Chương 440: Lại Một Thanh Niên Xấu Số Khác Ra Đời

Trước uy lực khủng bố của hỏa pháo, thi triều đa phần đều là thây ma phổ thông suy dinh dưỡng không chịu nỗi một kịch bị đánh cho tan tác.

Áp lực mà tuyết phòng thủ tạm thời phải chịu cũng theo đó giảm xuống.

Những quân nhân điều khiển các khẩu đại liên cùng các quân nhân bộ binh đang ẩn nấp lập tức điên cuồng xả đạn càn quét thi triều đang lao đến.

Dần dần hình thành nên một lằn ranh chết chóc, bất kỳ con thây ma nào bước qua lằn ranh kia đều bị bắn thành thịt vụng.

Tuy nhiên vẫn có hàng trăm thây ma bất kể sống chết lớp lớp xong lên rồi đỗ gục.

Trong đó có không ít con cự lực thây ma bất kể mưa đạn mạnh mẽ lao đến.

Lôi Triết và lão Mã Hán dù đã cố hết sức khó lòng mà ngăn cả được hết những con cự lực thây ma gần như không sợ súng đạn này, rất may Lôi Phúc đã suất lĩnh những quân nhân cấp cao lao đến hỗ trợ chém giết những con cự lực thây ma da dày thịt béo.

Tuyến phòng thủ của đại quân Viễn Đông tạm thời thành công chống trả được thi triều.

Tuy nhiên đồng nghĩa với đó đại hình thây ma Cự Phách lại không được ai quan tâm.

Không còn bị những khẩu đại pháo áp chế, Cự Phách lập tức thể hiện sức mạnh khủng bố của một trong tứ hung ma của thi đàn đông hải, cơ thể khổng lồ giậm mạnh xuống đất tạo ra sức bật khủng bố một hơi nhảy đến tuyến phòng thủ của nhận loại.

Đang không ngừng chém giết thây ma đang lao đến thì đột nhiên bị một bóng đen khủng bố che khuất.

Trần Lâm thoáng giật mình hoảng sợ cấp tốc lui ra sau, không quên nhanh tay kéo theo Lâm Mỹ Anh tránh thoát.

Đùng... một tiếng như thiên thạch va vào trái đất...

Đất đai sụp đổ, hàng chục thây ma bị đè chết, lực đạo khủng bố lan ra bốn phía khiến khói bụi bay lên mù mịt.

Toàn bộ đại quân đều không nhịn được run sợ ngước nhìn bóng hình to lớn khủng bố đang ngạo nghễ đứng trong đống phế tích do chính mình tạo ra kia.

Kéo Lâm Mỹ Anh lui ra sau cạnh vòng phòng thủ của đại quân...

Trần Lâm cũng không nhìn được thoáng nhíu mày nhìn cự hình thây ma Cự Phách đang đứng trước mặt mình đầy khiêu khích.

Trong các đại thây ma mà Trần Lâm từng gặp, tên Cự Phách này đúng là phiền phức hơn những thây ma khác rất nhiều.

Mặc dù mới đến sau này nên hung danh không bằng được những tên đại thây ma khác như Côn Khôi hay Quỷ Ảnh...

Nhưng không biết do ăn trúng thuốc gì mà kích thước cơ thể của đại thây ma Cự Phách này lại vô cùng khổng lồ, tuy tạm thời không bằng nhưng cũng không thua kém quá nhiều với những đại sinh vật khổng lồ như Kỳ Kỳ hay Cự Hầu...

Với kích thước cơ thể khổng lồ như thế còn cực kỳ trâu bò, Cự Phách có thể nói là miễn nhiễm được với rất nhiều loại hình vũ khí chủ lực của nhân loại.

Đơn cử như Trần Lâm từng ăn phải quả đắng từ những “sniper” sở hữu năng lực đặc biệt của nhân loại.

Ngược lại Cự Phách da dày thịt béo cơ thể không thua gì một ngôi nhà di động lại không quá quan tâm đến những thần xạ thủ gì đó của nhân loại, thứ khiến đại hình thây ma này kiêng kỵ chỉ có những khẩu đại pháo uy lực lớn kia mặt thôi.

Không chỉ thế bản thân Trần Lâm nếu không dùng đến những hàng nóng của mình cũng khó lòng một đao chém chết sinh vật to lớn quá mức trâu bò này.

Kèo này rõ ràng là không thơm, thảo nào Bích Ngọc và lão Vương Triều lại muốn đá qua cho Trần Lâm.

Bất chợt một đạo hoàng quang ba màu đột nhiên phủ xuống người Trần Lâm...

Ngay lập tức Trần Lâm cảm nhận được các chỉ số sức mạnh, thể chất và tốc độ của mình đồng loạt tăng lên gấp đối, lực lượng khủng bố chảy đều trong cơ thể tỏa ra sức mạnh như muốn nghiền ép tấp cả.

Ngay sau tuyến phòng thủ...

Bích Ngọc cả người tỏa ra hoàng quang ba màu thánh khiết vô hạn không ngừng tăng phúc cho Trần Lâm và cả thanh niên Lôi Triết.

Nhờ thế tốc độ của Lôi Triết tăng lên khủng bố, tựa như một bóng ma vô hình không ngừng lướt qua tuyết phòng thủ vung kiếm chém bay đầu con cự lực thây ma cuối cùng đột phát vòng vây xong đến trước đó đều mà hắn đã rất khó khăn mới làm được.

Từ đó có thể thấy được sức mạnh tăng phúc của Bích Ngọc là rất bá đạo, chỉ là lão già Mã Hán lại không có phần khiến trung niên nhân này khổ không thể tả mồ hôi chảy ra như suối.

Tuy nhiên, không phải do Bích Ngọc ưu tiên trai trẻ mà là do năng lực Hỏa Cầu Thuật của lão Mã Hán liên quên đến chỉ số tinh thần, cái này Bích Ngọc đành bó tay.

Lão Mã Hán cũng không thể nói gì chỉ thầm trách bản thân xui xẻo lại dính phải cái năng lực này. Huống chi Bích Ngọc đã rất cổ gắng rồi...

Ngoài số lượng ra thì khoảng cách cũng là một khuyết điểm khá lớn của Hoàng Quang Chúc Phúc năng lực của Bích Ngọc, nàng hoàn toàn không thể đứng sâu trong đôi quân mà vẫn có thể tăng phúc cho Trần Lâm.

Bích Ngọc chủ động nhảy ra khỏi tuyết phòng thủ để đến hỗ trợ Trần Lâm đã là hay lắm rồi.

Dĩ nhiên, xuất phát điểm vẫn lắc do Bích Ngọc quan tâm đến mạng sống của chính mình, nếu đại quan bị thây ma đánh hạ bản thân nàng cũng xong đời.

Ngược lại Bích Ngọc tăng phúc...

Trần Lâm lập tức cảm thấy thực lực đại tăng có thể lượm gạo con thây ma to lớn kia một cách dễ dàng, nhưng quan trọng nhất Trần Lâm có thể tuy ý ra sức không quá kiêng kỵ nhiều nữa, mọi thứ đều có thể đổ hết cho năng lực tăng phúc kia của Bích Ngọc.

- Bảo vệ nàng ta...

- Nhớ... chú ý mặt đất dưới chân...

Liếc nhìn Lâm Mỹ Anh đang đứng sau lưng mình, Trần Lâm khẽ trầm giọng nói.

Nghe thấy thế Lâm Mỹ Anh cũng nhận ra được nữ nhân đang phát quang kia là người mà Trần Lâm đang nhắm đến khẽ gật đầu đảm bảo.

Trần Lâm cũng thoáng mỉm cười hài lòng rồi chủ động lao đến thây ma khổng lồ Cự Phách, bỏ Bích Ngọc lại cho Lâm Mỹ Anh và đám quân nhân bảo hộ.

- Sâu kiến mà cũng dám đối đầu với ta...

Cảm nhận được một nhân loại nhỏ bé dám đơn phương độc mã đối đầu với mình, Cự Phách rồng lên một tiếng khinh miệt, bàn chân không lồ đưa lên muốn giậm chết nhân loại nhỏ bé kia.

Tuy nhiên Trần Lâm lại bộc phát ra tốc độ cực nhanh không chút khó khăn lách người né tránh một đạp kia, lực đạo khủng bố khiến mặt đất bị chấn động Trần Lâm thuật thế nhảy lên không trung vung đao chém vào chân Cự Phách.

Trước độ sắc bén phi thường của một trang bị cam, lớp da dày màu tím sẫm của Cự Phách gần như chả được gì bị chém một vết dài, chất dịch mù màu tím theo đó phun ra như suối chảy đầy mặt đất.

Cự Phách cũng vô cùng đau đớn rống giận.

- Gào... sâu kiến ta nhất định ăn thịt ngươi...

Tức giận rống lên một tiếng, Cự Phách siết chặt quyền đấu từng quyền từng quyền khủng bố như thiên thạch đánh xuống muốn bập con ruồi chết tiệt đã làm mình bị thương này.

Tuy nhiên vết thương trên chân vẫn không ngừng rỉ máu, Cự Phách dù hùng hổ là thế nhưng vẫn cực kỳ kiêng kỵ thanh kiếm lớn trong tay đối thủ.

Ngược lại Trần Lâm lại vô cùng nhàn nhã...

Cự Phách tuy dày thịt béo thiên sinh trâu bò, cơ thể lại to lớn vô đối nhưng tốc độ lại không thể bì được với Trần Lâm lúc chưa được tăng phúc, còn hiện tại lại càng không bì được.

Từng quyền đánh xuống kia tuy tốc độ không phải là chậm nhưng lại khó lòng đánh trúng Trần Lâm.

Thậm chí nếu dùng đến Quỷ Ảnh Độn Thuật tuyệt kỷ thân pháp vô cùng bá đạo của mình, Trần Lâm hoàn toàn có thể giết chết con thây ma to lớn này mà không cần dùng đến những vũ khí khác của mình.

Chỉ khổ cho mặt đất dưới chân bị quyền phong khủng bố của Cự Phách san thành bình đại.

Rất may cho Cự Phách là một nhân loại đơn phương độc mã giết chết một trong tứ hung ma của thi đàn đông hải nghe vẫn hơn vô lý.

Trần Lâm chưa muốn những khẩu súng sau lưng kia bắn vào mình nên tạm thời chỉ chơi đùa với đại thây ma này một chút chưa muốn lộ bài.

Huống chi đánh nhau với Cự Phách nhưng Trần Lâm vẫn phải phân tâm chú ý đến tình hình của hai người Lâm Mỹ Anh và Bích Ngọc.

Tuy Bích Ngọc không điên đến mức liều mạng chạy ra tăng phúc cho đồng đội mà vẫn đứng cạnh các quân nhân đang chiến đấu để họ bảo hộ.

Tuy nhiên nơi mặc Bích Ngọc đang đứng vẫn là nơi đang không ngừng có thây ma liều mạng lao đến, dù đã được Lâm Mỹ Anh cũng các quân nhân bảo hộ những vẫn tương đố nguy hiểm.

Trần Lâm hoàn toàn không muốn đối tương mà mình đang nhắm đến lại bỏ mạnh oan uổng trong miệng thây ma.

Huống chi Cự Phách vần còn hai tiểu đệ là thây ma trẻ em biết trò độn thổ và thây ma lão nhân biết bắn gai độc, tuy không đảm bảo hai thây ma cũng thuộc loại có số có má này sẽ theo chân Cự Phách nhưng Trần Lâm vẫn phải đề phòng hai tên này đánh lén.

Cứ thế thanh niên máu chó Trần Đại Kê sau khi được Bích Ngọc tăng phúc không ngờ lại kiềm chân được đại hình thây ma Cự Phách.

Tuyết phòng thủ nghèo nàn của đại quân Viễn Đông nhờ thế mà tạm thời không phải lo nhiều chỉ cần tập trung vào thi triều, dù vẫn có không ít tốc độ hình thây ma thừa cơ đánh lén giết chết không ít quân nhân nhưng nhìn chung tình hình dần dần ổn định trở lại.

Thế cuộc vẫn nằm trong tay đại quân Viễn Đông, dù sao chỉ có 5000 thây ma đại quân vẫn có đủ đạn để chơi.

Bất chợt từ phía sau tuyến phòng thủ, mặt đất đột nhiên sụp xuống một con thây ma hình thể nhỏ bé không khác gì một đứa trẻ sơ sinh đột nhiên phá đất lao lên nhắm ngay đầu Bích Ngọc đánh tới.

Dự đoán của Trần Lâm đã đúng, con thây ma nhỏ bé như trẻ sơ sinh từng đi theo thi triều của Cự Phách không hề bỏ đi mà vẫn theo chân đại thây ma này.

Với năng lực độn thổ cực kỳ bá đạo của mình, thây ma em bé không vội xuất đầu lộ diện mà âm thầm trốn dưới chân đại quân rồi bất ngờ tập kích, mục tiêu của nó không ai khác chính là siêu support Bích Ngọc.

Tuy nhiên kèo này không dễ ăn như thế...

Ngay khi con thây ma hình thể nhỏ bé vừa xuất hiện, hai bóng bạc một thương một kiếm đã đồng thời xuất thủ nhắm vào nó đâm tới.

Lâm Mỹ Anh sớm đã được Trần Lâm nhắc nhở nên đã chuẩn bị từ trước, vừa thấy mặt đất có biến nàng đã lập tức xuất thủ bảo vệ con mồi của Huyết tổ đại nhân.

Ngược lại chủ nhân của ánh kiếm bạc còn lại kia không ai khác chính là thanh niên Lôi Triết.

Được hai tầng tăng phúc tốc độ phải ứng của Lôi Triết có thể nói là tăng lên khủng bố, khi vừa thấy động hắn đã lập tức đưa ra được phản ứng đánh chặn kẻ thù bảo hộ cho Bích Ngọc, thậm chí tốc độ ra đoàn còn nhanh hơn cả Lâm Mỹ Anh một nhịp.

Tuy nhiên hai người đồng loạt xuất thủ, một thương một kiếm vô tình mà lại hữu ý trước sau phối hợp bức lui con thây ma em bé kia.

Hai ánh mắt cũng không nhịn được có phần kinh ngạc nhìn nhau.

Lôi Triết không khỏi ngạc nhiên nhìn nữ nhân thân hình bóc lửa nhưng khuông mặt lại hơi bình thường trước mặt, thật không ngờ nàng ta lại có thể kịp lúc với mình xuất thủ bảo vệ Bích Ngọc.

Tuy không phải quá mạnh nhưng so với những nữ nhân chỉ biết nằm đó dang háng ra phục vụ nam nhân thì nữ nhân có dung mạo bình thường này đúng là có sức hút riêng, sức hút của một nữ nhân có thể đứng cạnh nam nhân của mình chiến đấu.

Ánh mắt ẩn ẩn có tia khác lạ, thanh niên Lôi Triết không nhịn được liếc nhìn Lâm Mỹ Anh mấy lần muốn mở miệng nói gì đó.

Hiển nhiên một phen phối hợp nhẹ, Lôi Triết đã bị Lâm Mỹ Anh thu hút.

Chỉ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình...

Lâm Mỹ Anh thật sự không nghĩ nhiều chỉ liếc nhìn thanh niên anh tuấn bất phàm trước mặt một cái rồi run thương lao đến con thây ma em bé.

Ngược lại với một nam một nữ trước mặt...

Con thây ma em bé có thể nói là đen như mõm chó, vừa mới xuất thủ đánh lén đã bị đối phương chặn lại, còn không phải là một người mà đến hai người.

Khiến thây ma thiên sinh đánh lén tập kích như nó phải chật vật né tránh, suýt tí nữa bị một thương kia đâm trúng.

Lộn một vòng né tránh một kiếm kia của Lôi Triết rồi vung quyền đánh lệch hướng một thương của Lâm Mỹ Anh...

Con thây ma em bé biết bản thân chỉ mạnh về khoảng đánh lén, huống chi đối thể còn có đến hai người, nên nó không hề muốn xuất thủ nữa mà cấp tốc quay người bỏ chạy.

Tuy nhiên Lâm Mỹ Anh làm sao dễ dàng bỏ qua kho kinh nghiệm di động kia cấp tốc múa lên ngân thương đâm tới.

Đáng tiếc Lâm Mỹ Anh lại ảo tưởng sức mạnh rồi...

Con thây ma em bé này tuy người nhỏ nhưng sức không nhỏ, lại còn là một người chơi trên cấp 20 hành thật giá thật, thậm chí từng đánh nhau một trận với lão Ngô Bình ở Vũng Hải.

Chiến tích huy hoàng thế kia sao có thể bị một con gà mổ chết...

Trước một thương sắc bén của Lâm Mỹ Anh, con thây ma em bé không dám đối đầu nhưng cũng không yếu thế nghiên người né tránh rồi bắt lấy thân thương kéo mạng.

Lực đạo khủng bố truyền đến từ con thây ma nhỏ bé khiến Lâm Mỹ Anh thoáng giật mình suýt tí nữa đánh rơi ngân thương của mình.

Con thây ma em bé kia cũng không biết là do khác loài hay do nó chưa phát dục mà không biết chút thương hương tiếc ngọc là gì lời dụng cơ hội kia vung quyền đánh tới.

Rất may cho Lâm Mỹ Anh, thanh niên cái gì cũng nhanh Lôi Triết đã kịp thời xuất thủ, ánh kiếm bàng bạc gần như đạt đến tốc độ siêu thanh nhắm vào tay con thây ma em bé kia chém tới.

Tốc độ quá nhanh, con thây ma em bé kia không kịp đề phòng bì ánh kiếm lướt qua chém một vết dài trên cánh tay, màu tươi màu tím sẫm cũng dịch mũ không ngừng phun ra khiến tiểu thây ma này đau đớn gầm lên một tiếng rồi ôm lấy cánh tay cấp tốc lui ra xa.

- Con thây ma này để ta...

Thành công đánh bị thương con thây ma em bé, Lôi Triết ánh mắt tỏa ra hàn quang bức người cười lạnh nói.

Nói xong Lôi Triết cũng không để Lâm Mỹ Anh nói nhiều lập tức thể hiện sức mạnh... à không tốc độ của mình tựa như tia chớp lao đến con thây ma em bé đang muốn đào tẩu.

Ngược lại, Lâm Mỹ Anh cảm thấy thằng khứa này hình như hơi xung quá mức khẽ gãi đầu khó hiểu.

Tuy nhiên rất nhanh Lâm Mỹ Anh đã mặc kệ tên kia muốn gì một lần nữa đứng cạnh Bích Ngọc bảo hội cho nàng ta.

Đây là nhiệm vụ mà Huyết tổ đại nhân giao cho Lâm Mỹ Anh tuyệt đối không dám lơ là.