Bản vẽ Thuyền Bay cũng không phải một tờ mà là một đống bản vẽ, mỗi bản vẽ đều đại diện cho một phần quan trọng.
Các bản vẽ đã được tối ưu hóa ở viện nghiên cứu và các bộ phận khác nhau được sản xuất ở xưởng rồi vận chuyển đến núi này để tiến hành lắp ráp.
Tất cả mọi thứ được thực hiện theo các hướng dẫn đã được cải tiến... Sắp xếp theo một cách tổng thể, lần đầu tiên thành công lắp ráp chiếc Thuyền Bay chắc hẳn không có vấn đề gì.
Kiểm tra chính là đảm bảo an toàn hay có trục trặc gì không, dù sao nó cũng là vật có chi phi cao tới 2,3 triệu Nguyên Tinh mới chế tạo ra được.
......
Thuyền Bay là một bộ phận quan trọng trong bước tiếp theo của lãnh địa, những người có quyền hạn biết được đều hết sức quan tâm.
Tin tức về chuyến bay đầu tiên nhanh chóng truyền ra và những tùy tùng đều lần lượt chạy đến.
La Triết mặc một bộ chiến đấu màu đen với cơ bắp cuồn cuộn, vừa từ trong phòng trọng lực đi ra, trên người toàn là mồ hôi nhễ nhại, vừa nhìn thấy vật thể khổng lồ đang dựng ở vị trí trung tâm, trên mặt nghiêm túc khó có thể biểu hiện ra sự hoảng hốt.
Tạ Y cũng không biết đứng ở chỗ nào, chỉ biết đang đứng ở chỗ của họng pháo của Thuyền Bay, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Y Liên và Nancy nắm tay nhau từ phía lâu đài bay thẳng tới và hạ cánh vững vàng xuống bục Thuyền Bay.
Hai người cùng lúc ngẩng đầu lên, đều phát ra khen ngợi.
" Thuyền Bay.... Thật là đồ sộ."
" Thuyền Bay... Có ăn ngon không?"
Đường Vu đen mặt lại, Nancy không phải học tập cùng Y Liên hay sao, giờ này còn có thể hỏi ra vấn đề ấu trĩ như vậy? Đối với vấn đề Thuyền Bay ăn có ngon hay không, đương nhiên là.... Anh ta cũng không biết điều đó!
......
" Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lên Thuyền Bay thôi."
Bên hông Thuyền Bay, mở ra một con dốc dài trải dài từ boong tàu xuống mặt đất.
Con dốc rất rộng, đủ để chứa hai chiếc xe chạy song song, hai bên có hàng rào bảo vệ, làm cho mọi người cảm thấy an toàn và đáng tin cậy.
La Triết và Trần Hải Bình đi nhanh dọc theo con dốc và ngay lập tức lên boong tàu.
Y Liên và Nancy bay lên, "biu", thoáng một cái đã bay lên boong tàu.
Tạ Y hai mắt sáng lên, hai chân khuỵu xuống, hai chân phát lực, cả người bay lên giống như đạn pháo phóng lên trên trời, vững vàng rơi xuống boong Thuyền Bay.
Lưu lại một vết nứt hình mạng nhện ở trên đất đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
"......Tháng sau sẽ trừ vào tiền lương của anh."
Đường Vũ liếc mắt nhìn, không để ý tới vẻ mặt suy sụp của Tạ Y, chân anh ta bước lên không khí, giống như bước lên bậc thang. Mỗi một bước đều có thể đi lên mấy mét, chỉ cần vài bước đã đi lên boong tàu Thuyền Bay.
Dương Uy và những người khác nhìn đến choáng váng.
Họ muốn chờ cho đến khi các ông lớn đi đầu tiên và sau đó theo sau, nhưng.....Các ông lớn không đi theo con đường bình thường!
Nhất thời chạy vội lên dốc
......
Thuyền Bay, phòng điều khiển chính.
Đường Vũ trong tay cầm một quả cầu rune, liên tục có tin tức truyền vào trong đầu.
" Việc điều khiển này phức tạp hơn nhiều so với việc điều khiển Phù Du chiến xa, cho dù có trí tuệ nhân tạo hỗ trợ, mình cũng chỉ có thể tiến hành một ít thao tác đơn giản."
Ít nhất Thuyền Bay cũng không phải cái bình hoa di động, chuyện nào cũng không gì không làm được.
Ông ——
Ông ——
Ông ——
Trong quả cầu ánh sáng điều khiển bao gồm vô số rune, một bộ phận rune bắt đầu phát ra ánh sáng.
Những vòng tròn năng lượng lan truyền từ đáy thuyền và kèm theo một trận chấn động nhỏ, Thuyền Bay từ từ bay lên.
Cây cối và núi non xung quanh đang dần rời xa.
Kenvin đứng ở trên rìa boong tàu, hai tay nắm chặt vào lan can với vẻ phấn khích, " Nó đã thành công, thành công."
Bản vẽ Thuyền Bay, anh đã nghiên cứu rất lâu, điều này khiến cho anh không khỏi tò mò, ai là người thiết kế ra cái Thuyền Bay này, chẳng lẽ là một bậc thầy, nhưng bậc thầy cũng không thể nào tự mình thiết kế ra một tác phẩm khổng lồ và phức tạp như vậy.... Rất có thể là một nhóm do bậc thầy làm người dẫn đầu, cộng thêm hơn mười người có trình độ là bậc thầy mới có thể thiết kế ra cái Thuyền Bay này.
Cỏ thể mất vài năm hay thậm chí hàng chục năm.
Nhưng Kevin cũng nhìn thấy một nhược điểm quan trọng của Thuyền Bay...... Nó đã được thiết kế quá hoàn hảo nên rất khó để chế tạo. Theo như anh thấy, chế tạo một chiếc Thuyền Bay, ít nhất cũng cần vài năm, một số bộ phận yêu cầu cần độ chính xác cao và một số rune cao cấp, yêu cầu phải cần một bậc thầy cao cấp, mới có thể khắc được.
Chỉ cần xảy ra một chút sai sót, toàn bộ Thuyền Bay sẽ bị loại bỏ và tất cả chi phí, vật liệu đầu tư vào sẽ không cánh mà bay.
Hiện giờ, nó đã được xây dựng bởi lãnh chúa và thậm chí chiếc Thuyền Bay ngay ở trước mặt so với ở trên bản vẽ còn hoàn mĩ hơn!
Nếu không phải Kevin biết rõ ràng, loại phương pháp chế tạo đặc biệt đó học không được, ông ta sẽ không cần mặt mũi quỳ gối xuống kêu lãnh chúa truyền nghề cho ông.
Thuyền Bay vươn lên cao khoảng mấy trăm mét, xung quanh toàn là mây trắng mờ mịt, nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy những dãy nhà cao ốc của nơi trú ẩn Thâm Lam ở bên kia dãy núi.
" Kỳ lạ, hình như không có gió?"
Dương Uy ngạc nhiên, anh hoàn toàn không dám đi tới mép boon tàu, cho dù ở bên ngoài có những quan chức và cao thủ cấp cao ở đó, anh cũng chưa cảm thấy an toàn.
Điều gì sẽ xảy ra nếu anh bị gió thổi bay? Dương Uy biết rất rõ cân nặng của mình.
Mấy người khác cũng giống như thế, họ muốn đến gần để nhìn mặt đất, trong khi boong tàu quá trống trải làm cho bọn họ cảm thấy thiếu cảm giác an toàn. Mấy người giống như những người yếu đuối nằm xuống ở trên boong tàu run cầm cập.
Lúc này, tất cả đều ngạc nhiên.
Đúng thế, tại sao không cảm thấy chút ngọn gió nào?
" Các ngươi nhìn xem, Thuyền Bay đang di chuyển với tốc độ cao."
Có người chỉ tay về phía bên ngoài, mây mù lùi nhanh về phía sau giống như đèn treo lơ lửng.
Bọn họ không có cảm giác gì cả, giống như đang đứng ở trên mặt đất, ổn định hơn rất nhiều so với máy bay.
Dương Uy chậm rãi đứng dậy, tay chân vẫn không ngừng run rẩy.
Anh lấy lại bình tĩnh và phát hiện thật sự không có chút nào lắc lư hay những cái khác, anh chậm rãi đi đến mép boong tàu, hai tay nắm chặt lan can và thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Những đám mấy trắng như nước và Thuyền Bay tự do di chuyển qua lại.
" Ta đoán bên ngoài Thuyền Bay chắc chắn phải có vật gì đó để che chắn, nhưng không biết lỡ như có người ngã xuống có thể ngăn cản hay không."
Dương Uy cũng không biết rõ và anh cũng không muốn lấy thân thể của mình ra làm thí nghiệm, hai tay vẫn bám chặt vào lan can, tay cũng có chút đỏ lên.
Mấy người khác cũng từ từ bước tới gần với vẻ mặt sợ hãi.
" Thuyền Bay không biết có thể bay nhanh đến cỡ nào, trong tương lai chúng ta còn có cơ hội đi đến những nơi trú ẩn khác.....À, đi du lịch."
" Bớt nghĩ vớ va vớ vẩn đi, loại vũ khí cấp chiến lược như thế thì làm sao có thể tùy tiện dùng để chở khách."
" Ý, các ngươi nhìn xem, đám ma thú thật lớn....... Má nó, chúng nó đang bay tới!"