Cuộc chiến ở bên ngoài thành phố Hắc Thạch chính là một mô hình thu nhỏ tương đối thuận lợi ở trong đó. Những thế lực hàng đầu đang bao vây liên bang nhân loại là do những chủng tộc mạnh yếu thúc đẩy. Một số thành trì ở biên giới chỉ có thể cố gắng chống đỡ và những tên Dị tộc dễ dàng xâm lấn đã vượt qua biên giới và tiến vào liên bang nhân loại.
Pháo đài phía Tây cứ điểm Côn Sơn.
Hồ Khai Chí lãnh đạo một đội ngũ tinh nhuệ chịu trách nhiệm tiêu diệt các chủng tộc ngoại lai ở bên trong lãnh thổ. Tiểu đội chỉ có 10 thành viên, trong đó có ba tên đã đạt đến cấp độ thức tỉnh Đại Viên Mãn, chức nghiệp phối hợp ăn ý với nhau khiến cho bọn họ đối mặt với Siêu Phàm cũng có khả năng chống lại.
“ Đi tới địa điểm kế tiếp.”
Thực lực của đám Dị tộc vượt qua biên giới không hề đồng nhất. Phần lớn đều chỉ là một số quân đội ngẫu nhiên. Hiện tại, nhân loại đã từ bỏ thôn trấn, toàn bộ đều rút vào trong thành trì để phòng thủ. Vì thế, đám Dị tộc ở trong lãnh thổ liên bang của nhân loại, những đội ngũ Dị tộc này với số lượng nhiều hơn nhân loại. Bọn hắn không dám chủ quan bất kì cái gì.
Một người thức tỉnh am hiểu mượn mặt đất để dò xét, hắn quỳ gối xuống và cầm một khúc gỗ đặt ở trên mặt đất.
“ Phương hướng 9 giờ, khoảng 8000 mét.”
Đội ngũ tinh nhuệ này chạy tới tấn công và đem một đám Dị tộc lạc đàn đang ở trong thôn làng cướp bóc.
Lúc này.
Beep beep.
Những chiếc đồng hồ chiến thuật ở trên tay bọn họ khẽ rung lên.
“ Là tín hiệu cầu cứu của đội B3, khoảng 23km ở hướng Đông Nam.”
“ Tin nhắn: Dị tộc có thức tỉnh cấp cao khoảng 10 tên, Đại Viên Mãn 5 tên.”
Tín hiệu cầu cứu cần phải kèm theo thông tin ngắn gọn về tình hình của kẻ địch. Để phòng ngừa đội ngũ bình thường lần lượt chạy tới. Nó cũng đồng thời mang ý nghĩa cảnh báo cho bọn họ, không cách nào chống lại kẻ thù, nhanh chóng rút lui.”
Đội trưởng Hồ Khai Chí suy nghĩ một hồi, “ Tiểu đội B cũng có không ít người thức tỉnh cấp cao, có thể chống đỡ một thời gian ngắn với đám Dị tộc kia. Hơn nữa, chúng ta cho dù không thể địch nổi với kẻ thù, nhưng cũng có thể an toàn rút lui. Cứu thôi!”
Bọn họ được trang bị những xe vận tải lơ lửng đặc thù. Bọn họ đã tiếp cận vị trí nơi phát ra tín hiệu cầu cứu chỉ trong vài phút.
Bọn họ nhìn thấy ba tên người thức tỉnh đẫm máu, vừa lui vừa chiến đầu và có hơn chục tên chiến sĩ ngoại lai không ngừng truy đuổi.
Đội của Hồ Khai Chí nhanh chóng lao lên và ngăn cản đám ngoại lai kia. Bọn họ kề vai sát cánh chiến đấu cùng với ba tên chiến sĩ nhân loại còn lại.
Với việc bổ sung lực lượng mới này, sự chênh lệch sức mạnh của hai bên cũng không bao nhiêu. Hơn nữa, nhân loại có thể sẽ có thêm viện binh chạy tới, chỉ cần bọn họ kéo dài thời gian mà thôi.
Hồ Khai Chí đột nhiên cảm thấy da đầu mình tê dại, cơ thể mạnh mẽ né tránh sáng chỗ khác. Một ánh đao từ phía sau lưng đánh tới.
Vù…
Một cánh tay bị chém đứt.
Hai mắt Hồ Khai Chí không thể nào tin được, chém bay cánh tay của hắn rõ ràng là một trong ba tên chiến sĩ ở bên phía nhân loại kêu gọi cứu viện.
Hai tên phản bội khác cũng nhanh chóng ra tay, một số người thức tỉnh không ngờ tới cảnh này, chỉ trong nháy mắt đã bị thương và chết đi.
Mười mấy tên ngoại lai đuổi theo, bọn chúng nhìn thấy cảnh tượng này liền chế nạo và bao vây lấy bọn họ.
“ Ngươi…Tại sao lại làm như thế?”
Tên phản bội nhân loại có khuôn mặt vặn vẹo, “ Ta chỉ muốn được sống tiếp! Nếu giết anh thì tôi mới có thể sống được!”
Hắn từng đao đánh xuống, nhưng thực lực của Hồ Khai Chí vốn mạnh hơn một bậc. Bởi vì mất đi một tay, việc chống đỡ của anh cũng khó khăn hơn. Trong nháy mắt, bộ đồ chiến đấu đã bị chém ra vài chỗ, máu chảy đầm đùa, anh không ngừng thở hổn hển.
Tên lãnh đội ngoại lại không hề ra tay, chỉ mở miệng: “ Ta sẽ cho ngươi 1 lựa chọn, thần phục, thay chúng ta giết những đội ngũ khác của nhân loại. Các ngươi liền có cơ hội sống sót.”
Trong đội ngũ, hơn một nửa đã chết đi hoặc không còn năng lực để chiến đấu, những người khác đều bị thương.
Bên trong thì có những kẻ phản bội, bên ngoài thì có đám Dị tộc.
Một số thành viên ở trong đội dường như có ý động.
Đầu hàng.
Giống như lúc trước, bọn họ cũng dựa vào một chủng tộc cường đại nào đó, bị bọn chúng sai khiến, tựa hồ…Nó không phải là điều không thể chấp nhận được.
Dụ những đội ngũ nhân loại khác và giết chết. Đó chẳng qua chỉ là những người xa lạ mà thôi.
Không đầu hàng.
Kết quả đón chờ bọn họ chỉ là cái chết.
Đối mặt với cái chết, Hồ Khai Chí nghĩ rằng mình sẽ rất sợ hãi. Tuy nhiên, anh phát hiện mình rất bình tĩnh.
Đầu hàng quả thực rất đơn giản, nhưng…
Thật vất vả lắm mới có Đại Đạo Tông, thật vất vả lắm nhân loại mới có được quốc gia của riêng mình, thật vất vả lắm chúng ta mới có thể vùng lên.
Lần này, ta sẽ không hề đầu hàng bất cứ một tên ngoại lai nào cả.
“ Ta chọn…Giết.”
Nguyên Lực của hắn điên cuồng thiêu đốt, không hề né tránh, ngực bị một đao chém rách, bàn tay còn lại chỉ nắm chặt thanh trường kiếm. Một nhát kiếm đâm xuyên qua trái tim của kẻ phản bội nhân loại.
Từ phía Tây, quân tiếp viện nhân loại từ các nơi chạy tới. Không ít Dị tộc xuất hiện từ những khu rừng xung quanh và khí thế của Siêu Phàm bao phủ bốn phía.
Hồ Khai Chí đã cam chịu số phận của mình, nhưng anh vẫn tiếp tục vung kiếm và chém chết kẻ thù cho đến hơi thở cuối cùng.
Những nhát chém của đám Dị tộc rơi ở trên người hắn chả là gì, ý thức của anh dần trở nên mơ hồ. Ở thời điểm cuối cùng, anh nghe được một tiếng huyên náo từ xa truyền tới. Cường giả nhân loại từ trên trời giáng xuống, một cỗ hào quang ấm át rơi ở trên người của anh…
Tiếng gầm vang vọng cả khu rừng.
…