Chương 1036: Cuộc thi ăn hàng

“ Cuộc so tài sẽ diễn ra ba ngày sau, bộ tộc Bạch Vũ của chúng ta sẽ đạt giải quán quân.” Thiếu niên của bộ tộc Bạch Vũ với khuôn mặt non nớt, một chân bước lên ở trên bậc thang và ngón tay chỉ lên trên trời.

Vương Châu lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại, tên đó đã ba bốn chục tuổi rồi, làm sao còn ngu ngốc đến vậy.

“ Cuộc so tài ba ngày sau sẽ diễn ra, không bằng để cho chúng tôi dẫn các vị tham quan thành phố Đại Đạo một chút đi, thành phố Đại Đạo chúng tôi có rất nhiều danh lam thắng cảnh lịch sử…Khụ khụ, có rất nhiều món ngon cổ điển với lịch sử lâu đời. Tôi đảm bảo tất cả các bạn sẽ nán lại không về và có những kỉ niệm không bao giờ quên.”

Tên thiến niên Bạch Vũ ngốc nghếch kia cũng không có bị mua chuộc.

“ Hừ! Ta nhìn thấy khí tức của ngươi đã là Siêu Phàm, có phải ngươi là tuyển thủ hạt giống lần này bên phía nhân loại hay không? Sao chúng ta không tìm một sân đấu để so tài một chút?”

“ Tôi không phải, không phải như thế đâu.” Vương Châu lắc đầu phủ nhận.

Thiếu niên Bạch Vũ nhìn hắn từ trên xuống dưới vì lần, tại phần bụng của hắn dừng lại một hồi: “ Chẳng lẽ ngươi đã vượt qua 50?”

Vương Châu suy nghĩ khoảng 3 giây, “ Vậy thì không phải, tuy nhiên tôi cũng sắp sửa tới hàng ba rồi.” Giọng điệu của hắn tràn đầy sự buồn bã.

Chưa đến 30 mà đã là Siêu Phàm.

Ánh mắt của tên thiếu niên Bạch Vũ sáng ngời, thần sắc càng nghiêm túc hơn, “ Xin hãy đáp ứng yêu cầu của ta. Đến! Đến! Chúng ta hãy làm một trận khởi động đi nào.”

Những thiếu niên kiệt xuất của bộ tộc hồ ly, đế quốc Long Uyên, giáo phái Phù Vân cũng nhìn sang, bọn họ tràn đầy mong đợi.

Vương Châu hơi đổ mồ hôi.

Mình chẳng qua là một tên dùng thuốc mới đạt được cấp bậc Siêu Phàm. Nếu so tài, mình chắc chắn sẽ bị người ta đánh chết mất.

Bởi vì danh tiếng của Đại Đạo Tông, mình không được phép trúng phải cạm bẫy của kẻ thù.

Vương Châu chính trực nói ra: “ Không! Các bạn đã nghĩ sai rồi, tôi không phải là đệ tử của Đại Đạo Tông gì cả, tôi chỉ là một tên tiểu đổi trưởng phụ trách phần đối ngoại của Đại Đạo Tông mà thôi.”

“ Kia mới chính là thiên tài của Đại Đạo Tông chúng tôi. Tuy nhiên, thời gian so tài dù sao cũng đã ấn định là ba ngày sau. Nếu lúc này ở chỗ này so tài vậy chẳng phải trái với ý định ban đầu của việc giao lưu hay sao? Theo tôi, chúng ta nên nếm thử những món ăn ngon là tốt nhất.”

Sắc mặt của thiếu niên bộ tộc Bạch Vũ hơi thất vọng, nhưng hắn cũng không có cưỡng cầu người khác nữa.

Nhưng anh ta vẫn lắc đầu, “ Hấp thu năng lượng từ thức ăn, đó là điều tầm thường mà chỉ có những sinh vật bình thường mới cần thiết. Thời gian này của tôi, không bằng cô đọng thêm Nguyên Lực, thành thạo kĩ năng và kĩ thuật chiến đấu thì tốt hơn…”

Hắn chuẩn bị sắp rời đi.

Vương Châu đột nhiên nói một câu, “ Nếu muốn so tài trong chiến đấu thì nó không hề phù hợp ở trong thời điểm này. Tuy nhiên, nếu chàng trai trẻ của bộ tộc Bạch Vũ muốn so tài cao thấp, không bằng chúng ta cùng so tài ở trên bàn ăn nhé?”

Thiếu niên bộ tộc Bạch Vũ dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn: “ Chúng ta so tài như thế nào?”

Vương Châu giải thích một cách nghiêm trang, “ Việc hấp thu năng lượng ở trong thiên địa đó là một loại thủ đoạn, chuyển hóa năng lượng từ thức ăn thành của riêng mình đó cũng là một loại thủ đoạn. Nếu đã như vậy, ai ăn nhiều và nhanh hơn, nó cũng có thể đại diện người đó mạnh hơn, đúng không?”

Nam thanh niên của bộ tộc Bạch Vũ suy nghĩ, dù hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng sau một hồi phân tích và suy nghĩ thì có vẻ rất hợp lý.

Không hổ danh là thiên tài trước 30 tuổi liền có thể bước vào Siêu Phàm. Hắn chỉ cần nói một câu thôi liền đầy đủ ý tứ ở trong đó, nhân loại không thể nào khinh thường.

Những người trẻ tuổi của các thế lực khác đối với thành phố Đại Đạo cũng vô cùng tò mò. Một số thế hệ trẻ đối với lời đề nghị của Vương Châu cũng muốn tham gia. Bọn họ muốn ở trên bàn ăn so tài một chút, nhưng chỉ có sắc mặt của các đệ tử Đại Đạo Tông hơi cổ quái, cổ họng muốn nói gì đó nhưng vẫn nhịn xuống được.

Dưới sự dẫn dắt của Vương Châu, đoàn người đã đi đến nhà hàng lớn nhất của thành phố Đại Đạo.

Thế hệ trẻ đều là người quen của Quỳnh Lâu Ngọc Vũ, đối với sự tráng lệ của nhà hàng này cũng không hề có phản ứng gì, chỉ có những thiếu niên của bộ tộc Bạch Vũ không ngừng thúc giục món ăn lên.

Vương Châu lúc này tìm tới nhà bếp.

Ý định ban đầu của hắn vốn là muốn quảng bá ẩm thực của nhân loại, không phải bởi vì hắn tham ăn. Tuy nhiên, nếu đã đưa ra một cuộc thi ăn hàng, đối với thức ăn thì hắn lại vô cùng chú ý.

“ Trước tiên mang ra 100 nồi tôm hùm đất biển sâu..” Loại tôm hùm này thường sinh sống ở trong vùng nước xoáy ở trong vùng biển vô tận. Mỗi một con tôm hùm này đều có thực lực mạnh hơn Đại Viên Mãn bình thường. Nó lại sinh sống ở trong vùng biển vô tận, vì thế muốn đánh bắt được, độ khó cũng cao hơn nhiều.

Nhưng chất thịt của chúng nó mềm, chắc và ngọt hơn, hương vị béo ngậy khiến người ta cảm thấy yêu thích.

Vương Châu nhịn không được chảy nước miếng.

Hắn lại dặn dò thêm, “ Đúng rồi! Đừng làm theo cách bình thường, nhớ thêm vào loại ớt cay nhất nữa nhé.”

Đầu bếp cũng xuất thân tới từ Thâm Lam, vừa nghe thấy lời này, sắc mặt hắn hơi cổ quái, “ Này, Vương mập, hiện những quả ớt cũng không giống như tận thế trước đó. Những loại giống ớt mới cũng mới được phát hiện. Ngươi có chắc là mình muốn loại cay nhất hay không?”

Vương Châu cười lạnh, “ Chỉ là ớt thôi, chả có gì phải sợ cả!”

Dù sao cũng không phải cho mình ăn, hắn liền bổ sung thêm, “ Đúng rồi! Nhớ làm thêm một nồi cay bình thường nữa.”