“ Nơi trú ẩn Lẫm Sơn bị làn sóng ma thú bao vây?”
“ Đúng vậy, hi vọng giám đốc Đường các anh có thể ra tay đánh tan làn sóng ma thú lần này. Các chiến sĩ chúng tôi ở đây đã chạy đến Lẫm Sơn rồi.”
Người phụ tá ngập ngừng vẫn nói ra lời thỉnh cầu của mình..
Dù với tư cách làm quan chức hay vẫn là cá nhân, anh cũng không thể nào ngồi nhìn nơi trú ẩn Lẫm Sơn bị phá hủy, đó chính là hơn 20000 người đấy.
Nhưng quân đội ở gầy đây có thể đều động rất ít người. Nếu không phải Thâm Lam khu trung tâm thương mại khai trương, cùng tổ chức đại hội võ thuật, hơn nữa quân đội lại phái ra không ít xe binh lính cùng chiến sĩ đội Tổ Long, hộ tống mấy nơi trú ẩn nhỏ rút lui. Thậm chí ngay cả mấy người có thể tiến tới hỗ trợ cũng có thể tìm không ra.
Nhưng ngay cả như thế...
" Nơi trú ẩn Lẫm Sơn bị làn sóng ma thú cấp 2 bao vây Có hàng ngàn con ma thú, với thực lực của nơi trú ẩn Lẫm Sơn, chỉ có thể cầm cự được 1 đến 2 tiếng. Không có cách nào đợi được bên phía Lâm Đông chúng tôi tới cứu viện, với lại binh lính bên phía chúng tôi thật sự không có cách nào đối phó với qui mô làn sóng ma thú như thế. Hiện tại, chúng tôi có thể nghĩ đến chỉ có giám đốc Đường có thể trợ giúp được thôi. "
Đường Vũ suy nghĩ 1 hồi, " Tôi có 1 điều kiện. "
" Xin hãy nói. " Mặt của người phụ tá nghiêm túc hẳn lên.
“ Không có cần nghiêm túc như thế, cũng không muốn bên phía các anh xuất ra cái gì, chỉ cần thực hiện yêu cầu này là được rồi, sau khi giải cứu nơi ẩn núp Lẫm Sơn, nơi trú ẩn này sẽ thuộc về tôi, bao gồm cả người sống sót ở bên trong.”
Người phụ ta nhíu mày.
Nơi trú ẩn Lẫm Sơn, đây chính là mục tiêu quan trọng chính thức mà bọn họ quan sát gắt gao đã lâu.
Mấy nơi trú ẩn nhỏ lấy Lẫm Sơn đi đầu, đối với chuyện thu hồi, thái độ qua loa, không có phối hợp, làm cho công việc của bọn họ tiến triển chậm chạp.
Ban đầu
Nếu không làn sóng ma thú lần này, vài ngày sau bọn họ cũng chuẩn bị thực hiện chính sách giết gà dọa khỉ.
Lẫm Sơn chính là con gà mạnh nhất.
Trong mắt thành chủ Lẫm Sơn, Thâm Lam là đầu gà, quân đội tính ra tay, mục tiêu chắc chắn chính là Thâm Lam, nhưng thành chủ Lẫm Sơn lại không biết, Thâm Lam trong mắt quân đội cũng không phải đầu gà gì, mà chính là 1 con đại bàng tự do bay lượn trên bầu trời.
Người phụ tá không ngờ Đường Vũ lại đưa ra yêu cầu này.
Nhưng suy nghĩ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, nếu không có sự trợ giúp của Thâm Lam, sau khi Lẫm Sơn bị phá hủy người sống sót cũng chả còn một ai.
“ Được. ” Người phụ tá trầm giọng đồng ý, sợ Đường Vũ không tin, lại bổ sung thêm, “ Điều kiện này, ở cấp bậc của tôi có thể trực tiếp làm chủ. Chúng ta có thể nhanh chóng hành động sớm hay không? Tôi lo lắng bên phía Lẫm Sơn sẽ không cầm cự nổi bao lâu. ”
Đường Vũ lộ ra nụ cười hài lòng, đứng dậy đi ra khỏi khán đài.
Về phần ý kiến của thành chủ Lẫm Sơn? Uh ... Đường Vũ và người phụ tá đều vô cùng ăn ý với nhau, chả quan tâm
......
......
Nơi hoang dã, môi trường vô cùng phức tạp, mặt đất gồ ghề, chiến xa Phù Du 1 đường lao nhanh vùn vụt, cảm giác đi ở trên đất bằng.
Đường Vũ điều khiển chiến xa, ngồi ở ghế sau là Y Liên và Lạc Lâm.
Đại hội võ thuật còn chưa có kết thúc, sau khi trận chung kết xong xuôi, còn cần phải tiến hành trao giải thưởng cho thí sinh.
Thân là người dẫn chương trình, Tạ Y không thể nào rời đi, bình luận viên chính thức La Triết cũng không thể đi được.
Những người thực sự có thể đi được chỉ có Không, Y Liên, Lạc Lâm, còn có Thái Luân ... Nhưng với chiều cao 3 mét của Thái Luân trông vô cùng bắt mắt, hơn nữa tên đó cũng không thể ngồi vừa chiếc chiến xa phù du này cho nên Đường Vũ không có mang theo hắn.
Không đã vội vàng đi đến điểm hẹn với quân đội từ trước.
Ba ... cộng thêm anh, bốn người sức chiến đấu đỉnh cao, đã đủ rồi không cần phải gọi anh em nhà Tạp Môn hay chị em Tinh Linh, Tinh Nguyệt ... Chi phí dịch chuyển cũng đâu có rẻ.
Công việc tiếp theo chính là thu thập và an ủi những người sống sót sẽ có người của bên quân đội hỗ trợ, đây cũng là 1 phần của điều kiện. Đường Vũ tin tưởng quân đội sẽ không nuốt lời, 1 người sống sót trong nơi ẩn nấp Lẫm Sơn vô cùng trọng yếu đối với Thâm Lam, nhưng đối với quân đội mà nói chả đáng là gì.
Từ Thâm Lam đến nơi trú ẩn Lẫm Sơn cách khoảng ba mươi mấy cây số, dưới sự chạy điên cuồng của chiến xa phù du, chỉ cần nửa tiếng đồng hồ liền tới gần nơi lân cận Lẫm Sơn.
Đường Vũ xuống xe quay đầu nhìn lại.
Chiếc xe bọc thép do người phụ tá điều khiển biến mất tiêu, chả thấy bóng dáng đâu hết, anh nghĩ do kĩ thuật lái xe nhanh như ngựa xích thố bỏ xa.
Đường Vũ cũng không có ý định chờ người phụ tá, nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được điểm hẹn.
Trên ngọn đồi.
Đem chiến xa phù du thu vào bên trong nhẫn không gian, Đường Vũ, Y Liên cùng Lâm Lạc chạy như bay lên ngọn núi.
Họ không hề che giấu bóng dáng của mình, xa xa đã bị các chiến sĩ Tổ Long ở trên đồi phát hiện.
Không chạy tới nơi này sớm hơn bọn họ, trong tay cầm 1 thanh trường kiếm, đứng dựa vào gốc cây lớn, chỉ yên lặng chờ đợi
Hơn hai mươi chiến sĩ Tổ Long đang bố trí các vị trí phòng thủ trên các ngọn đồi, hi vọng sẽ tận dụng lợi thế của ngọn đồi ngăn cản từng đợt làn sóng ma thú.
“Đây là?”
Ánh mắt Đường Vũ rơi vào phía trước vị trí súng máy đã được bố trí, rất nhiều dây leo màu tím đen bị đánh nát thành từng mảnh, nước chảy ngang qua phòng tuyến xung quanh.
Các chiến sĩ Tổ Long xung quanh rõ ràng, nhóm Đường Vũ chỉ có 4 người, ngược lại là chu lực lần này.
Một chiến sĩ với dáng vẻ của một đội trưởng mở miệng giải thích: " Đây là cây dây leo quỉ dị, khi ép nó ra nước có 1 mùi đặc trưng, đối với nhân loại chúng ta cũng không khó ngửi, nhưng mà đối với ma thú, mùi rất hôi, có thể che dấu mùi hương ở trên người chúng ta. "
" Chúng ta đang ở rất gần làn sóng ma thú, nếu chúng ta không dùng cây dây leo quỷ dị này che mùi trên cơ thể đi, rất nhiều ma thú có thể sẽ bị hấp dẫn tới đây, điều này đối với bố trị phòng thủ của chúng ta sẽ gặp bất lợi. Một khi vị trí phòng thủ của chúng ta bố trí xong xuôi, nổ súng bắn ma thú cũng sẽ không hấp dẫn nhiều ma thú tới nhiều nơi này. "
Thì ra là thế
Đường Vũ đứng trên đồi nhìn xuống.
Vị trí của Lẫm Sơn nằm gần biên giới vùng Lâm Thành, tiếp giáp với tỉnh lộ, dọc theo con đường thẳng liền có thể đi tới hai thành phố liền kề, được xem là tuyến giao thông trọng yếu.
Lúc này, phía trước bức tường đất đổ được xây dựng xung quanh trấn nhỏ Lẫm Sơn, là 1 làn sóng ma thú đen kịt, tiếng gào rú truyền đến bọn họ vẫn vang vọng như thế.
Một số ma thú bị mắc kẹt trong bẫy, một số va vào bức tường đất, 1 số có thân hình cường tráng, nhảy lên bức tường đất, bắt đầu chiến đấu với người thức tỉnh.
Súng máy hạng nặng, hạng nhẹ, súng ngắn, súng trường ... đủ loại súng mẫu mã khác nhau, điên cuồng phun ra ngọn lửa, ngăn chặn ma thú lao tới. Nhưng mà không bao lâu súng của các xạ thủ hết đạn, chỉ có thể xuất ra trường thương, vũ khí bình thường như đao kiếm cùng ma thú chém giết.
Chỉ có một số ít những người thức tỉnh ưu tú mới cầm trên tay những thanh Trảm ma kiếm do Thâm Lam sản xuất. Những người này chính là lực lượng chính để chống lại làn sóng ma thú. Tuy nhiên, khi đối mặt với làn sóng ma thú đen kịt, họ vẫn như cũ bất lực đến như thế, bức tường đất phòng thủ giờ đây tràn ngập nguy hiểm.
Thỉnh thoảng có những người thức tỉnh bị thương và chết.
Không lâu sau, người phụ tá rốt cục đã điều khiển xe bọc thép đi đến nơi.
Anh vội vàng chạy nhanh lên ngọn đồi, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Nhìn thấy nhóm người Đường Vũ ở nơi này, người phụ tá thở phào nhẹ nhõm, tinh thần của mọi người tăng lên không ít.
Ánh mắt của anh nhìn xung quanh nơi trú ẩn Lẫm Sơn, nhanh chóng phán đoán tình huống một cách đơn giản:
"Xem ra nơi trú ẩn Lẫm Sơn sẽ không phòng thủ được bao lâu, chúng ta phải mau chóng ..." Hắn quay đầu nhìn về phía Đường Vũ. " Giám đốc Đường, lần này đối đầu với làn sóng ma thú, chúng tôi sẽ đem toàn bộ lực lượng phối hợp với các bạn, không biết có sắp xếp chiến thuật gì hay không?"
' Chiến thuật?' Đường Vũ vuốt cằm, ánh mắt nhìn qua làn sóng ma thú đông nghịt kia, “ Đừng có sợ, cứ việc làm đi!”