Chương 507: Đất Bằng Nổi Sóng

Trở lại với ngọn đồi nhỏ nơi đám người Trần Lâm đang phục kích thi triều...

Lúc này có thể dùng từ thi chất thành núi để hình dụng khung cảnh dưới chân ngọn đồi, hơn nghìn con thây ma bỏ mạng nằm ngổn ngang dưới chân ngọn đồi nhỏ hiện lên một khung cảnh như luyện ngục...

Rất may cho thi triều số lượng kia chỉ là 1/3 quân số, phần lớn thây ma không hề tham gia chiến trường chết chóc kia mà vẫn chạy theo tiếng gọi con tim hướng đến cái xác của con hải âu lớn.

Dù phần lớn năng lượng sinh mạng đã trôi đi khi con hải âu đầu đàn bỏ mạng dưới đao của Trần Lâm, nhưng hung thú cao cấp vẫn là hung thú cao cấp máu thịt của chúng vẫn chứa một lượng năng lượng nhất định, sinh vật cấp thấp ăn vào có thể cường thân tráng khí rất là tốt cho sức khỏe.

Một sự thật là Trần Lâm cũng thèm thịt chim lắm nhưng con hải âu đầu đàn té một cái máu thịt bê bết không khác gì thịt băm, Huyết tổ đại nhân chê nên mới bỏ lại vô tình trở thành thứ thu hút thi triều.

...

Chắp tay sau đít nhìn hàng nghìn thây ma nằm ngổn ngang trên mặt đất rồi nhìn lại thi triều đang bỏ đi phía xa, Trần Lâm thoáng cười cười lắc đầu nói:

- Đi thôi, trở về tím Mỹ Anh và Tố Nga không biết hai người bọn họ đi đâu rồi...

Nghe thấy mệnh lệnh của Trần Lâm...

Hai chị em Phương Tuyết vốn còn dự định đuổi theo thi triều kia muốn giết sạch chúng chỉ đành tạm gác lại dự định kia cùng với Huyết Thiên hộ tống Trần Lâm và Bích Ngọc xuống chân núi chuẩn bị rời đi tìm hai người Lâm Mỹ Anh và Trương Tố Nga bị bỏ lại phía sau.

Dĩ nhiên lười biếng như Trần Lâm sẽ không có khả năng đi bộ.

Hiểu rõ độ lười nhác của vị Huyết tổ nhà mình, Phương Tuyết thoáng cười cười phất tay một cái triều hồi ra một chiếc xe từ trong không gian giới chỉ.

Tuy nhiên khi trông thấy chiếc xe kia Trần Lâm lại không nhịn được kinh ngạc, chiếc xe kia không phải một chiếc xe thông thường mà là một chiếc xe bọc thép của quân đội Viễn Đông.

Mặc dù xe bọc thép thậm chí cả xe tăng đều không là gì khi đối đầu với những người chơi chiến lực cao nhưng trong tầng thứ phổ thông chúng vẫn có giá trị nhất định là ác chủ bài của quân đôi nhân loại khi đối đầu với những chủng tộc khác.

Trần Lâm cũng tường loot được một chiếc nhưng đã cho đám người Lê Dũng ở Đại Ca thành nghiên cứu, như vậy chiếc xe trong tay Phương Tuyết từ đâu mà ra?

Cái này thì không cần nghĩ nhiều cũng đoán được hiển nhiên là... cướp rồi.

- Là mới “nhặt” được sao?

Nhìn chiếc xe vẫn còn khá mới, mới đến độ còn động lại chút máu trên bánh xe, Trần Lâm thoáng cười nói.

- Phải, thấy Huyết Thiên đắc thủ chúng ta cũng tranh thủ thu về một chiếc xe dùng làm phương tiện...

- Khoang sau của xe bọc thép khá lớn không phải càng thuận lợi cho ngài sao?

Phương Tuyết cũng cười “tủm tủm” nói.

Chỉ khổ cho Bích Ngọc con tin đáng thương đang đứng bên cạnh đám cướp cạn này không nhịn được mặt xanh như tàu lá khẽ nuốt nước bọt cái ực.

Nguyên nhân rất đơn giản Bích Ngọc nhân ra chiếc xe kia, đó chính là một trong ba chiếc xe đã bỏ chạy khi Lôi Phúc bị Huyết Thiên tập kích.

Hiển nhiên Huyết Thiên xuất thủ thành công bắt đi Bích Ngọc, hai chị em Phương Tuyết rảnh quá không việc gì làm nên quyết định âm thầm đi theo rồi chặn đánh một chiếc xe bọc thép đang trên đường bỏ chạy, với sức mạnh của các nàng những quân nhân kia không có khả năng sống sót đều bị giết sạch, chiếc xe bọc thép kia cũng trơi vào tay hai chị em.

Tính ra hai chị em nhìn khá xinh đẹp nhìn sơ qua như hai chị em sinh đôi kia còn tàn độc hơn cả huyết sắc thây ma Huyết Thiên kia rất nhiều.

Bích Ngọc đáng thương không nhịn được sợ hãi trong lòng len lén nhìn hai đối tượng mà mình vừa tăng phúc kia.

Tuy nhiên có một sự thật mà Bích Ngọc không nghĩ đến, đó là mục tiêu mà hai chị em Phương Tuyết muốn giết không phải chiếc xe lạc đàn kia mà là nhóm người Lôi Phúc.

Huyết Thiên khá là đơn thuần nói chung là hơi ngu Trần Lâm sai đâu thì đánh đó không hề nghĩ nhiều, nhưng hai chị em Phương Tuyết lại khác các nàng biết Lôi Phúc có thù oán với Lôi Uyển Nhi một trong bốn vi sư đoàn trưởng của Huyết tộc.

Mặc dù thị nữ hội và quân đội không liên quan gì đến nhau, nhưng thân là tỉ muội Huyết tộc hai chị em Phương Tuyết rất chi là sẵn lòng bắt tên Lôi Phúc kia về cho Lôi Uyển Nhi hảo hảo mà tâm sự xem da tên này đốt lên sẽ có màu gì...

Chỉ đáng tiếc Huyết Thiên quậy một trận lớn, đám người Lôi Phúc trên cơ bản sớm đã chạy tứ tán, hai chị em Phương Tuyết có thể dễ dàng bắt được Lôi Phúc nhưng lại khó lòng đảm bảo việc giết sạch tất cả những người có liên quan.

Trần Lâm còn phải về Viễn Đông một chuyến, trước là loot thành viên cuối cùng trong đội thị nữ F1, sau là hỏi thăm sức khỏe Tiền Đa Đa một chút, cuối cùng là tìm lão Lôi Minh xem vị chỉ huy trưởng pháo đài Viễn Đông này nó tròn béo ra sao.

Nhiều việc như thế nếu để lộ thông tin về hai tộc nhân Huyết tộc xuất hiện tại đây chắc chắn sẽ không có lợi cho Trần Lâm, hai chị em Phương Tuyết chỉ đành tạm gác lại dự định kia để Lôi Phúc thọ thêm một thời gian.

- Bích Ngọc tiểu thư mời...

Liếc nhìn Bích Ngọc mặt mày trắng bệch, Trần Lâm thoáng mỉm cười làm ra động tác mời rồi nói.

Nghe thấy thế Bích Ngọc mới thoáng giật mình liếc nhìn Trần Lâm rồi mới bước lên xe.

Số phận của nàng nằm trong tay vị Huyết tổ này hắn có muốn làm gì Bích Ngọc không có khả năng cũng không có sức mạnh để phản kháng chỉ đàng chấp nhận số phận.

Chỉ là tên này đúng là khốn nạn, muốn làm gì thì làm mẹ nó nhanh đi đi, đằng nầy Trần Lâm vẫn dây dưa chưa xuất thủ chỉ để Bích Ngọc bên cạnh vừa rất chi là tự do nhưng lại chạy không được, cái cảm giác chết không chết sống không sống mỗi mòn chờ đợi thế này đúng là hành hạ người ra.

Tuy nhiên khi Bích Ngọc vừa mới bước lên xe, đúng khoảnh khắc nàng không ngờ đến nhất...

Trần Lâm lại đột nhiên xuất thủ bằng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh ngất Bích Ngọc, cơ thể có phần mảnh mai của Bích Ngọc theo đó ngã xuống khoang xe.

- Hư... sao ngài lại thích chơi cái trò này nhỉ, trực tiếp húp luôn không được sao?

Nhìn Bích Ngọc nằm gục trong khoang sau của chiến xe bọc thép, Phương Ngân không nhịn được bĩu môi nói.

Thật ra không phải Trần Lâm không muốn nhanh chóng xuất thủ với Bích Ngọc mà là do trước đó do đối đầu cùng đàn thây ma, Trần Lâm lo sợ khoảng thời gian suy yếu hậu trích huyết sẽ phát sinh biến cố gì đó nên đành nhịn xuống không ra tay trích huyết với Bích Ngọc.

Nhưng giờ trên cơ bản đã an toàn Trần Lâm hiển nhiên không đợi được muốn ra tay.

Chỉ là ra tay thì ra tay nhưng không hiểu sao Trần Lâm lại rất là thích đánh ngất đối tượng.

Tuy nhiên nghe thấy thế Trần Lâm thật sư muốn kêu oan lắc đầu nói:

- Bà cô già của ta đã nói trích huyết rất đau...

- Thế nên bổn Huyết tổ mới hảo tâm sợ các nàng cảm thấy đau đớn nên mới ra tay đánh ngất trước...

- Ấy vậy mà các ngươi lại không hiểu nổi khổ tâm của ta... không thương yêu ta...

- Ta thất là khổ quá mà...

Nói xong Trần Lâm không nhịn được khóc lớn thành tiến, thương thay cho số phân hẩm hiu của mình.

Đáng tiếc trừ Huyết Thiên ra, ai chả biết bản tính của vị Huyết tổ đại nhân này, những giọt nước mắt kia hoàn toàn là xạo chó.

...

Ở một diễn biến khác, cách nơi Trần Lâm rất xa về phía tây...

Thành phố Thanh Thủy trọng điểm quân sự của Huyết tộc tại phía đông, được xem như chiếc vòi bạch tuộc của Huyết tộc vương ra cắm sâu vào vùng duyên hải đông bộ khiến Huyết tộc chân chính bước chân vào cuộc chơi giữa chính quyền Lôi Chấn, thi đàn Đông Hải và những sinh vật nội địa ở đây.

Trong đó Huyết tộc hùng cứ trời tây.

Nhân loại chính xác hơn là chính quyền Lôi Chấn nơi tập trung được gần như toàn bộ nhân loại tại đây về ba đại cứ điểm của mình trấn thủ phương bắc đối đầu cùng thi đàn Đông Hải tại phương nam.

Còn những sinh vật bản địa hiển nhiên là tồn tại giữa ba thế lực này.

Sâu bên trong thành phố sương mù Thanh Thủy...

Tổng bộ tối cao của Huyết tộc, ba thân ảnh đang an tĩnh ngồi đó lặng nhìn khu lô cốt bên ngoài.

Ba bóng người kia hiển nhiên là ba nữ nhân mà còn là ba nữ quân nhân vô cùng xinh đẹp thân lại mặc quân phục với hình chung tỏa ra khí thế an thư bất phàm, nhưng không chỉ thế để được ngôi ở vị trí tối cao này thân phân của họ trong Huyết tộc không hề thấp.

Ngồi ngay vị trí trung tâm không ai khác chính là nữ ma đầu Hồng Ánh con gái và cũng là cánh tay đắc lực nhất của Nguyệt Dạ nữ vương Lý Minh Nguyệt.

Nhưng không biết có phải do huyết mạch Huyết tộc tác động đến hay không mà Hồng Ánh nay đã khác xưa ít nhất là rất khác biệt so với khi lần đầu gặp Trần Lâm.

Vẫn là dung mạo tiên thiên sắc sảo đó nhưng lúc này khí chất của Hồng Ánh đã có thêm sự lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt sắc bén liếc nhìn ra bên ngoài tựa như một thanh ma kiếm có thể chém đôi tất cả.

Thân lại mặc một bộ quân phục màu đen đỏ ẩn ẩn tỏa lên khí tức huyết tinh không lẫn vào đâu được.

Ngược lại ngay bên trái Hồng Ánh không ai khá chính là chỉ huy tối cao tại thành phố này Lôi Uyển Nhi.

Hiển nhiên với thân phận của mình, Lôi Uyển Nhi cũng mặc quân phục cho phải đạo, nhưng khác với quân phục của Hồng Ánh quân phục của Lôi Uyển Nhi lại thuần một màu xám tro vô hình chung làm nổi bật lên cánh tay tràn ngập lân giáp màu đỏ tươi kéo dài đến một bên khuôn mặt trông có phần khủng bố kết hợp với chiếc cánh chim màu đỏ đen sau lưng khiến Lôi Uyển Nhi tựa như một “đoạ lạc thiên sứ” trong truyền thuyết.

Nhưng nếu nói về độ khủng bố dọa người không có bất ai có thể so được với nữ nhân đang ngồi bên phải Hồng Ánh lúc này, nàng ta không ai khác chính là Long Ngữ Yên.

Ma nhân sáu tay Long Ngữ Yên một trong số những thành viên có chiến lực cao nhất trong team nhân loại của Huyết tộc, độ chiến của nàng cũng không cần phải nói đến.

Mặc dù chưa có quân đội chính thức nhưng Long Ngữ Yên vẫn thuộc phe cánh quân đội, người mặc một bộ quân phục màu trắng tinh càng làm nổi bật nước đã ngâm đen bánh mật cùng bốn cánh tay huyết sắc thương hiệu có một không hai của nàng ở sau lưng.

Tuy nhiên ba trong số bốn vị sư đoàn trưởng của Huyết tộc đều ngồi cùng một chỗ thế này đồng nghĩa với việc sắp có đại sự.

Ngồi trên ghế chủ vị, Hồng Ánh tay ngọc khẽ gõ gõ lên bàn nhíu mày hỏi:

- Bên Hắc Lang tộc thế nào rồi?

- Ta đã liên hệ với bọn sói đen kia...

- Tuy nhiên chúng bảo là Hắc Dạ Lang Vương đã đi ra ngoài chắc khoảng 2-3 ngày sau mới trở về...

Nghe Hồng Ánh hỏi, Long Ngữ Yên khẽ lắc đầu đáp.

Nhận được câu trả lời không mấy tốt đẹp của Long Ngữ Yên...

Hồng Ánh ngược lại không mấy bận tâm chỉ khẽ gật gật đầu nói.

- Nếu đã như vậy thì cứ mặc kệ bọn chúng, Huyết tộc ta cũng không nhất thiết cần mấy con chó dẫn đường.

- Uyển Nhi bên kia thế nào?

Nghe Hồng Ánh hỏi đến chuyện kia, Lôi Uyển Nhi biết ngay chuyện kia là chuyện gì khẽ cười lạnh nói:

- Hư... hư... ta đã phát tin bảo bọn chúng cút...

- Chỉ là dường như đám nhân loại kia không mấy để ý.

Có thể nói thành phố Thanh Thủy nay đã khác xưa...

Với sự có mặt của đại quân Huyết tộc vừa kéo đến, Lôi Uyển Nhi đã không còn chút kiêng kỵ gì với cái khu lô cốt ngay trước của nhà mình nữa lập tức phát tín hiệu bảo bọn chúng cút.

Tuy nhiên đại quân Vũng Hải thủ hộ bên trong khu lô cốt kia dĩ nhiên là không chấp nhận vẫn ở lại nhìn chằm chằm thành phố Thanh Thủy.

Với tộc khác thì không phải vấn đề nhưng với Huyết tộc và nhất là Lôi Uyển Nhi đây chính là sự khiêu khích không hề nhẹ, một trận chiến sắp nổ ra là không thể tránh khỏi.

Ngược lại Hồng Ánh chỉ khẽ gật gật đầu lắng nghe thế hiện phong phạm lãnh đạo của mình.

Mãi đến khi Lôi Uyển Nhi nói hết, Hồng Ánh mới thoáng cười lạnh nói:

- Hư... tính ra Huyết tộc ta cũng chưa có trận đánh nào ra trò với nhân loại...

- Giờ cũng nên cho bọn chúng ý thức được ai mới là chủ ở đây rồi.

- Uyển Nhi trận này cho ngươi mở màn nhé.

- Ta cầu còn không được nữa là...

Nghe Hồng Ánh nói thế Lôi Uyển Nhi khẽ cười lạnh chấp tay nói.

Với quan hệ trước đó với Lôi gia, Lôi Uyển Nhi còn cầu mong đánh thẳng đến Vũng Hải trả thù nói gì đến một cái khu lô cốt,

Tuy nhiên trận này không đơn giản nhất là về mặt ý nghĩ khẳng định cho nhân loại thấy được sức mạnh của Huyết tộc, để Lôi Uyển Nhi mở màn vừa hay hợp tình lại hợp lý.

Bất chợt từ bên ngoài cửa sổ một con Huyết Ưng đột nhiên vỗ cánh bay vào căn phòng rồi đậu lên vai Hồng Ánh.

Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve con huyết ưng, Hồng Ánh thoáng cười lạnh lắc đầu nói:

- Uyển Nhi à...

- Xem ra bên kia cũng biết sợ rồi muốn tìm ngươi tâm sự mỏng...