn ngăn cản tầm nhìn của anh. Hoàn cảnh ở trước mắt giống như biến thành một tấm bản đồ sương mù không thể nào nhận biết được.

Trời đất sụp đổ, hết tầng này tới tầng khác cứ vang lên, thậm chí âm thanh từ trên chín tầng mây truyền xuống.

Tất cả các loại thiên tai bùng phát mà không có hề báo trước, anh phải tập trung cao độ mới có thể tránh né.

Ngắn ngủi khoảng từ 10 đến 20 giây, lực lượng tinh thần mà anh tiêu hao nhiều hơn so với một phút đầu tiên.

Nhưng đây có phải là độ khó của cửa ải thứ năm hay không? Tất nhiên là không!

Đường Vũ trong lòng biết rõ ràng sau khi lao ra bão cát, trước tiên nhìn lên bầu trời.

Mấy cái vầng sáng vẫn mông lung như lúc trước. Nhưng không biết từ lúc nào, ở trên bầu trời lại tràn ngập sương mù màu đỏ.

“Nó đang đến.”

Từng ngôi sao băng màu đỏ rực, từ giữa bầu trời bị chia làm hai và rơi xuống.

Từ trên tầng trời cao xuống tầng trời thấp, thiên thạch màu đỏ lần nữa tách ra.

Đường Vũ đang chạy như bay, hai con mắt có chút thay đổi, anh ta chăm chú nhìn lại...... Căn bản không phải là những thiên thạch màu đỏ rực lửa, mà đó chính là một đám ma thú được bao phủ ở trong đó.

Mỗi một thiên thạch đều chứa khoảng một vài con, chục con hay thậm chí hàng trăm con ma thú.

Khi nó chuẩn bị đáp xuống mặt đất, lớp sương mù màu đỏ bao phủ bắt đầu mờ dần và đàn thú bị nén thành quả bóng, nhanh chóng tách ra.

Phần lớn ma thú cứ tiếp tục rơi xuống và va chạm trên mặt đất hoang tàn. Những con ma thú bay lượn thì vẫn bảo trì ở giữa không trung. Có rất nhiều con ma thú bị thiên tai cuốn vào, nhưng ở xung quanh vẫn còn không ít ma thú.

Mỗi một con đều có thực lực cấp 11.

Trên bầu trời, trong những vết nứt màu đen, càng có nhiều thiên thách màu đỏ rực đang rời xuống.

Cửa ải thứ năm, hiện tại mới thực sự bắt đầu. Anh lúc trước đã thử nghiệm mấy chục lần, đều ở giai đoạn này mà thất bại. Ban đầu bị đám ma thú giết chết, về sau có thể chống đỡ được, nhưng không có cách nào trong mười phút đi đến cột trụ màu vàng.

Nhưng lần này, Đường Vũ có chút hét lên một tiếng, hai tay giang ra, từng tầng gợn sóng ở phía sau xuất huyện.

Từng công trình phòng thủ khí phách, thần bí hay là ngầu lòi bắt đầu hội tụ xuất hiện ở phía sau và tiếng súng vang lên không ngừng bao trùm ở xung quanh.

Ầm ầm ——

Ầm ầm ——

Thế giới vốn đã bị tàn phá và không ngừng sụp đổ, bề mặt đất đã bị anh đánh thành cái sàng. Những con ma thú vừa chui ra khỏi màn sương đỏ hít thở không khí trong lành đã bị anh cho ra đi vĩnh viễn.

Nhưng Đường Vũ không dám bất cẩn chút nào.

Có ba tòa tháp pháo được tích hợp thêm tháp trường lực, bảo trì tần suất quay xung quanh cơ thể của anh. Từng lớp phòng thủ nhanh chóng hình thành ở bên ngoài cơ thể.

Anh mạnh mẽ lao tới, lấy con đường thẳng phía trước chạy về phía cột trụ màu vàng.

Ầm ~~~