Chương 323: Thuật phân thân

Đường Vũ nhanh chóng chạy tới cổng dịch chuyển.

Dưới chân có những phiến đá cổ xưa, phía trên có những dòng chữ huyền ảo được khắc lên. Tám cột trụ hình tứ giác đỉnh rộng và đáy hẹp, được phân bố đều ở xung quanh.

Lúc này, cổng dịch chuyển có thể hướng ba vị trí cố định mở ra cổng truyền tống.

Pháo đài số 1 ( Lạc Hà), Pháo đài số 2( đường lui), Pháo đài số 3 ( điểm tài nguyên).

Đây là con đường dịch chuyển nội bộ thuộc về cổng dịch chuyển, tuy nhiên khoảng cách có thể được thiết lập, chẳng hạn dịch chuyển một nghìn km về phía Đông.... Phương pháp này có nhược điểm, tiêu hao nguyên tinh quá nhiều và không có bảo đảm tính an toàn khi dịch chuyển, lỡ như dịch chuyển đến khu vực nguy hiểm nào đó thì đi đời luôn.

Đường Vũ lựa chọn phương pháp an toàn hơn một chút.

Ba đội trên người đều mang theo tinh thạch định vị để cung cấp tọa độ chính xác cho cổng dịch chuyển.

Đường Vũ lựa chọn vị trí của Hồng Nguyệt ( mấy chương trước tác giả đánh nhầm nên mình dịch theo vậy luôn), hoa văn bí ẩn ở trên cổng dịch chuyển sáng lên và lan ra tám cây cột, trong nháy mắt bóng dáng của anh biến mất không thấy tăm hơi.

......

Dịch chuyển một chiều từ xa kèm theo tác dụng phụ đó là hơi bị choáng váng một chút. Đường Vũ mới thở phào nhẹ nhõm cho đến khi chân của mình đã chạm được đất.

Lọt vào trong đôi mắt, Hồng Nguyệt vẫn mặc áo choàng đen đỏ, không thể nhìn thấy rõ hai má cô ấy ở trong chiếc mũ trùm đầu, chỉ có một vài sợi tóc lòi ra ngoài.

Cách đó không xa, hai ba mươi người thức tỉnh đang cầm vũ khí đem Hồng Nguyệt vây quanh.

Đường Vũ nhìn thấy nơi xa ở trên mặt đất vẫn còn có vài người thức tỉnh đang nằm trên đất với đủ loại tư thế khác nhau, không biết còn sống hay đã chết nữa.

Một người thức tỉnh cầm khiên và trường kiếm hét lớn," Lên cho ta, cô ta chỉ có một người, vị trí của Bí Cảnh nhất định không thể nào tiết lộ.... Chờ một chút, tên này từ đâu xuất hiện?"

Ầm ầm.

Người thức tỉnh cầm súng bắn và từng viên đạn bay ra bên ngoài, nhưng mà tên đại ca người thức tỉnh trong tay cầm kiếm và khiên, hai mắt giãn ra.

Hai người kia bị bao vây biến đâu mất tiêu!

Bên trái, bóng dáng của Đường Vũ xuất hiện, một chân đá ra người thức tỉnh đang ngăn ở phía trước. Giống như quả đạn pháo bay ra bên ngoài mấy chục mét đâm gãy mấy cây cối ở ven đường.

Mấy người thức tỉnh xúm lại bên người đều không phải là đối thủ của anh.

Ngoại trừ ma thú cấp độ thảm họa, sinh vật Siêu Phàm, anh ta đã trở thành một người với thực lực mạnh mẽ ở thời đại này, cho dù có đối mặt với người thức tỉnh cấp 13 đại viên mãn. Mượn nhờ năng lực cá nhân lĩnh vực và các công trình kiến trúc phòng thủ, Đường Vũ cũng không cho rằng mình sẽ thua.

Phong cách của anh ta trông rất tàn nhẫn và một số người thức tỉnh bị anh đánh bằng một cú đấm, toàn bộ lồng ngực của họ bị lõm vào.

Tuy nhiên, khi anh quay đầu nhìn lại về phía Hồng Nguyệt, anh mới hiểu được cái gì mới gọi là nghệ thuật giết chóc và những người thức tỉnh kia đều bị dọa cho vỡ mật!

Hồng Nguyệt từng bước đi về phía trước, khi tiếp cận những người thức tỉnh, lòng bàn tay trắng nõn từ dưới tay áo vươn ra không có áp sát những người đó, Đường Vũ lại nhìn thấy những người đó giống như bị sét đánh cứng ngắt đứng yên tại chỗ.

Mắt, mũi, miệng, tai, kể cả các mạch máu ở trên da đều bị vỡ ra và máu chảy ra ngoài.

Đường Vũ nhớ lại lời giới thiệu về Hồng Nguyệt, cô có năng lực điều khiển máu.

Làm cho máu ở bên trong cơ thể người ta sôi trào và phá vỡ các mạch máu chỉ là cách dùng cơ bản nhất nhưng nó thật sự quá kinh khủng, đó cũng lý do tại sao cô ấy được gọi là ma nữ Hồng Nguyệt.

Bắt đầu từ những người thức tỉnh gần với Huyết Nguyệt, từng người một ngã xuống đất. Khi Đường Vũ giết chết được 3 người liên tiếp thì Hồng Nguyệt đã dọn dẹp xong xuôi chỉ còn lại tên đại ca thức tỉnh trong tay cầm kiếm và khiên đứng ở xa, tạm thời tránh được cái chết.

Anh ta run rẩy như con cầy sấy, đem tấm chắn ngang ở trước mặt không ngừng lui về phía sau, " Chờ đã, đợi một chút, tôi chỉ là một nhân viên làm việc bán thời gian, các người giết tôi cũng vô ích thôi."

Giọng nói của anh ta bỗng nhiên dừng lại, máu từ khắp nơi ở trên cơ thể không ngừng phun ra bên ngoài và tràn ra khắp mặt đất.

"..." Đường Vũ không biết nói gì trước cảnh tượng như vậy, thật ra anh thích phong cách giết người mà không nhìn thấy máu. Chẳng hạn như, đứng ở xa quăng một quả cầu lửa về phía đối phương, nổ thành tro bụi, nhìn nó thân thiện hơn rất nhiều.

Lúc này, anh mới có thời gian để quan sát bốn phía xung quanh.

Thi thể nằm trên mặt đất rất nhiều, ngoại trừ những người thức tỉnh vừa mới vây quanh, còn có mấy cỗ thi thể ăn mặc có chút khác biệt, trên người bọn họ không có thêu kí hiệu phân biệt.

Hồng Nguyệt trở lạu, dừng lại ở cách đó không xa, giọng nói có chút lạnh lẽo giải thích, " Người đầu tiên phát hiện Bí Cảnh chính là một nhóm năm người, nhưng bọn họ đã bị đám người này đi theo sau."

Và tôi đi theo đám người này.

Nhóm người đi theo năm người kia tương đối chuyên nghiệp, phía sau còn có một số người, Đường Vũ cũng chả quan tâm cho lắm, chờ anh lây đi Liệt Không Kết Tinh, nói không chừng Bí Cảnh bên trong lại sụp đổ.

Anh quay đầu lại và cuối cùng nhìn thấy Bí Cảnh mà Hồng Nguyệt nói, miệng khẽ cười.

Không giống như lăng mộ của Vương Tá, trước mắt nhìn thấy cũng không phải là vòng xoáy không gian. Đó là cảnh tượng giống như một tấm gương mờ ảo.

Anh quan sát bằng mắt thường thấy chiều dài của lối vào khoảng 20 mét, độ cao cũng chỉ có 5 mét, giống như một tấm gương khổng lồ, phía trên còn có sương mù lơ lửng ở trên đó. Nhìn xuyên qua mặt gương còn có thể mơ hồ nhìn thấy không ít kiến trúc với những phong cách độc đáo.

Đường Vũ đầu tiên ném mấy con rối vào thăm dò đường đi bên trong, lại đi tới tấm gương ở mặt sau. Thật ngạc nhiên là ở chỗ này không nhìn thấy bất kì cảnh tượng nào ở Bí Cảnh, đi thẳng về phía trước cũng sẽ không có tiến vào Bí Cảnh mà trực tiếp xuyên qua.

Bí Cảnh cần phải có vị trí cụ thể mới có thể tiến vào.

Bên trong những kiến trúc mờ ảo kia, thoáng nhìn thì trông giống như Thận Lâu Hải Thị cũng có chút tương tự.

Đường Vũ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lờ mờ còn có thể nhìn thấy những dãy núi trải dài, chỉ là khoảng cách rất xa, thu nhỏ lại trong một phạm vi nhỏ.

Nơi này cách Cảnh Thành cũng không quá xa.

Đợi một hồi, cũng không thấy con rối bên trong phát ra tín hiệu nguy hiểm, xem ra bên trong Bí Cảnh tương đối an toàn, ít ra thì... có thể vào.

"Có thể vào đi."

"Chờ một chút."

Hồng Nguyệt duỗi lòng bàn tay trắng của mình ra và móng tay xẹt qua động mạch cổ tay.

Trong nháy mắt, động mạch bị cắt ra, máu tươi phun ra bên ngoài.

Đường Vũ: "..."

Cô gái này thật đáng sợ, không lẽ có sở thích làm đau mình sao?

Trong ánh mắt của anh, máu tươi không ngừng phun ra trên mặt đất, ngược lại chúng được ngưng tụ ở trên không trung, tạo thành huyết cầu không ngừng thay đổi tạo thành các chi sau đó đến mặt mũi...

Dài một cách thanh lịch, trước ngực hơi nhô lên trước và đôi chân thon dài khép lại tạo thành, phác họa ra một đường vòng cung rất cong.

" Chờ một chút, sao giống Hồng Nguyệt quá vậy."

Đường Vũ đã nhìn thấy diện mạo thật sự của Hồng Nguyệt trong phần giới thiệu khi triệu hồi. Lúc này, thân hình do máu tạo thành, sắc mặt dần dần hiện rõ, đây không phải chính là Hồng Nguyệt hay sao?

Không lẽ là thuật phân thân?

Tạo phân thân bằng máu mình hay sao?

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại năng lực độc nhất vô nhị như thế, trong mắt anh sáng rực hẳn lên.

Hula.

Ngay khi thân ảnh thành hình người và chuyển từ màu đỏ thành màu da thịt, Hổng Nguyệt ở một bên lấy ra một chiếc áo khoác màu đen cùng kiểu từ trong nhẫn không gian.

Trong tích tắc, áo choàng đen đã được cô khéo léo khoác lên trên người phân thân.

Chỉ nhìn vẻ bên ngoài, anh cũng không hề nhận ra được sự khác biệt giữa hai người.

Đường Vũ không tự giác hướng về phía thân ảnh của Hồng Nguyệt, ẩn nắp dưới áo khoác đen...Khụ khụ....

" Lát nữa có thể còn có người đến, tôi để phân thân canh giữ ở bên ngoài."

Giọng nói của cô vẫn lạnh lẽo như mọi khi.

Tuy nhiên, không biết có phải là do ảo giác hay không, Đường Vũ từ đó nghe thấy điều gì đó không được tự nhiên.

......Có lẽ do cô đi một mình quen rồi, Hồng Nguyệt cũng không quen tổ đội cùng với người khác.

Chắc là như thế.

Đường Vũ thầm nghĩ, sờ sờ mũi của mình" Vậy đi thôi".