" Siêu Phàm, cô cảm thấy như thế nào?"
" Cảm giác... Là cái gì?"
Một lần nữa trở lại nơi tu luyện số một, Đường Vũ nóng lòng hỏi Nancy về thực lực của Siêu Phàm.
Tuy nhiên...
Anh đánh giá quá cao về khả năng hiểu biết của Nancy.
Đường Vũ và Y Liên đã mất một lúc lâu giải thích, mới từ trong miệng của Nancy nhận được đáp án tương đối chính xác.
Giai đoạn Siêu Phàm, thực sự có thể bay. Nhưng nói như thế cũng không có đúng, sau khi đột phá trở thành Siêu Phàm, toàn bộ cơ thể luôn được bao quanh bởi một loại trường lực kì lạ. Trường lực này có thể triệt tiêu được trọng lực của Trái Đất và tạo ra một lực đẩy để đạt được hiệu quả bay hay bước lên không trung.
Đường Vũ trước tiên nghĩ đến nơi khác.
Giai đoạn thức tỉnh có khả năng bay, chẳng hạn như năng lực hệ phong, chẳng hạn như người có năng lực đôi cánh. Sau khi đột phá đến giai đoạn Siêu Phàm chẳng phải quá thiệt thòi hay sao?"
Nhưng sau khi nghĩ lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Trường lực đặc thù của Siêu Phàm, cùng năng lực bay trên không, khác nhau về nguồn năng lượng, cũng không nói cả hai có thể chồng lên nhau.....Cho nên người có khả năng bay lượn có rất nhiều ưu điểm. Nếu như nói Siêu Phàm bình thường chỉ có một lõi, vậy chẳng phải người Siêu Phàm có năng lực bay chính là lõi kép giúp bay nhanh hơn không phải sao.
Cỗ trường lực đặc biệt này không chỉ có năng lục bay mà còn có thể loại bỏ hầu hết tất cả các đòn tấn công. Nói cách khác, giai đoạn Siêu Phàm có thể sống sót ở trong những hoàn cách khắc nghiệt, bao trùm các cuộc tấn công , các loại phương pháp bao vây, miễn là không cách nào phá vỡ trường lực đặc thù ở xung quanh thân thì không cách nào gây ra bất kì vết thương nào đối với Siêu Phàm..... Thậm chí ngay cả một chút bụi bặm cũng không có cách nào dính vào.
Đường Vũ chỉ có thể ao ước, quả thật là phi phàm.
......
......
Lâm Đông, khu dân cư cao cấp.
Mấy ngày qua Ngôn Đại đều đang ở trong phòng tu luyện, đem cảnh giới Siêu Phàm củng cố lại.
Ông lão cao tầng , bao gồm tất cả những người từ quân đoàn lính đánh thuê Tê Giác đã thu thập tất cả thông tin có liên quan đến Thâm Lam và đưa đến nơi cho Ngôn Đại ở nơi này.
Ông tập trung chú ý vào trận chiến mà Thâm Lam đã gặp phải ma thú cấp tai nạn.
" Không đúng, người tên Đường Vũ ở Thâm Lam kia, nhất định không phải là Siêu Phàm."
Ngôn Đại suy nghĩ , " Nếu tên đó là Siêu Phàm, căn bản cũng không cần dùng tới sấm sét làm vũ khí, liền có thể đánh chết ba con ma thú cấp tai nạn kia..."
Ngay từ đầu Ngôn Đại tưởng Thâm Lam lười biếng cho nên không có xuất thủ, nhưng sau khi đọc kĩ càng phần tinh báo một cách chi tiết. Lần phòng thủ đó, tràn ngập nhiều nguy hiểm, một đoạn tường thành cũng bị phá hủy, số người thức tỉnh trên tường thành đó cũng chết mấy trăm người.
Bản thân là người đứng đầu nơi trú ẩn, với địa vị ngang với người đứng đầu thành phố, Ngôn Đại tưởng rằng Đường Vũ là một người máu lạnh. Nếu có thực lực Siêu Phàm, như vậy cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn thành phố của mình bị phá hủy.
Vì vậy, chỉ có một sự thật, Đường Vũ không phải là Siêu Phàm, mà chỉ là một người bình thường có năng lực bay lên không trung.
" Tên kia rõ ràng không phải là một lão già từ Kỷ Nguyên thứ tư tỉnh dậy. Chỉ là một người trẻ tuổi khoảng 20 tuổi. Tuy thực lực cũng không tệ cho lắm, nhưng so với Siêu Phàm, khác xa một trời một vực."
" Bất quá, dù sao cũng có thể thành lập một nơi trú ẩn ở trên đống đổ nát. Cho dù gặp gỡ được cơ duyên cũng là một nhân tài. Nếu hắn biết điều mà làm việc cho ta, cũng có thể cho hắn một chút ngon ngọt..."
" Bởi vì mình quá cẩn thận, quên mất bản thân của mình đã là Siêu Phàm. Cho dù Thâm Lam có cao thủ Siêu Phàm thì như thế nào? Sực mạnh sấm sét kia coi như cũng không tệ, nhưng ngay cả ma thú cấp thảm họa cũng có thể né tránh, đối với mình cũng chả có chút nào đe dọa..."
Ngôn Đại cảm thấy khái niệm của mình nên đảo ngược lại, phải có bản lĩnh của một cao thủ.
Ông gọi Tê Giác tới, " Chuyện yêu cầu kỹ thuật về trang bị rune từ Thâm Lam liền giao cho anh phụ trách. Cố gắng làm cho tốt vào, đừng để cho ta phải thất vọng."
......
Một bên khác, từ khi Nancy đột phá Siêu Phàm, Đường Vũ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Con quái vật tám tay kia cũng không xuất hiện lần nữa, con đại bàng vàng cũng biến mất không thấy bóng dáng, rốt cục mọi thứ cũng bình tĩnh trở lại.
Nó hơi khác một chút, chỉ ngắn ngủi vài ngày, Vanni và Gorete lần lượt cũng tìm ra được Bí Cảnh.
Nơi Bí Cảnh mà Vanni khám phá ra ở giữa những ngọn núi.
Năm người Gorete đi tới khu vực Sông Dương Tử gần con đập Tam Hiệp, thành lập một thế lực không nhỏ, phái người đi ra ngoài tìm kiếm và phát hiện ra hai Bí Cảnh, ngay cả binh đoàn điều tra ra ngoài cũng tìm được Bí Cảnh.
Dường như kể từ lần đó xảy ra, Bí Cảnh ở ngoài dã ngoại ngày càng xuất hiện nhiều hơn.
Hầu hết những Bí Cảnh chưa được khám phá này đều bị bỏ hoang và không có gì nguy hiểm, nhưng cũng không có bao nhiêu vật phẩm có giá trị. Chỉ có một Bí Cảnh, bên trong có một ông già bất tử từ Kỷ Nguyên thứ tư vừa mới tỉnh dậy giống Vương Tá lúc trước cũng như thế.
Nhưng lần này, ông lão vừa mới tỉnh lại chưa kịp nói được hai câu liền bị nhóm người của Gorete xiên cho chết.
Có lẽ đây là người chết oan uổng nhất....
Trong khoảng thời gian này, Đường Vũ ngoại trừ chơi đùa ở bên trong Bí Cảnh, thời gian khác đều đang tu luyện. Hai ngày trước rốt cục đột phá đến thức tỉnh cấp 10, thành công bước vào hàng ngũ cao thủ ở tuyến đầu lãnh địa.
Đối với cấp bậc Siêu Phàm ở Lãnh Thổ lúc này chỉ có duy nhất Nancy....
Wow.
Đường Vũ liếc mắt nhìn, Nancy mặc áo sơ mi sọc trắng và quần xanh da trời đang ngồi trên ghế sa lon, tuy nét mặt cũng không chút nào thay đổi, nhưng trong ánh mắt cô có chút chuyên chú, nhìn chằm chằm chiếc đũa ở trên bàn không chớp mắt, tay đã vươn ra ngoài không trung.
Giống như có chút do dự, Nancy cuối cùng cũng hạ quyết tâm, vươn lòng bàn tay trắng nõn của mình nắm lấy đôi đũa rồi cầm lên.
Lạch cạch ——
Chiếc đũa làm bằng gỗ cao cấp đã gãy ngay lập tức khi cô cầm lên rồi rơi xuống đất.
Nancy quay đầu nhìn anh rồi lại cúi đầu nhìn xuống những mãnh đũa gỗ rơi ở trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ mơ màng.
"Ăn ... Tôi muốn ăn ..."
Trong lời nói của cô mang theo vài phần ủy khuất, không đợi Đường Vũ có hành động. Nancy đã cúi xuống vùi đầu vào tô mì bò ở trên bàn, cô hít sâu một hơi và nuốt hết tô mì bò vào trong bụng chỉ mất vài giây. Sau đó, ngẩng đầu nhìn lên, giống như cô ta đã trở thành một con mèo nhỏ.
" Ngon quá, tôi vẫn còn muốn nữa."
Y Liên ở bên cạnh vội vàng lấy khăn lau mặt cho Nancy.
Đường Vũ lấy tay vỗ trán.
Cảm giác còn khó hơn chăm lo cho con cái... Mặc dù anh ta vẫn chưa có đứa con nào.
Lúc này, Nancy bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ , " Có người tới, là kẻ địch."
Đường Vũ giật mình, lập tức mở ra bản đồ lãnh thổ.
Quả nhiên, trong khu biệt thự xuất hiện mấy chấm đỏ đang bị mấy chấm xanh vây quanh, mà cách những điểm nhỏ này mấy trăm mét, còn có một chấm đỏ giống như bóng đèn lớn.
Hết sức nổi bật.
......
Đại ca Tê giác gần đây rất hăng hái, ôm chặt vị cao thủ Ngôn Đại này, mà lại có quan hệ với quan chức cấp cao ở Lâm Đông, nhóm lính đánh thuê đã mở rộng nhanh chóng từ qui mô hơn mười người lên đến trăm người.
Được cung cấp đầy đủ tài nguyên, thực lực của hắn cũng tiến bộ nhanh chóng, đã đạt thức tỉnh cấp 5 đỉnh phong. Chỉ cần có thể vượt qua được bình cảnh này, hắn cũng là một nhân vật cấp lão đại ở trong tương lai, còn có thể đem một đám nhóm lính đánh thuê bỏ lại ở phía sau.
" Vị đại nhân đã đem nhiệm vụ giao cho chúng ta, chính là đối với chúng ta vô cùng tín nhiệm. Nhất định phải đem nhiệm vụ này phải làm cho hoàn hảo."
Mấy tên thành viên trung thành đi theo đại ca Tê giác liên tục gật đầu đồng ý, " Đại ca, anh xem thử nơi Thâm Lam này, được xây dựng rất tốt, thay vì chỉ lấy được kĩ thuật chế tạo trang bị rune, không bằng mình đem toàn bộ Thâm Lam đều chiếm xuống, đến lúc đó nhân lực sản xuất trang bị cũng có sẵn luôn rồi."
Đô mắt của Tê giác sáng lên và ông vỗ nhẹ vào vai đàn em khen ngợi.
Mấy người vào nơi trú ẩn và đi bộ đến trước tòa thành, bị thành viên binh đoàn canh gác ngăn cản lại.
Nhìn thấy một đám người thức tỉnh có khí tức cũng không kém hơn mình là bao nhiêu, đại ca tê giác bắt đầu hoảng sợ. Nhưng vừa nghĩ đến cặp đùi dày cộp của mình, đại nhân Ngôn Đại cũng đi tới Thâm Lam nên không có gì phải sợ cả.
Hắn ngẩng đầu, tự đắc nói: " Nhìn cái gì, kêu giám đốc của các ngươi ra đây nói chuyện."
Các thành viên của đoàn bảo vệ không để ý đến những lời nói điên rồ của tên đại ca tê giác. Có mấy người tiến lên, chuẩn bị đem bọn họ chế phục.
Giọng điệu của tên đại ca tăng lên, đem hậu trường của mình nói ra ngoài.
Nhưng mà anh ta phát hiện ra một điều, những người bảo vệ tường thành vẫn không hề biết cái gì gọi là Siêu Phàm cả và bất kì anh ta nói điều gì cũng đều làm ngơ cả.
Tên đại ca Tê giác muốn đánh trả lại nhưng lại bị một người thức tỉnh cùng cấp đánh ngã trên mặt đất .
Ngay khi một số người đang chuẩn bị trói họ lại.
Khí tức kinh khủng lướt qua, tất cả các thành viên bảo về tường thành đều đóng băng ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời. Nơi đó, có một bóng người đang đứng ở trên không trung, chắp hai tay ở phía sau.
Giống như một vị thần đang nhìn xuống nhân gian.
" Là ai dám động đến người của ta...."
Đôi mắt của Ngôn Đại mở to, nhìn chằm chằm về phía trước.
Một bóng người nhỏ nhắn mặc áo giáp bước ra khỏi cửa sổ lâu đài, đứng giữa không trung, ở xa xa cùng ông ta đứng đối diện.
Cỗ khí tức Siêu Phàm kia không còn nghi ngờ gì nữa, bao phủ lấy ông ta, khóa chặt lại trên người ông.