Ông lão nhíu mày, có chút tức giận.
" Người trẻ tuổi cũng đừng quá ích kỷ, nếu có thể cứu được nơi trú ẩn Lâm Đông, đó chính là lập công lớn. Người xưa thường nói nếu bản thân đã ở vị trí cao cần phải làm ra nhưng đóng góp tương ứng! Ngược lại, sẽ bị trời phạt cho mà coi!
Đường Vũ chả thèm để ý chút nào, thậm chí còn muốn cười.
Chỉ dùng miệng lưỡi để đạt được mục đích, vậy còn dùng nắm đấm làm cái gì.
" Xin lỗi, Thiên Lôi nằm trong tay tôi, về phần..."
Ánh mắt nhìn xung quanh một vòng và nói, " Tôi không biết có bao nhiêu người trong phòng đang giữ lấy ý nghĩ này. Tôi chỉ nói một điều, Thiên Lôi chỉ có thể được sử dụng trong Thâm Lam và không có cách nào để mang nó đến Lâm Đông, còn về chia sẽ kĩ thuật và những thứ tương tụ... Haha, toàn nói nhảm nhí."
" Người xưa còn nói, nếu nghèo thì chỉ có thể lo cho bản thân, nếu như đám ma thú Hắc Ma Đa Tí xuất hiện rồi, ta nghĩ Thâm Lam chúng ta ngay cả chính mình còn không lo được, rảnh thời gian đâu mà nhàn rỗi. Đây đã là tận thế rồi còn phải bảo vệ tất cả mọi người? Ông sao không đi lấp đầy khe nứt vực sâu đi, chỉ có dựa vào lực lượng của mình sống sót đó mới là chân lí. Muốn dựa vào sự đóng góp của người khác thì thật sự ngây thơ quá đi mất.
" Ngươi, ngươi..." Ông lão đứng lên, tức giận chỉ vào Đường Vũ.
" Nhắc mới nhớ, không biết ông đã đóng góp được những gì trong những tháng ngày vừa qua ở Lâm Đông khi còn là lãnh đạo ở Lâm Đông."
Giọng của Đường Vũ kéo dài.
Ông lão cả người run lên, thật sự quá tức giận, nếu không phải đã thức tỉnh, không chừng giận quá lên cơn đau tim thì những người khác có thể phân chia bánh ngọt mà ông đã lưu lại.
" Ta, ta"
Ông lão muốn nói điều gì đó, lại bỗng nhiên bị mắc kẹt ở cổ.
Ánh mắt những người khác nhìn về phía ông lão cũng tràn đầy kì quái.
Bởi vì ông lão quả thật cũng chả có đóng góp được gì nhiều.
Các loại tư tưởng và quan niệm vẫn còn dừng ở trước tận thế, cổ hủ, cố chấp, trong tay cũng không có bao nhiêu tài nguyên. Nếu không phải ông lão có địa vị cao, bối phận cao, vị trí cao cấp cũng chả có phần của ông.
Lục Kiến Quân vội ho một tiếng, đem mâu thuẫn đè xuống, thuận tiện cho ông lão hạ xuống một chút bậc thang.
Ông lão cuối cùng ngồi xuống lần nữa, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Đường Vũ không có thiện ý.
Tổ Long đoàn trương Chu Chính Lôi đem đề tài thảo luận tiếp, " Chúng tôi đã cử chiến sĩ đi điều tra ở Hối Dương, nhưng chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Một khi đám ma thú Hắc Ma Đa Tí kia xuất hiện, chúng ta có thể thực hiện chiến lược như thế nào, có thể cân nhắc lấy khẩu súng Tụ Năng làm hạch tâm thiết kế ra một cái bẫy bí mật, để cho phép khẩu súng Tụ Năng công kích cũng như chặn lại không gian tránh né của kẻ địch.... Trước mắt bên phía Bắc Đình đang bổ sung thêm lớp ngụy trang cho khẩu súng Tụ Năng và cố gắng nghĩ biện pháp giảm đi thời gian nạp năng lượng của khẩu súng.
" Chỉ là loại biện pháp đối phó này cũng không hữu dụng cho lắm. Hi vọng mọi người tập trung suy nghĩ nhiều cách, cho dù là đường lui, chúng ta cũng phải nên chuẩn bị thêm một ít.
Có người nghĩ đến việc sử dụng bom hạt nhân, nhưng đừng nói đến việc tỉ lệ trúng của bom hạt nhân càng thêm cảm động, uy lực của bom hạt nhân nổ tung có thể hay không giết chết quái vật tám tay hay không, trong lòng không có biết được.
Đường Vũ suy nghĩ một chút mới mở miệng, " Vũ khí cũng phải dựa vào người đến sử dụng, giống như nơi ẩn nấp Hạ Giang. Nếu người thức tỉnh điều khiển súng Tụ Năng, thực lực càng mạnh, khả năng phản ứng nhanh nhẹn hơn, chưa chắc đánh không trúng con quái vật tám tay kia..."
Khẩu súng Tụ Năng dùng phương pháp nhắm mục tiêu nhân tạo, nếu như mắt có thể theo dõi chuyển động của con quái vật tám tay và dự đoán nơi đối phương xuất hiện. Lấy tốc độ của chùm ánh sáng, chỉ cần xác định vị trí chính xác, ngay cả khi đó là Siêu Phàm cũng không cách nào tránh được.
"..... Cho nên, ta cảm thấy thừa dịp hiện tại còn nhiều thời gian đột phá thêm vài cấp độ nữa mới là đạo lí đúng đắn. Chỉ cần chúng ta tiến bộ, có lẽ có một ngày chúng ta có thể có được thực lực giống như con quái vật tám tay kia. "
Im lặng một lúc.
Cố Đông là người đầu tiên đồng ý, " Giám đốc Đường nói đúng, trước tận thế chúng ta vẫn còn rất yếu. Bây giờ, chưa nói đến việc phá hủy thế giới nhưng việc phá hủy một tòa nhà cũng chả việc gì khó. Chỉ cần qua mấy tháng nữa, tôi tin rằng chúng ta có thể một mình giết chết con quái vật tám tay không phải là không có khả năng. Lúc trước, khi tận thế phát sinh những con ma thú khi đó ở trong mắt chúng ta mạnh mẽ vô cùng thế mà giờ đây lại bị chúng ta dễ dàng giết chết."
Chỉ mới có mấy tháng.
Những lời này, làm cho mấy vị cấp cao tâm tình đang nặng nề giờ đây đã sống lại ý chí chiến đấu.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải chỉ là người yếu ớt, nhưng Đường Vũ và Cố Đông nói có đạo lý, con người thức tỉnh đang trong quá trình tiến hóa. Nếu so với lúc đầu khi tận thế xảy ra, bọn họ chỉ có thể dựa vào những vũ khí nóng mới có thể chiến đấu với ma thú. Hiện tại người thức tỉnh đã trở thành lực lượng nòng cốt, làn sóng ma thú đối với nơi trú ẩn lớn uy hiếp cũng càng ngày càng nhỏ và mọi thứ đều đang đi theo hướng thuận lợi.
" Con quái vật tám tay kia rốt cục ở giai đoạn nào và cấp độ bao nhiêu? Lục lão, ông có biết không?"
Lục Kiến Quân suy nghĩ một chút, " Giai đoạn thức tỉnh được chia làm rất nhiều cấp, trong đó cấp năm đột phá đến cấp sáu là bình cảnh đầu tiên, điểm này mọi người đều rõ ràng."
" Đúng vậy, ở bình cảnh này ta đã kẹt rất lâu." Một số quan chức cấp cao nói, " Có người đã từng gọi cấp một đến cấp năm gọi là giai đoạn thức tỉnh cấp 1, sau khi đột phá gọi là giai đoạn thức tỉnh cấp 2."
Lục Kiến Quan nói tiếp, " Thức tỉnh cấp 9 đỉnh phong, sẽ gặp phải bình cảnh thứ hai, mà ở cấp mười ba đỉnh phong sẽ phải gặp bình cảnh thứ 3, so với hai cái trước lớn hơn rất nhiều."
" Hiểu biết hiện tại về giai đoạn thức tỉnh chỉ dừng lại ở cấp độ mười ba, cao hơn nữa cũng chưa có biết nhiều lắm, dù sao Lâm Đông còn lâu lắm mới đạt đến cấp độ như thế."
" Mà con quái vật tám tay kia, bao gồm cả ma thú cấp thảm họa xuất hiện trước kia, dựa theo phán đoàn bên phía Bắc Đình đều xuất hiện cấp mười ba."
Lục Kiến Quân do dự một chút, nhưng vẫn nói ra
Cấp độ cao hơn cấp mười ba, chưa kể đến cấp độ thức tỉnh thời điểm bây giờ, ngay cả cấp độ cao nhất ở Lâm Đông còn kém xa rất nhiều.
Nói ra có thể làm mất lòng tin của người khác. Nhưng dù sao tất cả mọi người ở đây đều là những cao nhân không phải người bình thường. Lục Kiến Quân tin tưởng những người này không dễ dàng bị đả kích như vậy.
Ông ngẩng đầu nhìn lướt qua vài người.
Cảm thấy ông lão đeo kính có chút sợ hãi, cặp kính đã bị lệch qua một bên.
Lục Kiến Quân: “...”
Khẽ thở dài từ tận đáy lòng.
Lục Kiến Quân tiếp tục nhìn những người khác, Cố Đông có chút ngưng trong khi tiếp thu những tin tức vừa được công bố ra, những quan chức cấp cao khác có người nhíu mày, có người suy nghĩ, đó là những phản ứng bình thường mà ông ta mong đợi.
Và Đường Vũ....
Hai tay chống cằm, mặt không có tí gì biểu cảm, cảm giác... giống như có chút nhàm chán?
Cuối cùng có một người quan chức cấp cao mở miệng, " Vì vậy, chúng ta có thể giả thiết con quái vật tám tay kia đã là thức tỉnh cấp 14, cấp 15. Không đúng, ma thú cấp tai nạn bình thường có lẽ cấp 14, cấp 15, nhưng con quái vật tám tay kia lại mạnh hơn có thể đã thức tỉnh cấp 16 rồi.
Dựa trên những manh mối mà ông có được và ông đã cố gắng đánh giá và phân tích tình hình.
Vị quan chức cấp cao này rất thông minh, thấy mọi chuyện nói rất có lý ai nấy cũng đều đồng ý gật đầu.
Đường Vũ nghe không nổi nữa, ho một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
" Giai đoạn thức tỉnh chỉ có mười ba cấp, cao hơn nữa đã không còn được gọi là giai đoạn thức tỉnh nữa."
" Tên chỉ là một loại danh hiệu, giống như chúng ta có thể gọi thức tỉnh bậc một, bậc hai, bậc ba hay cũng có thể gọi là bậc năm, bậc 9, bậc 13. Tất cả đều giống nhau, quan trọng nằm ở chỗ thực lực ở mỗi giai đoạn." Các nhà lãnh đạo cao cấp nghe phân tích nhíu mày lại.
" Cái tên có thể không quan trọng." Đường Vũ cười " Giống như thức tỉnh bậc một, hai, ba tại sao phải xếp cùng một chỗ đó là bởi vì toàn bộ giai đoạn này đều có điểm chung. Mỗi một lần đột phá đều sẽ cải thiện về gen mang đến cấp độ của cuộc sống tăng lên."
" Giai đoạn thức tỉnh là một quá trình báo trước, nhưng sau cấp mười ba thì lại khác. Không còn tăng cấp độ về sinh mệnh nữa, mà là hoàn toàn từ người bình thường trở thành người phi phàm hay có cách gọi là giúp cho chúng ta trở thành siêu nhân...."
Những quan chức cấp cao nhíu mày lại " Giai đoạn thức tỉnh ở phía trên, rốt cục là cái gì?"
Đường Vũ dừng lại, thay đổi tư thế ngồi thoải mái.
Bầu không khí có chút ngưng tụ, ngoại trừ ông lão đeo kính ra, những người khác đều rửa tai lắng nghe.
Lục Kiến Quân cũng không phải là ngoại lệ.
Giọng nói bình thản vang lên khắp phòng họp ngay sau đó.
" Đó được gọi là giai đoạn Siêu Phàm."