Chương 1177: Cuộc thi leo hạng

Victor đăng nhập vào không gian cá nhân của riêng mình.

Võ quán Cực Hạn ở thành phố câu lạc bộ anh hùng cũng có chi nhánh. Victor đối với không gian tinh thần có thể mô phỏng thực tế hoàn mĩ, anh cũng không còn xa lạ gì.

“ Tuy nhiên, sau khi có được quyền hạn, mình có nhiều chức năng hơn.”

Học viện cây thế giới có khu vực không gian độc lập của mình. Nếu như nói thành phố ảo ảnh là một lục địa thì học viện cây thế giới chính là một hòn đảo nhỏ.

Nhỏ nhưng đầy đủ.

Khu vực trung tâm là một quảng trường được lát bằng gạch trắng. Một gốc cây so với cây thần ở bên ngoài nhỏ hơn đang nằm ở giữa quảng trường.

Nó được bao quanh bởi những cánh cổng màu xanh lam và dẫn đến nhiều địa điểm thí luyện khác nhau.

Một số học sinh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở trên quảng trường. Tuy nhiên, bọn họ nhanh chóng tiến vào cánh cổng màu xanh và biến mất.

Đột nhiên, ánh mắt hắn ngưng tụ nhìn lại, “ Cổ Thang.”

Cách đó không xa, một bóng người vói khuôn mặt tuấn tú, nhìn qua chỉ mới 13, 14 tuổi, khóe miệng hơi nhếch lên, hàng lông mày có chút kiêu ngạo.

Hắn nhìn xung quanh và ánh mắt rời vào Victor.

“ Tôi biết anh Victor. Anh là người duy nhất ở trong câu lạc bộ anh hùng mà tôi có thể nhớ tên.”

Hai hàng lông mày của Victor hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng: “ Muốn xông quan sao?”

“ Ha ha! Anh đoán không sai.” Cổ Thang nhìn về phía cánh cổng kia, “ Chúng ta không bằng tới so tài thử xem, ai có thể leo lên tới đỉnh trước tiên.”

Victor nhíu mày và không trả lời.

“ Nhàm chán.” Cổ Thang vung tay áo lên và bước vào một trong những cánh cổng kia.

Victor đợi hai giây rồi đi vào cùng một cánh cổng màu xanh lam

---Cuộc thi leo bậc thang trong trường!

Đây chính là chương trình cạnh tranh có phần thưởng tín chỉ cao nhất.

Không có gì lạ mắt, đó chẳng qua chỉ là một trận thi đấu. Các học viên ở trong trường sẽ được ghép cặp ngẫu nhiên và thi đấu với nhau.

Tuy nhiên, các học viên ở trong học viện cây thế giới dành phần lớn thời gian để tu luyện và nghiên cứu. Người tham gia thi đấu leo hạng rất ít. Thậm chí, những người ở cấp độ cao muốn tìm đối thủ cũng càng ít.

Vì thế, đối thủ không phải là người thật. Nó hoàn toàn mô phỏng thực lực của một học sinh nào đó có thành tích tốt nhất. Bạn có nhiệm vụ chiến đấu với người đó để xông quan.

“ Nghe nói sức mạnh mô phỏng có thể đạt tới 99,9%, sẽ không phạm bật kì sai lầm nào. Đôi khi, học sinh còn đánh không được cả hình phản chiếu của mình.”

Victor mở ra bảng xếp hạng và nhìn những cái tên đang đứng đầu trên bảng xếp hạng.

Hạng nhất: Đoạn Cầm

Hạng hai: Quý Khải Bằng

Hạng ba: Dương Phi Tuyết

….

Victor nhìn qua, quả nhiên anh chả biết người nao…Dù sao, đầu năm học cũng không có ai giới thiệu bản thân. Sau khi học được nửa tháng, anh cũng không hỏi thăm về những thiên tài nổi tiếng ở trong học viện.

Thiên tài thật sự cần phải làm như thế.

Cuộc thi leo bậc thang đều có hệ thống đánh giá sức mạnh riêng.

Victor mới đánh một hồi, anh thể hiện ra một chút thực lực, liền từ hàng chục nghìn leo lên đến hàng nghìn.

Chẳng bao lâu, hai nghìn tên, một nghìn tên, năm trăm….

Victor nhận được phần thưởng đầu tiên, 100 tín chỉ.

Nửa tiếng trôi qua, Victor đã lọt vào top 100 và anh nhận được 500 tín chỉ.

“ Tốt lắm. Tiếp theo là top 50.”

Khi lọt vào top 100, các đối thủ sẽ được chọn ngẫu nhiên ở trong top 5 người đứng đầu. Thỉnh thoảng, ngay cả khi bạn thua một ván, nó sẽ kết thúc ngay lập tức. Dù sao, căn cứ vào phương pháp học khác nhau, bạn am hiểu hướng đi, nghề nghiệp khác nhau sẽ có những hạn chế nhất định.

Ngay cả khi bạn thua vị trí thứ 90, bảng xếp hạng cuối cùng cũng có thể xếp bạn ở vị trí 89.

Mục tiêu nhỏ của Victor chính là lọt vào top 10.

Mục tiêu cuối cùng của anh là có thể lọt vào top 3. Thậm chí là top 1 trước khi anh kết thúc đợt học sinh trao đổi lần này.

“ Không đúng! Tại sao lại khó đến như thế.”

Anh vừa giành chiến tháng kế tiếp, nhưng cái đó không hề dễ dàng, lông mày anh hơi nhíu lại.

Từ ghi chép trận chiến vừa rồi, đối thủ tên là Lưu Kim Bảo, xếp hạng 76.

“ Mới có 76…”

Anh hơi dừng lại và bước vào trận đấu tiếp theo.

Gần nửa tiếng sau, Victor xuất hiện ở trong phòng nghỉ và thở hổn hển.

Anh đưa tay lên sờ vào ngực mình, vết thương đã biến mất. Anh mơ hồ cảm nhận được đau đớn khi bị đối phương cào trúng.

Anh bị thương.

Đối thủ chỉ xếp ở vị trí thứ 73 và có thể trong số bọn họ không phải là học sinh lớp một.

“ Ở trong học viện, tùy tiện một học viên lại có thể mạnh như thế sao?”

Victor không thể nào tin được.

Ban đầu, một số thiên tài xuất sắc của câu lạc bộ siêu anh hùng được phân vào lớp bốn và lớp năm. Victor cũng có phần bất mãn.

Tuy nhiên, anh biết mình cần phải tuân theo quy tắc.

Bài thi đánh giá cuối tháng chính là cơ hội để chứng minh thực lực thiên tài của câu lạc bộ anh hùng bọn họ. Hiện tại xem ra, thành phố Thâm Lam không hề xem thường câu lạc bộ anh hùng? Rõ ràng bọn họ được xếp hạng cao để giữ thể diện.

Tháng sau, bạn có thể giữ được vị trí hiện tại của mình hay không đều tùy thuộc vào bản thân.

Victor không dám tiếp tục chiến đấu. Sau mỗi trận chiến ở trong không gian tinh thần, anh có thể khôi phục lại toàn bộ sức mạnh, nhưng sự mệt mỏi không thể nào xóa bỏ. Đó không phải là mệt mỏi về thể xác, mệt mỏi về tinh thần, mà là cảm giác.

Hai ngày xếp hạng ở cuộc thi leo bậc thang. Victor miễn cưỡng bước vào top 50 và xếp hạng thứ 48.

Anh nhìn thấy tên Cổ Thang cũng xuất hiện ở trên bảng xếp hạng. Ngày hôm qua dừng lại ở thứ hạng này.

“ Anh đã thi đấu với các số 47, 46 , 45 ,44, thua không hề có bất kì phàn nàn nào.”

Victor chỉ nở một nụ cười gượng gạo, xem lại bản thân mình.

“ Không biết mười hạng đầu mạnh tới cỡ nào?”

Trong các trận chiến ngẫu nhiên, nhiều nhất anh chỉ có thể chiến đấu với người ở vị trí 43.

Anh do dự một hồi, Victor liền bám vào tên người đứng đầu bảng xếp hạng và mở tùy chọn.

“ Đinh! Bạn có muốn bỏ ra 50 tín chỉ để khiên chiến học viên Đoàn Cầm hay không?”

Victor hít một hơi thật sâu, thân ảnh hắn liền xuất hiện ở trên sàn thi đấu.

Ở phía đối diện, ánh sáng lơ lửng hội tụ thành một thân hình nhỏ nhắn, trên tay cầm lấy một cái lưỡi hái cao hơn người, lưỡi dao có phần hơi nghiên.

Trận chiến bắt đầu!

Victor nhanh chóng lui lại, Nguyên Khí ngưng tụ ra một lớp phóng thủ ở ngay trước mặt.

Keng!

Một luồng sáng đỏ lóe lên, mọi phép thuật phòng thủ đều vỡ vụn giống như tờ giấy.

Victor hầu như không cảm thấy đau đớn. Anh xuất hiện ở phòng chờ thật lâu, vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh.