Chương 1114: Tiếp tục cầu viện

Tại sao lại trùng hợp đến như thế?

Cái nồi này thế giới phải gánh mới được!

Những cường giả Luân Hồi Điện ở trong khe núi quả quyết ra tay. Bọn họ giết chết hai tên Siêu Phàm ngay lập tức.

Bọn chúng vội vàng tháo dỡ trận pháp, muốn chuyển đổi sang nơi khác.

Thời gian chưa đầy mười phút, liên quân thổ dân do Long Môn và tập đoàn Thâm Lam dẫn đầu đã xuất hiện.

Dường như bọn họ đã ở trong một thành phố di động nào đó ở gần đây.

Nó chắc chắn là gợi ý của thế giới này rồi.

Những người của Luân Hồi Điện cũng đành bó tay, nhưng họ cũng không hề sợ hãi.

Đối với đám thổ dân này, đây cũng là một trận chiến bộc phát xảy ra mà thôi.

Bọn họ còn có Nhục Sơn, Diễm Tần và những cường giả đỉnh phong khác. Thực lực này không hề yếu chút nào!

Năm phút sau!

Đám người Luân Hồi Điện nhìn nhân vật chính của thế giới dường như nằm ở trong tầm tay của mình là Đô Minh. Hiện tại, hắn đã là Siêu Phàm cấp hai, tốc độ cũng đã đạt đến hàng đầu. Hắn hóa thân thành sấm sét trơn trượt trốn thoát. Ngay cả Siêu Phàm cấp ba bên phía Luân Hồi Điện nhắm vào hắn cũng không thể nào bắt được.

Ngược lại, bởi vì Đô Minh thu hút rất nhiều hỏa lực. Luân Hồi Điện đã có một khởi đầu không được tốt lắm.

“ Không hổ danh là nhân vật chính của thế giới, xét về tốc đồ, ngươi chính là người mạnh nhất ở trong tất cả những tên Siêu Phàm cấp hai mà ta đã từng gặp.” Một tên đội trưởng bên phía Luân Hồi Điện than thở.

Mười phút sau, Nhục Sơn nhìn về phía Thượng Cung Linh. Dựa vào năng lực thời gian của nàng đã có thể ngăn cản hắn.

“ Nếu cho ngươi thời gian trưởng thành, về sau rất có thể ngay cả ta đều cũng phải e ngại. Đáng tiếc, ngươi không hề có đủ thời gian…’

Ầm ầm!

Nhược Sơn chạy về phía trước theo một đường thẳng. Hết ngọn núi này đến ngọn núi khác bị làm cho sụp đổ.

Mười lăm phút sau, sắc mặt của Diễm Tần ngưng trọng nhìn về một bộ phân thân của Đường Vũ.

Hắn chuyên dùng lửa, nhưng tên Siêu Phàm cấp ba thổ dân ở trước mặt hắn, trình độ hỏa diễm không hề thua kém hắn. Thậm chí, hắn cũng đã tiếp xúc đến Pháp Tắc!

“ Xét về khả năng điều khiển lửa, người này không hề thua kém mình bao nhiêu.”

Hai người ngang tài ngang sức.

Hai mươi phút sau, mấy chục tên cường giả thổ dân đã tham gia cuộc chiến. Bên phía Luân Hồi Điện vốn đang chiếm ưu thế, dần dần rớt xuống hạ phong.

Diễm Tần và hai đội trưởng khác thực lực rất mạnh, bọn chúng vẫn còn cảm thấy một tia hi vọng.

Nhục Sơn và những tên khác đã từng có kinh nghiệm lúc trước. Bọn chúng cảm thấy tình hình ở trước mắt không thể nào giải thích được nhưng lại cảm giác vô cùng quen thuộc.

Nó giống như…

“ Rút lui đi!”

“ Chúng ta không có thua, chỉ cần nắm bắt được cơ hội liền có thể đem bọn chúng giết chết.”

Hai mươi lăm phút sau.

“ Tôi cảm thấy tình hình không ổn, nhanh chóng rút lui thôi.”

Ba mươi phút sau.

“ Đánh không lại, chúng ta mau rút thôi.”

“ Chúng ta đường đường là đội ngũ vô địch, đã trải qua không ít tuyệt cảnh, lật bàn cũng không phải là không có khả năng.”

Ba mươi lăm phút sau.

“ Ngươi không rút? Ta rút đây!”

“ Rút lui? Đó chính là nhiệm vụ thất bại, còn phải cầu Thánh Nhân tới hỗ trợ? Đội ngũ vô địch của chúng ta, không có loại người như ngươi.”

Ba mươi lăm phút ba mươi giây.

“ Rút lui! Nhanh chóng rút lui!” Đội trưởng tiểu đội vô địch hét lên.

Mấy chục phút sau, bảy tám tên cường giả Luân Hồi Điện bị thương nặng đang gian nan chạy trốn. Những người sống sót tụ tập lại, sắc mặt thì âm trầm.

“ Nếu không? Chúng ta phân tán ra thôi?”

“ Chúng ta tập hợp lại còn có khả năng chống cư lại, tách ra? Chẳng khác gì đưa đồ cho kẻ thù làm thịt.”

“ Ta cảm thấy không bao lâu nữa thôi những tên thổ dân kia sẽ tìm được chúng ta.”

“ Thật quái lạ!”

Bọn họ chỉ có thể cầu cứu một lần nữa, hư ảnh của tên Thánh Nhân Tù Long xuất hiện.

….

Ở trong không gian đặc thù của Luân Hồi Điện, Thánh Nhân Tù Long nhíu mày.

Hắn không cần mở khối lập phương kia ra, nhưng hắn lại có một dự cảm xấu.

Khi nhìn thấy những tên tàn binh bại tướng còn lại, hắn nhíu mày sâu hơn.

Những tên Luân Hồi Điện này cũng không phải là tân binh, không thể nào phạm phải những sai lầm cơ bản. Nhưng, tại sao…Bọn chúng lại bị phát hiện?

Chuyện này không hề khoa học.

Không thể nào giải thích được.

Do tâm linh của thế giới này quá mày? Bản thân của nó sắp thức tỉnh ý thức?

Ngay cả khi thế giới này thức tỉnh ý thức. Dựa theo lý thuyết, nó cũng không thể nào khám phá được trận pháp che giấu thiên cơ của mình.

Thánh Nhân Tù Long chìm đắm trong suy nghĩ.

Môn La Vương đối với thế giới này rất coi trong, không thể nào từ bỏ. Đặc biệt thế giới này đang ở trong tình huống sắp sinh ra ý thức.

Hiện tại, nếu tiếp tục gửi thêm những tiểu đội của Luân Hồi Điện tới cũng chả giải quyết được gì cả.

“ Thánh Nhân giáng lâm?”

Cơ chế bên trong Luân Hồi Điện, Thánh Nhân trở xuống, tiểu đội xem như là đơn vị đi hoàn thành nhiệm vụ.

Thánh Nhân không cần phải thành lập tiểu đội, phần thưởng nhiệm vụ sẽ ít đi. Nếu so sánh cấp bậc Siêu Phàm, Thánh Nhân có mức độ tự do lớn nhất.

Số lượng cũng vô cùng ít.

Ở trong một trăm tiểu đội vô địch, cũng chưa chắc có thể sản sinh ra một vị Thánh Nhân.

Thánh Nhân Tù Long có thể ném ra mấy chi tiểu đội vô địch. Ngay cả khi toàn bộ bị tiêu diệt, hắn cũng không hề đau lòng và không hề ảnh hưởng gì cả.

“ Với quyền hạn của mình, mình có thể giao nhiệm vụ cho một số Thánh Nhân…Nhưng, nếu muốn Thánh Nhân tham dự, bạn cần phải hứa hẹn một số lợi ít. Hơn nữa, Thánh Nhân giáng lâm cần phải bỏ ra cái giá rất lớn.”

Để một trăm tiểu đội vô địch giáng lâm cần tài nguyên ít hơn nhiều so với 1 tên Thánh Nhân.

Ngay cả khi hắn đang làm việc cho Môn La Vương, Thánh Nhân Tù Long cảm thấy mình cũng cần phải cân nhắc chi phí.

Ngoại trừ Thánh Nhân, ngay cả cường giả vô địch có mạnh mẽ tới cỡ nào. Sau khi giáng lâm, bọn chúng sẽ có thời kì yếu ớt. Dựa theo tình hình hiện tại, cường giả thổ dân căn bản cũng không cho cơ hội sống sót ở trong thời kì suy yếu kia.

Vậy thì chỉ có thể…

….