Chương 508: Cho Các Ngươi Một Ngày Để Cút

Thiên không trong xanh không một áng mây, thái dương trên cao tỏa ra nhiệt quang khủng bố soi sáng đại địa bên dưới, nhưng chút nhiệt lượng kia vẫn không thể làm đại địa lạnh lẽo ấm lên được, không khí vẫn có phần rét lạnh...

Mạt thế hàng lâm không chỉ đem đến hệ thống tiến hóa khiến vạn vật biến đổi mà khí hậu cũng trở nên vô cùng khắc nghiệt…

Tuy mùa đông còn khá lâu nữa mới đến và Việt Long quốc cũng là một quốc gia vùng nhiệt đới, nhưng không khí đã trở rét lạnh nhất là vào ban đêm nếu không giữ ấm cẩn thận những nhân loại phổ thông có cấp độ không cao hoàn toàn có thể lạnh chết.

Từ đó cũng có thể thấy được ở những vùng ôn đới hay hàn đới tình hình chỉ sợ còn tồi tên hơn, tuyết trắng có lẽ đã phủ kín đại địa.

Ấy vậy mà trong cái thời tiết có phần lạnh giá này, một đoàn xe của nhân loại vẫn chầm chậm lên đường mục tiêu không gì khác chính là thành phố sương mù trước mặt.

Đoàn xe này tính ra cũng khá chiến…

Tổng cộng bao gồm 10 chiếc xe bọc thép và 6 chiếc xe tăng hạng nặng, ngoài ra còn được gần 500 quân nhân hộ tống, lực lượng này đúng là không hề yếu đủ sức đối đầu với những thi triều hàng nghìn thậm chí hàng vạn con nếu có công sự phòng thủ đầy đủ...

Tuy nhiên mục tiêu của cái lực lượng không hề yếu kia lại không phải để đánh nhau mà chỉ nhằm mục đích phô trương thanh thế, cái này dân chơi người ta gọi là đòn phủ đầu.

Bên trong một chiếc xe bọc thép...

Người lãnh đạo lực lượng phủ đầu này không ai khác chính là gương mặt quen thuộc lão Ngô Bình, một thân quân phục khí vũ bất phàm tuy già mà gân việc lớn việc nhỏ gì cũng có mặt lão.

Nhưng lần này lão Ngô Bình không đi một mình, bên cạnh lão có thêm sự góp mặt của một trung niên nhân khác.

Trung biên nhân kia người cũng mặc một bộ quân phục thể hiện thân phận quân nhân của bản thân.

Nhưng khác với Ngô Bình hình thể có phần góc cạnh lực lưỡng nhìn vô cùng chiến thì trung niên nhân kia lại có phần to lớn bụ bẩm nhìn khá là phúc hậu.

Không chỉ thế nếu có Trần Lâm ở đây sẽ nhận ra vị trung niên nhân này, hắn ta không ai khác chính là Gia Bảo.

Gia Bảo chỉ huy trưởng của sư đoàn 5, khi mạt thế hàng lâm lão cũng như Lôi Chấn dựng lên một khu cứ điểm người sống cho riêng mình.

Đáng tiếc không được như đồng nghiệp, Gia Bảo có thể nói là đen như mõm chó khi gặp phải Thi Hoàng còn bị hắn đánh cho tan tác, may nhờ Huyết tộc xuất thủ mới bảo toàn được tánh mạng, cả khu cứ điểm cũng theo đó rời đi nương nhờ vào chính quyền Lôi Chấn.

Vốn dĩ với thân phận của mình Gia Bảo sẽ chịu trách nhiệm ở Quân Phương thành đối trọng với Đại Ca thành thuộc phe Huyết tộc.

Đáng tiếc Huyết tộc lại đánh đến vùng phía tây và tây nam Vũng Hải…

Lôi Chấn cảm thấy không ổn nên mới lệnh cho Gia Bảo đi theo Ngô Bình trong lần thương thảo nào, dù sao tên nhân loại hiểu Huyết tộc nhất chắc không ai ngoài lão Gia Bảo này.

- Huyết tộc đúng là đáng sợ, chỉ mới qua bao lâu đã đánh đến đây rồi...

Nhìn cánh rừng lá đỏ rộng lớn trước mặt, lão Gia Bảo không nhịn được lắc đầu thở dài.

Thành phố Thanh Thủy là trọng điểm chiến khu của Huyết tộc tại đây, nhưng không có nghĩa là Huyết tộc chỉ có một thành phố kia, trên thực tế theo chân đại quân Huyết tộc huyết lâm cũng phát triển vương dài ra theo sau, đại lãnh đại cả Huyết tộc sớm đã chân chính kết nối với vùng lãnh thổ xa sứ này.

Lấy thành phố Thanh Thủy làm cột mốc, cả một vùng trời tây đều là một mảnh huyết lâm rộng lớn nhuộm đỏ cả một khoảng trời liên miên bất tận không thấy bến bờ, nơi đó chính là lãnh địa của Huyết tộc.

Còn thành phố Thanh Thủy với những tòa nhà chọc trời kết hợp lại với nhau tạo thành một khối kiến trúc nổi bật lên trên biển rừng lá đỏ trở thành pháo đài trấn thủ huyết lâm sau lưng.

- Phải ta cũng không ngờ đến...

Nghe Gia Bảo nói, Ngô Bình cũng không nhịn được lắc đầu cảm thán.

Huyết tộc càng khó đối phó thì mục tiêu của chuyến đi này cũng càng khó để đặt được.

...

Ngược lại bên trong thành phố Thanh Thủy đúng hơn là pháo đài Thanh Thủy, những thành viên Huyết tộc cũng đã sớm cảm nhận được những vị khác không mời đang đến gần lãnh địa của mình.

Ngồi trên sân thượng của một toàn nhà cao tầng được bao phủ gần như hoàn toàn bởi những thân cây huyết thụ…

Hồng Ánh tay chống lấy cằm ngọc cười tủm tỉm nói:

- Thanh thế thật là lớn nha...

- Cái này rõ ràng là muốn dằn mặt chúng ta đây mà...

Nghe Hồng Ánh nói thế ánh mắt của mọi người đang đứng xung quanh không khỏi ánh lên tia nội quang.

Tiểu Hắc lập tức nổi máu điên hừ lạnh một tiếng nói:

- Hừ... muốn dằn mặt chúng ta sao?

- Được, được lắm... để ta đi cho bọn chúng vài tạt tai, xem ai dằn mặt ai...

Nói xong Tiểu Hắc lập tức giậm mạnh xuống nền đất muốn lao đến cho đám nhân loại kia một bài học. Tuy nhiên một bàn tay trắng như ngọc thạch mãnh mai như cành liễu đã nhanh hơn giữ lấy Tiểu Hắc lại.

Chủ nhân của bàn tay kia làm một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, da trắng như tuyết tóc đen như gỗ mun, thân cao hơn 3m còn cao hơn Tiểu Hắc một cái đầu nhưng lại khá mảnh khảnh thuộc loại thân gầy chuẩn người mẫu chứ không thuộc loại đô con vai u thịt bắp như Tiểu Hắc.

Nhưng có phần khiến người khác kinh ngạc là dù bị nữ nhân cao gầy kia giữ lại, Tiểu Hắc hung thú đầu tiên của Huyết tộc địa vị có thể nói là đàn chị nhưng vẫn phải kiêng kỵ nữ nhân có phần mảnh mai hơn mình kia, kiên nhẫn đứng lại xem nàng ta muốn làm gì.

Ngược lại nữ nhân cao gầy kia chỉ khẽ vuốt mái tóc đen dài cười lạnh nói:

- Để ta...

Nói xong nàng ta nhanh tay kéo Tiểu Hắc qua một bên rồi nhẹ nhàng từ trên sân thượng của tòa nhà nhảy xuống.

Tưởng chứng như nữ nhân cao gầy kia sẽ té chết, nhưng không trên đường bay cơ thể nàng đột nhiên sáng lên những đạo huyết quang…

Cơ thể có phần mảnh mai bằng đốt độ mắt thương có thể thấy được bắt đầu bành trướng, đến khi huyết quang thối lui một con cự đà khổng lò tựa như một ngọn núi nhỏ đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Nữ nhân cao gầy kia không ai khác chính là Kỳ Kỳ hung thú trấn thủ thành phố Thanh Thủy này, đòn phủ đầu dằn mặt này cũng nên để nàng xuất thủ.

Bên ngoài đoàn xe vẫn chầm chậm lên đường không hề biết được nguy hiểm đang chực chờ.

Bất chợt từ bên trong thành phố sương mù trước mặt, một đạo sóng nhiệt khủng bố màu xanh lam quỷ dị đột nhiên lao ra quét một đường dài trên bãi cỏ xanh ngay trước đầu đoàn xe.

Ngay lập tức trước nhiệt lượng khủng bố kia mặt đất gần như bị cháy trụi thành than đen, những chiếc xe đi đầu lập tức giận mình kinh sợ cấp tốc dừng xe lại, nhưng do quá gấp những chiếc xe chạy sau đồng loạt hôn nhẹ lên mông những chiếc xe trước mặt.

Cả đoàn xe vô cùng khí thể của Vũng Hải theo đó phát sinh tại nạn giao thông vô cùng khó coi.

Tuy nhiên lúc này chả ai quan tâm đến việc đó chỉ kinh sợ nhìn đường lửa do tia sóng nhiệt chết chóc kia quét qua ngay trước mặt.

Suýt chút nữa chỉ suýt chút nữa thôi, nếu tia sóng nhiệt xanh lam quỷ dị kia quét qua đoàn xe thì thứ bị cháy trụi như quả đầu của Huyết tổ đại nhân không phải mặt đất kia mà là chính họ, nói cách khác cả đoàn xe này vừa lạng một vòng qua quỷ môn quan.

Nhận ra tia sóng nhiệt có phần quen thuộc kia, Ngô Bình như lâm đại địch cấp tốc nhảy xuống xe lạnh lùng nhìn thành phố tràn ngập sương mù trước mặt.

Ngô Bình biết rõ đây là đòn phủ đầu của Huyết tộc chào đón đại quân Viễn Đông và chủ nhân của tia sóng nhiệt chết chóc kia là ai.

Nhưng từ đó cũng có thể thấy được kẻ lãnh đạo bên trong thành phố kia không phải kẻ mềm yếu thậm chí còn không chút kiêng kỵ ai.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng…

Qua một phen chào hỏi nhẹ, lão cáo già như Ngô Bình đã có thể đoán được khuynh hướng của đối thủ, trong đầu không ngừng nhảy số nhanh chóng tìm ra đối sách tương ứng để đối phó.

Đáp lại, bên trong thành phố Thanh Thủy một con kỳ đà khổng lồ chầm chậm bước ra...

Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn toàn trường, Kỳ Kỳ lắc lắc cái đầu to lớn lạnh giọng nói:

- Xâu kiến... mau cút khỏi lãnh địa của Huyết tộc ta, nếu không lần sau không phải chỉ đơn giản là cảnh cáo như thế...

Cao ngạo đến cực điểm, đúng chất thuận ta thì sống nghịch là thì chết và nhất là cực kỳ bài xích nhân loại chính là những gì mà con kỳ đà khổng lồ hay đúng hơn là kẻ lãnh đạo thành phố Thanh Thủy đang muốn truyền tải.

Nhận ra điểm đó ánh mắt Ngô Bình khẽ run lên…

Tất cả đủ để chứng minh kẻ bên trong đáng tiếc thay không phải Nguyệt Dạ Nữ Vương đáng yêu thiện lành kia mà chỉ sợ lại là một kẻ hoàn toàn đối kịch.

Khẽ nuốt nước bọc cái ực, Ngô Bình mặt già không đổi sắc lắc đầu cười nói:

- Không lẽ đạo đón khách của Huyết tộc tồi tệ đến thế sao?

Đáng tiếc nghe thấy lão Ngô Bình nói thế, Kỳ Kỳ trên cơ bản là một con kỳ đà nên không hiểu lắm ý gì chỉ cảm thấy thằng già muốn chết sớm…

Nếu đối phương đã muốn Kỳ Kỳ cũng vui lòng giúp đỡ, những chiếc lân giáp dọc theo sống lưng một lần nữa sáng lên chuẩn bị nướng chín đám nhân loại ngu ngốc này.

Rất may cho pha chơi ngu lấy số của Ngô Bình...

Từ bên trong thành phố Thanh Thủy một giọng nói lạnh lùng đã vang lên đáp trả cũng như ngăn Kỳ Kỳ lại.

- Không có vị khách nào lại đi cầm vũ khí bước vào nhà người khác.

Nghe thấy thế Ngô Bình không khỏi thoáng trầm ngâm, đối phương rõ ràng không phải không thể nói chuyện nhưng cũng không dễ đối phó một chút nào.

Mãi một lúc lâu Ngô Bình mới khẽ lắc đầu một cước giậm mạnh xuống mặt đất nhảy qua đường lửa do Kỳ Kỳ tạo ra.

Nhẹ nhàng tiếp đất thể hiện cái trình của người lãnh đạo, Ngô Bình lạnh lùng liếc nhìn thành phố đúng hơn là một rừng cây khổng lồ trước mặt nghiêm giọng nói:

- Huyết tộc… ta có chuyện muốn bàn với các vị...

- Không biết các vị có dám ra gặp mặt hay không?

Ngay sau Ngô Bình, lão Gia Bảo cũng thầm mắng một câu “đm cuộc đời” rồi nhanh chân nhảy qua lằn ranh chết chóc kia, nhưng lão không đi một mình mà có bốn quân nhân cùng tháp tùng.

Sáu con người cứ thế lạnh lùng nhìn khu rừng lá đỏ trước mặt, gần như mặc kệ đại quân phía sau.

Rất nhanh ngay sau đó bốn bóng người mới từ bên trong huyết lâm chầm chậm bước ra...

Trong đó hai người có hình thể vô cùng to lớn một đen một trắng tựa như hai vệ thần nhàn nhã đi bên cạnh.

Ngược lại hai người kia có thân hình nhỏ hơn một vòng nhưng lại cưỡi trên lưng hai con huyết kỳ lân to lớn như một lời khẳng định thương hiệu cũng như thân phận đại tướng quân phe Huyết tộc của mình.

Boss cưỡi kỳ lân, đây chính là thương hiệu đặc trưng của thành phần cấp chỉ huy trong Huyết tộc.

Rất may Ngô Bình và Gia Bảo đã gặp qua Huyết tộc không ít lần nên không lạ gì phong thái này, nhưng một ít quân nhân mới nhú lại không khỏi kinh ngạc nhìn hai con kỳ lân huyết sắc sinh vật chỉ có trong thần thoại kia.

Tuy nhiên đến khi nhìn rõ hai nữ nhân đang cưỡi kỳ lân chầm chậm đi đến kia, hai người Ngô Bình và Gia Bảo lại không khỏi kinh ngạc.

Với Gia Bảo chính là kinh ngạc rồi vui mừng vì lão nhận ra một trong hai người kia, nữ nhân mặc huyết y không ngờ lại chính là Hồng Ánh con gái của Lý Minh Nguyệt tính ra là người quen của lão.

Ngược lại Ngô Bình nhận ra người còn lại, nhưng cũng chính vì nhận ra nữ nhân mặc quân phục màu xám tro kia mà khuôn mặt của lão mới đại biến trắng bệch như đống tro tàn.

Đánh tiếc Gia Bảo lại không nhận thấy khuôn mặt không khác gì vừa ăn shit xong của đồng bạn vô cùng vui vẻ tiến lên cười nói:

- Ta còn nghĩ là ai thì ra là Hồng Ánh...

- Ha... ha... lần này đúng là may mắn khi gặp con...

Trông thấy Gia Bảo vui vẻ đi đến cười cười nói nói...

Hồng Ánh hiển nhiên là nhận ra vị từng là trưởng quan của mẫu thành mình mỉm cười một tiếng đáp lễ, chỉ là cái lễ này dừng như không quá lớn khi Hồng Ánh vẫn ngồi trên lưng con huyết kỳ lân fake không thèm nhảy xuống nói chuyện như muốn thể hiện nàng cao hơn Gia Bảo một bật.

- Dĩ nhiên là ta nhận ra Gia Bảo đại nhân rồi...

- Chỉ là... ha... ha... chỉ là rất tiếc phải nói với ngài ta đi theo chỉ để góp vui thôi...

- Quyền quyết định tất cả ở đây nằm trong tay nàng ta...

Khẽ nhếch mép mỉm cười Hồng Ánh dường như không chút quan tâm chỉ vào đồng sự bên cạnh nói.

Nghe thấy thế khuôn mặt đang vui cười của Gia Bảo lập tức trầm xuống liếc nhìn nữ nhân ngay bên cạnh Hồng Ánh.

Nói về độ giống thì nữ nhân này mới đúng là giống một Huyết tộc, dĩ nhiên là theo cái khuôn của Huyết tổ Trần Lâm khi một bên cánh tay của nàng đều tràn ngập lân giáp như một lời khẳng định thương hiệu.

Ngay lập tức Gia Bảo biết Hồng Ánh không nói chơi híp mắt lại nhìn Lôi Uyển Nhi.

Ngược lại lão Ngô Bình lúc này đã chết đứng kinh ngạc không nói nên lời.

Có đánh chết Ngô Bình lão cũng không thể nào nghĩ ra được lại gặp Lôi Uyển Nhi trong tình cảnh này.

Mặc dù khi Trần Lâm quậy một trận rồi rời đi Ngô Bình đã nhận được tin Lôi Uyển Nhi đã mất tích nhưng lúc đó Ngô Bình chỉ nghĩ Lôi Uyển Nhi bỏ đi hay chết mất xác trong thảm họa kia rồi, không thể nào ngờ được nàng lại đi theo Huyết tộc và nhất là còn trở thành chỉ huy ở đây.

Với quan hệ không đội chung trời với Lôi Thành và tính cách tàng độc ăn trong máu của Lôi Uyển Nhi, nàng chưa đánh thẳng đến Vũng Hải trả thù đã xem như phúc đực lắm rồi, chuyện thương thuyết gì đó tốt nhất là dẹp, dẹp mẹ nó đi về ngủ cho nhanh.

Tuy nhiên đã lết xác đến đây, Ngô Bình không thể tay không trở về nhíu mày nói:

- Uyển Nhi... chuyện của cha ngươi ta thật sự rất tiếc...

- Tuy nhiên quan hệ của Huyết tộc và nhân loại rất tốt, vì sinh mạng của những người vô tội ta nghĩ ngươi cũng nên cân nhắc.

Nói lý không lại thì đem sách đạo đức ra nói chuyện…

Ngô Bình biết với tính khí của Lôi Uyển Nhi nàng sẽ làm gì lập tức đem quan hệ giữa Huyết tộc và nhân tộc cùng những người vô tội ra làm bình phong nói chuyện.

Dù Lôi Uyển Nhi vô tình những chỉ cần nghĩ đến lợi ích giữ song phương, Lôi Uyển Nhi hoặc ít nhất người có quyền hành cao hơn nàng trong Huyết tộc sẽ biết làm gì.

Đáng tiếc Lôi Uyển Nhi lại chỉ nhếch mép cười lạnh nói:

- Chú Ngô Bình không cần phải lo cho ta...

- Huyết tổ đã có nói ở vùng đất này ta muốn làm gì hắn đều ủng hộ...

- Nếu các ngươi tìm được tên nào đó lớn hơn hắn thì hả đến tìm ta nói chuyện...

Nghe Lôi Uyển Nhi nói thế khuôn mặt của Ngô Bình lập tức tái nhợt không còn chút máu.

Lôi Uyển Nhi không phải kẻ lớn nhất Huyết tộc, nàng muốn gì chưa chắc Huyết tộc sẽ làm theo nhất là với những chuyện không đem đến lợi ích cho Huyết tộc lại càng không.

Nhưng Trần Lâm lại khác, hắn ta chính là kẻ lớn nhất Huyết tộc, trước quyết định của hắn cái gì mà Nguyệt Dạ nữ vương đều không thể thay đổi dù nó vô lý đến cách mấy.

Quyền uy của Huyết tổ là tối thượng, Trần Lâm đã nói như thế ai có thể ngăn cả Lôi Uyển Nhi.

Ngồi ngay bên cạnh Lôi Uyển Nhi, đến cả Hồng Ánh cũng không nhịn được trợn mắt nhìn nàng đầy kinh ngạc.

Quan trọng hơn trừ tam đại nữ vương ta, Trần Lâm chưa nói như thế với bất kỳ ai bao giờ kể cả Hồng Ánh.

“Cmn cái tên có mới nới củ kia... tốt nhất đừng mò lên gường lão nương...” nhận ra được một sự thiên vị không hề nhẹ, Hồng Ánh không nhịn được nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ khiến một tên đầu trọc nào đó dù cách xa ngàn dặm cũng phải rùng mình.

Ngược lại mặc kệ tất cả mọi người đang nghĩ gì, Lôi Uyển Nhi chỉ lạnh lùng chỉ vào khu lô cốt phía xa lạnh giọng nói:

- Nể tình từng là nhân loại, ta cho các ngươi một ngày để cút...

- Nếu không thứ chào đón các ngươi sáng mai chắn chắn sẽ không phải cà phê sáng...

Cứ thế cuộc thương thuyết gì đó của Vũng Hải chưa bắt đầu đã kết thúc.

Ngược lại, trận chiến giữa Huyết tộc và nhân loại lại chính thức bắt đầu.