Chương 1131: Xảy ra chuyện lớn

Bên ngoài Khởi Nguyên Tinh, ở trên một hành tinh hoang vu.

Thánh Nhân Tù Long ý thức tiến vào một không gian không thể nào miêu tả. Trước mặt hắn liền xuất hiện một người mặc y phục xa hoa, khuôn mặt thì giống như cái lỗ đen.

“ Kế hoạch Khởi Nguyên Tinh thế nào rồi? Ta mới nhận được tin tức, chúng ta chỉ có thời gian nửa năm, nhất định phải xâm lược hoàn toàn Khởi Nguyên Tinh.”

Thánh Nhân Tù Long hơi cúi đầu.

“ Đại nhân Môn La Vương, xin ngài cứ yên tâm, chiến lược Khởi Nguyên Tinh tiến hành rất thuận lợi. Hiện tại, một tiểu đội đã khống chế được thế lực thứ hai trên Khởi Nguyên Tinh. Bọn chúng cũng đạt được lượng lớn tình báo có liên quan đến đám thổ dân ở trên Khởi Nguyên Tinh. Rất nhanh, chúng ta có thể tiêu diệt những tên thổ dân có uy hiếp ở trên Khởi Nguyên Tinh và bắt đầu cho kế hoạch cướp bóc.”

“ Được, ta rất yên tâm khi ngươi làm việc.”

Môn La Vương hờ hững nói, dừng một chút: “ Ta sẽ ban cho ngươi một thức thần thông nếu chiến lược Khởi Nguyên Tinh hoàn thành.”

“ Cám ơn đại nhân.”

Ý thức của Thánh Nhân Tù Long quay trở về, nhưng tâm tình hắn không thể nào kiềm chế được.

Hắn có Thánh Khí, nhưng không hề có thần thông.

Theo lý thuyết, Thánh Khí cần có nhiều tài liệu trân quý để chế tạo. Thần thông chỉ có thể truyền thừa, nên Thánh Khí càng quý giá.

Tuy nhiên, trừ phi bạn có một người thầy là đại năng. Nếu không thì việc muốn học thần thông vô cùng khó khăn.

Thần thông cũng không phải là phép thuật hay kĩ năng chiến đấu, có thể được ghi chép lại bằng rune.

Thần thông không thể miêu tả, ngay cả khi Thánh Nhân ngẫu nhiên được một cuốn trục thần thông, cũng khó mà học được. Hơn nữa, Thánh Khí có khả năng bị phân tán đến các thế giới khác khi các Thánh Nhân đó chết đi. Tuy nhiên, thần thông của vị Thánh Nhân kia khi chết đi sẽ bị đoạn tuyệt.

Thánh Khí tuy mạnh nhưng nó chỉ là một thứ gì đó bên ngoài.

Thần Thông mới chính là sức mạnh của bản thân, cả hai ai tốt ai kém thì không cần phải nói. Tuy nhiên, những Thánh Nhân thực sự, tất cả đều muốn có.

“ Nếu có thần thông thích hợp với mình, đối với việc lĩnh ngộ Pháp Tắc sẽ tăng lên. Mấy chục nghìn năm, nói không chừng mình có thể đột phá tới cấp bậc kia.

Tâm trạng của Thánh Nhân Tù Long vô cùng tốt.

Đúng lúc này, khối Luân Hồi Điện hơi chấn động.

“ Mấy ngày vừa qua, đội ngũ Luân Hội Điện bắt đầu tấn công những thế lực thổ dân Khởi Nguyên Tinh. Hiện tại, bọn chúng báo cáo tin tức tốt lại cho mình.”

Thánh Nhân Tù Long suy nghĩ, hắn mở khối lập phương ra.

Khối Luân Hồi Điện giống như một khối rubik lơ lửng ở trước mặt hắn. Hồ sơ nhiệm vụ của những tên Luân Hồi Điện có liên quan đến Khởi Nguyên Tinh hiện lên.

[ Tiểu đội Xương, mất liên lạc.]

[ Tiểu đội bạch tuộc, mất liên lạc.]

[ Tiểu đội Alpaca, mất liên lạc.]

[ Tiểu đội Cự Vô, mất liên lạc.]

[ Tiểu đội XXX, mất liên lạc.]

[ Tiểu đội Tinh tinh: Xảy ra chuyện lớn!]

Thánh Nhân Tù Long: “???”

Một khuôn mặt dấu chấm hỏi màu đen và một khuôn mặt bối rối xuất hiện ở trên mặt Thánh Nhân Tù Long.

Hắn xem bản báo cáo một lần nữa.

Hả! Xảy ra chuyện!

Mười mấy tiểu đội Luân Hồi Điện được tuyển dụng đều đã bị diệt.

Đám thổ dân Khởi Nguyên Tinh, đại khái cũng chỉ có một phần Siêu Phàm chết đi.

Một tiểu đội đỉnh phong liền có thể cầm xuống thế lực câu lạc bộ anh hùng xếp hạng hai không hề bị thương. Hiện tại, nhiều tiểu đội đỉnh phong, tiểu đội vô địch toàn bộ đều chết đi???!

Thánh Nhân Tù Long không thể nào tin được.

Vừa rồi, ở trước mặt của Môn La Vương mình còn hứa hẹn sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Ngay sau đó, mình bị tát cho mấy cái sưng vù hai má.

Bọn này chơi mình à!

Thánh Nhân Tù Long hít một hơi thật sâu, “ Xem ra, thành phố Thâm Lam, thực lực đã vượt quá sự tưởng tượng của mình. Để mọi chuyện xảy ra bình anh, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho Thánh Nhân giáng lâm. Không được! Mình phải tự đi xuống đó.”

Bắc Mĩ, Lạc Lâm, Lam Thanh Nhã, Hải Hồng Huy, v..v. Các quan chức cấp cao khác từ cục tình báo đã xuất hiện tại trụ sở câu lạc bộ anh hùng và tổng bộ anh hùng mà không làm phiền đến bất kì ai.

Thành phố khổng lồ này được xây dựng sau tận thế, nơi này là nơi sinh sống của hơn 20 triệu người. Trên đường phố có thể nhìn thấy những chiếc xe rune hay Dị thú. Nhiều du khách đi qua lại và bọn họ không thể nhìn thấy những tên Dị tộc kia đang âm thầm khống chế.

“ Các ngươi mỗi người phụ trách một khu vực, có tin tức gì lập tức báo cáo.”

Lam Thanh Nhã, Hải Hồng Huy và những quan chức cấp cao khác của cục tình báo. Mỗi người dẫn theo hai hoặc ba tên cấp dưới theo và hành động riêng lẻ.

Bọn họ cũng không hề che giấu tung tích, chỉ là ở trên đường phố đi bộ rất nhanh. Nhưng, những người ở xung quanh làm như không thấy. Bọn họ liền biến mất ở trong biển người chỉ trong chớp mắt.

Lạc Lâm mang theo những người còn lại đi thẳng đến thần điện…Nơi đó chính là khu vực trung tâm của câu lạc bộ anh hùng. Nơi này chính là chỗ tu luyện của Lôi Thần và những cường giả khác.

Thần Điện chiếm một khu vực rộng lớn và bao gồm các cung điện tráng lệ được bao quanh bởi những loài thực vật xinh đẹp và những dòng suối chảy róc rách.

Ở nơi này, Lạc Lâm cảm nhận và phát hiện không ít khí tức Siêu Phàm.

Từng vòng khói đen quấn quanh ở trên người Lạc Lâm và những người khác. Những tên Siêu Phàm của câu lạc bộ anh hùng cũng không hề phát giác bất kì thứ gì, kể cả khi bọn họ có đi ngang qua.

Bọn họ vẫn như cũ đi vào chốn không người.

Suốt quãng đường đi tới Thần Điện, Lạc Lâm dừng lại và bắt đầu tìm kiếm nơi nào đó ở dưới lòng đất.

“ Không ít Siêu Phàm đang ở trong tình trạng sống dở chết đở? Các ngươi nhanh chóng đi tới nhà giam đi.”

Một số sát thủ của bộ phận tình báo đã rời đi.

Lạc Lâm đi thẳng đến điện Lôi Thần.

Trước cửa cung điện, một số tên Siêu Phàm đang canh gác bên ngoài. Những tên Siêu Phàm này đều là nhân loại, trong lời nói của bọn chúng đều khát vọng quyền lực của đám Luân Hồi Điện.

Sắc mặt Lạc Lâm trở nên lạnh lẽo, đôi chân dài của nàng tiến lên phía trước. Đôi giày bốt giẫm ở trên mặt đất, sau đó lại nhấc lên liền hóa thành một bóng roi.

Bang bang!

Hư ảnh lóe lên rồi biến mất, những tên Siêu Phàm đang canh gác ở trước cửa cung điện liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi ngã xuống.

Cô bước vào cung điện Lôi Thần.

Bên trong cung điện có phần lộn xộn, mái vòm bị thủng một cái lỗ lớn, mép lỗ có phần cháy đen.

Lạc Lâm có thể tưởng tượng được vị Lôi Thần kia biết mình không thể nào địch lại kẻ thù liền phá hủy phần nóc để bỏ chạy.

Cô lắc đầu và nhìn xung quanh cung điện. Nó yên tĩnh đến không ngờ.

Từ khi khuếch trương nhận thức ra bên ngoài, cô không cảm nhận được khí tức của bất kì tên Dị tộc nào.

Cô biết có rất nhiều đạo cụ và bảo vật có thể đánh lừa cảm giác. Lạc Lâm cũng không có quả ỷ lại vào cảm giác, cô vẫn đi tới cung điện Lôi Thần như trước. Thậm chí, toàn bộ cung điện cũng bị cô lục soát mấy lần.

Tuy nhiên, cô chỉ tìm thấy một số dấu vết, chứng minh đám Dị tộc đã từng xuất hiện ở chỗ này.

“ Dựa theo những Siêu Phàm còn sống sót ở trên con tàu thám hiểm. Đám Dị tộc tiến công các thế lực thánh địa khác, đều không có đám Dị tộc tấn công bọn họ.”

“ Đúng lúc bọn chúng không có ở trong thần điện, hay là…Trốn đi?”

“ Mình không tìm thấy bất kì vật phẩm nào có liên quan đến đám Dị tộc. Thật quá phiền phức, đám chết tiệt này suốt ngày cứ để cho lão nương làm việc không.”

Lạc Lâm buồn phiền và đạp một cước xuống mặt đất.

Các vết nứt giống như mạng nhện lan rộng ở trên sàn nhà. Một cây cột đã bị hư hại trong cuộc chiến trước đó liền vỡ vụn sau một kích.

Ngay sau đó, toàn bộ cung điện Lôi Thần chấn động và sụp đổ.

Lạc Lâm vô sư lao ra khỏi đống đổ nát: “…”

Cái nồi này lão nương sẽ không chịu trách nhiệm.