Trung tâm của liên bang Thất Diệu, thành phố Thất Diệu.
Sau khi phái gần 20 tên Siêu Phàm cấp ba tấn công thành phố Đại Đạo về sau. Bọn họ vẫn còn 5 tên Siêu Phàm cấp ba ở lại giữ thành phố Thất Diệu.
Đó chính là nội tình của liên bang Thất Diệu.
Còn lâu một thế lực hàng đầu mới nổi có thể so sánh được.
Nhưng hôm nay, thành phố Thất Diệu lại rơi vào trong tình trạng khủng hoảng.
“ Làm sao có thể như thế được? Liên bang Thất Diệu của chúng ta liên minh với những tên cao thủ khác, Siêu Phàm cấp ba gồm có ba mươi mấy tên, làm sao có thể thất bại ở chiến dịch Đại Đạo Tông.”
Trước khi xuất chinh, liên bang Thất Diệu chưa bao giờ cân nhắc đến khả năng thất bại, điểm khác biệt duy nhất là bọn chúng sẽ quét sạch tất cả cường giả ở Đại Đạo Tông hoặc chỉ giết một phần trong số đó.
Không giống như những gì đã dự đoán.
“ Đại Đạo Tông không có khả năng chỉ trong một ngày có thể quét sạch hơn hai mươi mấy tên Siêu Phàm cấp ba, nhưng cho dù bị vây khốn ở đó thì đối với chúng ta hiện tại mà nói. Tình huống cũng không hề khả quan chút nào.”
Một vị trưởng lão nói: “ Chúng ta lưu Siêu Phàm cấp ba ở chỗ này cũng có hạn. Nếu như Đại Đạo Tông không buông tha chúng ta, sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Chúng ta nhất định phải phòng thủ cho thật tốt.”
Trong phòng hội nghị của các trưởng lão, cường giả đại diện bảy bộ tộc thảo luận ầm ĩ.
Có người chủ trương rời khỏi thành phố và liên bang Thất Diệu trước. Sau khi tình hình chiến đấu rõ ràng, bọn họ mới tính toán bước tiếp theo.
Có phe chủ chiến cho rằng bên phía Đại Đạo Tông cũng tổn thất không hề ít. Nếu xét về nội tình thì liên bang Thất Diệu của bọn họ mạnh hơn. Nếu tấn công thất bại, vậy sẽ phát động chiến tranh toàn diện.
Hầu hết các trưởng lão đi theo chủ trương bảo vệ thành phố.
“ Trước mắt, cường giả ở trong liên bang Thất Diệu có hạn, không nên đem lực lượng phân tán. Tôi đề nghị chúng ta nên phòng thủ thành phố Thất Diệu để ngăn cản Đại Đạo Tông tấn công. Những tòa thành khác khi cần thiết có thể bỏ đi.”
" Cũng chỉ có thể như vậy."
“ Sản nghiệp tổ tông của chúng ta làm sao có thể từ bỏ!”
“ Chủ thành của bảy bộ tộc chúng ta cũng có trận pháp phòng thủ cao cấp. Tôi cũng không tin Đại Đạo Tông có thể xông vào!’
Thấy vậy, vị trưởng lão theo chủ trưởng thu mình và phòng thủ chỉ biết thở dài.
Khi trưởng lão Quang Diệu có quyền hành cao nhất ở chỗ này, cũng không thể nào dùng lời nói của mình ra lệnh cho cả liên bang.
Bảy bộ tộc họ Diệu đều có những tính toán và lợi ích của riêng mình.
Vị trưởng lão kia chỉ có thể đề nghị nói: “ Bộ tộc ta đã quyết định, mang đi tất cả những tài nguyên có thể mang theo và co cụm lại vào bên trong lớp phòng thủ của thành phố Thất Diệu. Đồng thời, tôi đề nghị liên hệ với những thế lực khác có thù với Đại Đạo Tông. Như vậy, bọn chúng cũng không thể nào trơ mắt nhìn liên bang Thất Diệu chúng ta bị hủy diệt, đúng không?”
…
Toàn diện phản công liên bang Thất Diệu, Đại Đạo Tông đã xuất động ba chiếc Thuyên Bay cấp bậc Côn.
Trong đó, hai chiếc lần lượt tấn công những thành phố chính của bộ tộc Hồng Diệu và bộ tộc Quang Diệu.
Một chiếc khác thì đánh thẳng vào thành phố Thất Diệu.
Đường Vũ ngồi ở trên thuyền bay cấp bậc Côn và anh nhìn những tòa nhà pha lê cao chót vót ở bên dưới.
Nó giống như những cột thủy tinh màu đỏ, xanh lá cây, trắng được xếp san sát với nhau, trông rất đẹp.
Vô số những tòa nhà pha lê, những tia sáng chói lọi bắn ra từ những cái hố nối liền với bầu trời.
Những đám mây bị khuấy động, giống như một cái lỗ thật lớn. Ở bên trong cái lỗ, ánh sáng bảy màu rơi xuống và bịt kín thành phố Thất Diệu bằng một lớp màn mỏng.
Nhìn từ xa, cả thành phố giống như bị bóp méo.
Vô số ánh sáng bảy màu vây xung quanh.
“ Bắn trước một phát.” Đường Vũ nói.
Khẩu pháo của thuyền bay cấp Côn đã bắt đầu tích trữ năng lượng. Một tiếng nổ vang lên và cột ánh sáng năng lượng to lớn từ trên trời xẹt qua.
Nó giống như một dòng sông năng lượng, cứ thế mà rơi xuống vào lớp màn mỏng ở trong thành trì, tạo ra những vòng xoáy tuyệt đẹp ở trên tấm màn đầy màu sắc và bao phủ lấy thành phố.
Một lát sau, ánh sáng năng lượng hao hết và tấm màn mỏng ở bên trong vòng xoáy đó cũng biến mất theo.
Đường Vũ xoa cằm, “ Trận pháp của thành phố Thất Diệu thật sự ảo diệu, những thành phố chính khác còn lâu mới có thể so sánh với nó.”
Anh dùng con mắt tinh tường và phân tích trong vòng mười phút. Anh nhìn thấy những chỗ tiết điểm của năng lượng, nhưng ngay cả những kẻ hở ở trong trận pháp chắc chắn đến đâu, cũng không thể đơn giản phá vỡ.
“ Tuy nhiên, dù sao thì nó cũng là vật chết mà thôi…Tiếp tục bắn!”
Khâu pháo ở trên thuyền bay cấp bậc Côn và vô số khẩu pháo tụ năng bắt đầu tích súc năng lượng và bắn theo từng đợt.
Xung quanh, những chiếc thuyền bay cỡ lớn và cấp trung cũng bắn ra từng chùm ánh sáng rực rỡ. Nó giống như mưa sao băng dày đặc rớt xuống và không ngừng tấn công vào trận pháp phòng thủ của thành phố Thất Diệu.
Ầm ầm ~!
Ầm ầm! !
Thành phố chấn động dữ dội, nhìn ra bên ngoài thành phố đã không thể nào nhìn thấy bầu trời và những quang cảnh khác. Tất cả những gì lọt vào ở trong mắt đều là những năng lượng sáng chói bắn lên trận pháp phòng thủ và tản ra những năng lượng rực rỡ.
Những vòng xoáy đầy màu sắc xuất hiện ở trên vòng tròn phòng thủ cứ xuất hiện và biến mất như thế.
Toàn bộ lớp phòng thủ cũng bắt đầu run lên.