Chương 1296: Vị lãnh chúa thần bí

“Lộc cộc!”

Không biết ai phát ra tiếng động lạ đầu tiên. Sau đó, tiếng reo hò chấn động vang lên.

Sắc mặt xám trắng của vị Thánh Nhân Trúc Lung cũng mỉm cười.

“ Ông bạn…”

Thánh Nhân Trúc Lung mở miệng.

Lão Thánh Nhân cũng không để cho hắn có cơ hội lên tiếng, “ Ông mau im ngay, tôi nghĩ ông còn có cơ hội được cứu sống.”

Hồng Nguyệt mặc bộ đồ đỏ tươi, tóc dài như máu đi tới nhìn qua: “ Nếu không chết thì có thể cứu.”

Lão Thánh Nhân thở phào nhẹ nhõm.

Thánh Nhân Trúc Lung quan tâm đến số phận của những người sống sót ở thủy vực Lan Thương nhiều hơn.

Hồng Nguyệt lạnh lùng nói: “ Lãnh chúa đã an bài một cái thế giới, làm sao để dịch chuyển? Chuyện đó không cần hỏi, cứ nhìn thôi.”

Cô liếm môi một cái, vẫn không quá hứng thú.

Sau đó, cô lại nghĩ đến vị Thánh Nhân đang chìm ở trong biển máu của chính mình. Thi thể vẫn còn ở đó…Có lẽ nó vẫn còn có thể phát huy tác dụng nào đó.

Cô bỗng nhiên giật mình, sau đó nói với lão Thánh Nhân và những người khác: “ Tập hợp tất cả mọi người lại vào thành phố Thiên Lan.”

Thành phố Thiên Lan và một số thành phố lớn ở xung quanh không bị hư hại sau trận chiến. Đó là nhờ vào trận pháp phòng thủ của thành phố đã được gia cố liên tục được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Nhân loại ở bên trong thành phố hoặc tự bay hay sử dụng nhiều công cụ khác nhau. Bọn họ nhanh chóng tràn vào thành phố Thiên Lan mà không hề do dự.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành phố Thiên Lan trở nên đông đúc.

Tuy nhiên, hi vọng được cứu thì ở đây đông đúc đến mức cũng không có ai dám ý kiến.

Hầu hết những người may mắn sống sót đều biết rõ về tình hình hiện tại của mình.

Phải nói là hỏng bét luôn rồi.

Bộ tộc Ma quỷ không ngừng truy sát.

Các chủng tộc khác thì đâm dao sau lưng.

Các đồng minh ngay cả bản thân cũng còn lo chưa xong.

Mặc dù nhân loại vẫn chưa đi đến bờ vực diệt vong, nhưng khi các Thánh Nhân loài người chết hết thì nạn diệt chủng cũng sẽ không còn xa nữa.

Hiện tại, thánh nhân không quen biết tới hỗ trợ và giúp bọn họ rời khỏi thủy vực Lan Thương nguy hiểm này, ai dám ý kiến?

Những người xung quanh sẽ không bỏ qua cho tên đó.

Trước căn cứ vệ binh ở thành phố Thiên Lan.

Thánh Nhân Trúc Lung hồi hộp chờ đợi.

Lão Thánh Nhân cũng y chang như thế.

Ông bắt đầu suy nghĩ nên dựa vào cổng dịch chuyển tức thời siêu việt của thành phố Thâm Lam mới có thể dịch chuyển số lượng con người khổng lồ như thế này.

Nhưng, điều khiến ông khó hiểu là những người tới hỗ trợ chỉ có những vị Thánh Nhân mạnh mẽ chứ không phải đội ngũ xây dựng cổng dịch chuyển tức thời.

“ Chẳng lẽ không có đủ thời gian?”

Một cổng dịch chuyển xuyên thế giới chắc chắn không dễ dàng tạo ra.

Ngay cả khi nó được xây xong thì việc di dời hơn một tỉ người ở thành phố Thiên Lan vẫn là một chuyện không thể nào thực hiện được.

Thâm Lam rốt cuộc muốn làm như thế nào?

Hay bọn họ muốn xuất ra hạm đội thần binh và Thánh Nhân bảo vệ ở phía sau rời khỏi Tinh Hải hỗn loạn này.

Điều này có thể thực hiện nhưng rủi ro sẽ cao hơn.

Những tên Ma quỷ và các thế lực vụ trụ khác ở trong tinh vực vẫn còn chăm chú nhìn lấy bọn họ.

Lão Thánh Nhân không ngừng suy đoán và nghĩ đi nghĩ lại.

Bỗng nhiên, ông nghe được một thanh âm yếu ớt truyền đến.

“ Có thể bắt đầu.”

Bắt đầu cái gì?

Bắt đầu cái gì?

Lão Thánh Nhân ngẩn người trong vài giây, khi ông ngẩng đầu lên thì một chàng trai trẻ đã xuất hiện ở trước mặt mình.

Người thanh niên trẻ mặc một bộ quần áo rộng rãi, trên người không có bất kì sức mạnh dao động nào. Hắn giống như một tên nhân loại bình thường nhất ở thành phố Thiên Lan.

Chỉ là…

Ông cảm giác bên trong không hề có bất kì dấu vết nào của chàng trai trẻ.

Nếu không phải nhìn thấy bằng mắt thường.

“ Lãnh chúa.” Hồng Nguyệt và Không đứng dậy, tay phải đặt ở trước ngực hành lễ.

Tiểu Lật sôi động hơn nhiều và khoe thành tích của mình mà không hề có hình tượng của một vị Thánh.

Thật đáng xấu hổ.

Đường Vũ vuốt tóc cô với nụ cười nở trên môi và duy trì uy nghiêm của một vị lãnh chúa.

Đồng tử của lão thánh nhân hơi co lại.

Chẳng lẽ, vị này chính là…

Người lãnh chúa bí ẩn không thấy đầu không thấy đuôi ở trong truyền thuyết.

“ Lùi lại phía sau tôi đi, tôi muốn bắt đầu.”

Lão Thánh Nhân không khỏi lùi về phía sau.

Không phòng thủ ở trước quảng trường rộng lớn.

Đây là muốn…?

Hai mắt lão Thánh Nhân mở to.

Lão Thánh Nhân Trúc Lung ngồi dậy khi hấp hối.

Đường Vũ chậm rãi đưa tay ra.

Không hề có sự dao động của năng lượng.

Không hề có lực lượng của Pháp Tắc.

Thời gian và không gian cũng không hề thay đổi.

Trước mắt ông đột nhiên xuất hiện một điều đó khác lạ.

Sự đan xen của ánh sáng và bóng tối khiến cho ông nhìn thấy hư ảnh của một tòa kiến trúc.

Xung quanh không hề có một người nào ở trên quảng trường.

Những đường màu xanh huyền diệu lan ra nhanh chóng. Nó đan xen và tạo thành các điểm nối tiếp nhau.

Trong chớp mắt, nó lan rộng ra khắp quảng trường.

Hình thành nên một trận pháp khổng lồ huyền ảo.

“ Đây, đây là…?”

Lão Thánh Nhân xem không thể hiểu.

Tuy nhiên, ông lại cảm thấy hơi quen thuộc.

“ Có lẽ nào…”

Chế tạo một cổng dịch chuyển tức thời từ không khí hay sao?!

Làm sao có thể như thế được.