Chương 439: Mưu Đồ Nuôi Gà Của Huyết Tổ Đại Nhân

Thi triều ầm ầm kéo đến...

Khác với suy nghĩ của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm không ngờ lại lao lên trước chơi tuyến đầu, ánh kiếm to lớn lưới qua như một lưỡi hái tử thần chém hạ bất kỳ con thây ma nào giám đến gần, máu tươi màu tím quỷ dị của thây ma nhuộm tím cả thân kiếm và cả mặt đất dưới chân...

Khí thế trấn áp tất cả như một tảng đá ngầm bất bại đứng trước cơn sóng lớn, dù sóng lớn có vỗ vào bao nhiều tảng đá kia vẫn kiên cường đứng đó trấn giữ một khoảng trời.

Áp lực lẫn sĩ khí của đại quân phía sau theo đó cũng vững như bàn thạch, không bị thi triều khủng bố bất chấp tất cả điên cuồng lao lên kia chấn hiếp...

Đứng ngay sau Trần Lâm nơi hỏa lực xe bọc thép bị chọc thủng...

Mã Hán chiến ý không vì thể mà giảm đi ngược lại còn đại tăng, ánh mắt ngước nhìn thiếu niên trước mặt đang không ngừng chém giết thây ma, hàng trăm con thây ma bị chém chết ngã xuống dưới chân hắn như một minh chứng huy hoàng...

Không thể chịu nhục trước thằng thợ săn quèn mà mình đã mời chào...

lão Mã Hán khẽ lao đi mồ hôi trên trán rồi hét lớn, hàng trăm quả cầu lửa một lần nữa được tạo ra từ thiên không rồi như có linh tính trút xuống thi triều.

Bên kia Lôi Triết cũng không kém cạnh...

Biết bản thân sở trường tốc độ không có khả năng tiêu diệt nhiều đối thủ, thế nên Lôi Triết chơi bài bắt lẽ nhắm vào những con cự lực thây ma đang muốn phá hủy những chiếc xe bọc thép.

Trước tốc độ của Lôi Triết những con thây ma chậm chạp gần như không làm gì được trở thành những tắm bia sống cho hắn.

Đáng tiếc vũ khí trong tay Lôi Triết chỉ là một thanh kiếm phẩm chất lam khó lòng nhất kích tất sát sinh vật trâu bò như cự lực thây ma.

Việc giết chết một con thây ma to lớn da dày thịt béo như cự lực thây ma là khó khăn hơi rất nhiều so với một con tốc độ hình thây ma máu giấy.

Chính vì thế trông thấy thanh kiếm lớn trong tay Trần Lâm mỗi một nhát chém xuống đều xẻ đôi một hoặc thậm chí là cả một đám thây ma.

Ánh mắt của Lôi Triết không nhịn được xuất hiện tia ước ao.

Dĩ nhiên chỉ là ước ao chứ không phải tham lam.

Nguyên nhân là do thanh kiếm kia quá lớn Lôi Triết chỉ sợ cằm không nỗi, nếu nó nhỏ hơn một chút Lôi Triết có ra tay cướp đoạt hay không thì lại là một ẩn số không lời giải.

Tuy nhiên, hơi đen cho Lôi Triết và thậm chí là cả nhân loại khi năng lực dạng nhãn quá hiếm và năng lực dạng nhãn có thể soi được thẩm chất của trang bị lại càng hiếm hơn. Nếu không hắn sẽ có thể dễ dành nhận ra thanh kiếm nhìn khá giống katana nhưng hơi lớn kia hoàn toàn không phải một trang bị của hệ thống.

Ngược lại dù ôm hàng nóng mà thanh niên Lôi Triết thèm khát, nhưng Lâm Mỹ Anh vẫn khổ không thể tả, không khác gì một con cua nhỏ bám vào vách đá bị cơn sóng lớn vùi dập.

- Đại... đại nhân... mình cần gì phải chạy ra đây chịu khổ...

- Đứng phía sau không phải tốt hơn sao...

Không ngừng đâm thương giết chết những con thây ma đang lao đến gần mình, Lâm Mỹ Anh lệ nóng chảy đầy mặt đau khổ nói.

Dù đã núp sau Trần Lâm nhưng trước thi triều quá lớn vẫn có không ít thây ma vòng qua tấn công Lâm Mỹ Anh khiến nàng phải chật vật chống đỡ, có thể nói là khổ như chó những mồ hôi hòa cũng nước mắt ân hận muộn màng chảy ra như suối...

Có đánh chết Lâm Mỹ Anh cũng không thể nào ngờ được Huyết tổ đại nhân lười biếng lại chơi lớn như vậy nhảy ra tuyến đầu chém giết thây ma.

Nhưng quan trọng là ngài chơi thế nào là việc của ngài cớ sao lại kéo theo cả Lâm Mỹ Anh chơi cùng, khiến con gà con mới nhú lập tức thấy được sự khắc nghiệt của số phận.

Đánh tiếc Huyết tổ đại nhân lại chỉ cười lớn không tim không phổi nói:

- Mấy tên chó chết Kinh Long, Sư vương gì đó đều đã đến cấp 30 hết rồi...

- Thân là đại thị nữ của bổn Huyết tổ, nàng nhất định không thể thua đám chó kia được...

Nghe thấy những lời nói chân tình của Huyết tổ đại nhân, Lâm Mỹ Anh không nhịn được lệ nóng rơi đầy mặt.

Chuyện Kinh Long, Sư vương gì đó là chuyện của Huyết tổ đại nhân, ngài muốn đua với người ta thì tự mà cày cấp đi, liên quan chó gì đến tiểu thị nữ như nàng.

Đáng tiếc Lâm Mỹ Anh chỉ dám nghĩ trong lòng không dám nói ra, càng không dám lên ánh hành động kéo người khác chết chung của Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm không nhịn được mỉm cười nham hiểm.

Đội ngũ thị nữ của Huyết tổ đại nhân tính ra là dân tuyển chứ không đùa được, không chỉ phải giỏi việc nước đảm việc nhà mà tệ gì cũng phải quần vài hiệp tận hứng với Huyết tổ đại nhân.

Thế nên điều kiện tiên quyến nhất là phải ngon, kế đến là cấp độ phải cao.

Trong đó dâm nữ Lâm Mỹ Anh đã đạt tiêu chuẩn một, đáng tiếc tiêu chuẩn hai hơi lũng cần Huyết tổ đại nhân đích thân uốn nắn.

Huyết tộc không thể thua những đại tộc khác được.

Dĩ nhiên đó là do Huyết tổ đại nhân nói như thế, còn thật tế là do vị đế vương Huyết tộc này lười biếng, muốn đào tạo một nhóm đệ đánh nhau thay mình còn bản thân thì trốn phía sau xem kịch vui.

Có thể nói từ lúc bị La Thiên chọt một cái đau muốn chết, Trần Lâm đã giác ngộ lý tưởng cách mạng, thấy được ánh sắc chân lý đánh lộn là phải đánh hội đồng.

Chỉ đáng thương cho Lâm Mỹ Anh, dù cảm nhận được mưu đồ của Trần Lâm nhưng lại không thể làm gì khác ngoài việc chật vật chống đỡ những con thây ma gớm ghiếc đang điên cuồng lao đến.

Tuy nhiên vẫn phải công nhận rằng chiến trường là nơi tôi luyện tốt nhất và nhanh nhất.

Thông qua việc phải chống đỡ hàng trăm thây ma không ngừng lao đến, thương pháp có phần đơn giản của Lâm Mỹ Anh càng lúc càng điêu luyện, sự biết hóa của thương pháp theo đó càng lúc càng tăng lên không còn đớn giản chỉ biết chọt tới chọt lui như trước nữa.

Dĩ nhiên song song với đó cơ thể thành thực mê người của Lâm Mỹ Anh cũng bắt đầu xuất hiện nhưng vét thương lớn nhỏ, máu tươi cũng chất dịch mũ màu tím sẫm không ngừng rỉ ra.

Nếu tình hình như thế tiếp tục kéo dài, Lâm Mỹ Anh một là sẽ về với chúa do vết thương quá nặng, còn hai là sẽ bị thi hóa trở thành một con thây ma vú xệ như trái các tím.

Rất may cho cặp ngực sữa đào tiên khi chủ nhân của nó Lâm Mỹ Anh lại được đại gia bao dưỡng.

Ánh thương bàng bạc bay múa...

Lâm Mỹ Anh lần đầu có khái niệm múa thương vung ra một chiêu “bán nguyệt thương” quét một đường thương dài đánh bay những con thây ma phổ thông đang bao vây mình.

Lực đạo khủng bố của một người chơi gần đạt đến ngưởng cửa cấp 20 kết hợp với năng lực cường hóa sức mạnh không chút khó khăn đánh bay đám thây ma phổ thông phèn chua kia đi.

Ngay lập tức Lâm Mỹ Anh lấy ra một bình hồ phục dược tề một hơi uống cạn rồi tiếp tục lấy ra 4-5 bình thanh tẩy dược tề đỗ lên người mình xem như tắm, cứ như thế sương sương gần trăm thần tệ đã bay theo gió...

Độ xa xỉ có thể nói là khiến người khác lạnh sống lưng, rất may là chiến trường đang diễn ra vô cùng khốc liệt nên không ai để ý đến hành động đốt tiền của Lâm Mỹ Anh.

...

Phía sau đại quân, Vương Triều khuôn mặt âm trầm đến cực điểm ánh mắt ánh lên tia sáng lục quang chiếu sáng như ánh đèn không ngừng chỉ huy đội pháo binh nã pháo.

Dưới sự chỉ huy của Vương Triều những viên đạn pháo đầy uy lực không ngừng nhắm đến cự hình thây ma Cự Phách bay đến.

Sức ép khủng bố từ một trong những vũ khí nóng gần như là biểu tượng của nhân loại khiến đại thây ma nhìn thể to lớn này phải không ngừng chật vật né tránh.

Nếu không có những khẩu đại pháo kia áp chế, đại thây ma Cự Phách đã sớm chạy thẳng đến tuyến phòng thủ của nhân loại đập nát tất cả.

Chỉ đáng thương cho những thây ma phổ thông bị bom rơi đạn lạc bắn thành thịt vụng.

Tuy nhiên dù là như thế nhưng do những khẩu đại pháo đang phải tập trung vào Cự Phách, thi triều chỉ được những khẩu đại liên gắng trên mu xe bọc thép và súng trường áp chế gần như không đáng là bao.

Dù Trần Lâm đứng mũi chịu vào, pháp sự Mã Hán và sát thủ Lôi Triết không ngừng chém giết thây ma nhưng thi triều vẫn điên cuồng càn đến, tuyết phòng thủ tạm thời của nhân loại có nguy cơ bị đánh sập bất cứ lúc nào.

Nhóm quân nhân dù không phải dân nghiệp dư còn liều mạnh chống trả nhưng vẫn không chịu được trước số lượng quân địch quá đông, không ít quân nhân trực tiếp bỏ mạng trước miệng thây ma và họng súng của chính đồng bạn.

- Vương Triều cứ như vậy không được đâu...

- Thi triều này quá đông chúng ta thật sự không chịu nỗi...

Tạo ra hơn mười hỏa cầu lửa trút xuống thi triều đang không ngừng lao đến, lão Mã Hán thở như một con chó mồ hồi chảy ra như suối lắc đầu gầm lên.

Thi triều này quả thật đã đông hơn dự tính quá nhiều, không có vũ khí nóng uy lực lớn như hỏa pháo trấn áp thì không có khả năng nào ngăn cản được thi triều thế này.

- Vương đại nhân ta nghĩ ngài không cần áp chế Cự Phách..

- Dùng sức mạnh của hỏa pháp áp chế thi triều sẽ tốt hơn.

Trông thấy tình thế nguy cấp, Bích Ngọc không nhịn được lắc đầu nói.

Dùng hỏa pháo để trấn áp một con thây ma dù cho nó có mạnh cách mấy tính ra vẫn không phải một phương án hay.

Đáng tiếc Cự Phách thây ma không phải tồn tại mà những người ở đây có thể áp chế được, ít nhất là lão Vương Triều nghĩ vậy.

Chính vì thế lão Vương Triều chỉ đành bất lực lắc đầu nói:

- Không được, không có hỏa pháo áp chế ai có thể ngăn cả được con thây ma to lớn kia.

- Để nó lao được đến gần đại quân cũng sẽ bị nó đánh tan, đến lúc đó kết quả còn tệ hơi hiện tại...

Tuy nhiên Bích Ngọc lại lắc đầu nghiêm giọng nói:

- Không phải Mã đại nhân đã mời Đại Kê theo cùng sao, hắn ta từng đánh một trận với Côn Khôi thực lực kia không tệ có thể dùng được.

- Chỉ cần ta đứng sau phối hợp ít nhất cúng có thể tạm thời áp chế được con thây ma to xác kia.

Quả thật theo nhận thức của Bích Ngọc, tên thiếu niên Trần Đại Kê kia từng dưới sự buff sức mạnh của nàng đánh một trận không quá thua thiệt với Côn Khôi.

Dù Cự Phách thật ra mạnh hơn Côn Khôi một chút, nhưng tệ gì cũng có thể đánh một trận tương tự với thây ma Cự Phách này.

- Không được, tuyệt đối không được, tình hình bên ngoài rất loạn...

- Nàng không nên rời khỏi đây...

Nghe thấy Bích Ngọc muốn đứng ra liều mạnh, Lôi Phúc đang chật vật chỉ huy đại quân chống đỡ thi triều không nhịn được run giọng nói.

Không tính đến chuyện để Bích Ngọc hỗ trợ tên Trần Đại Kê kẻ mà Lôi Phúc không ưa nỗi, thì việc Bích Ngọc chạy ra ngoài đứng buff cũng khiến Lôi Phúc không thể nào chấp nhận được.

Năng lực tăng phúc của Bích Ngọc đúng là rất bá đạo nhưng nó lại có hai khuyết điểm trí mạng, thứ nhất là số lượng và thứ hai chính là khoảng cách.

Số lượng thì không nói, nhưng khoảng cách đúng là vô cùng trí mạng với một thuần hỗ trợ như Bích Ngọc.

Để có thể phát động tăng phúc cho Trần Lâm, Bích Ngọc bắt buổi phải chạy đến gần, tệ gì cũng phải đứng ngay tại tuyến phòng thủ đang không ngừng chém giết, nguy hiểm trong đó không cần phải nói cũng hiểu được.

Với Lôi Phúc hắn đã xác nhận Bích Ngọc là người của mình, làm sao có thể để nàng chơi những trò nguy hiểm kia được.

Đánh tiếc tính hình này không phải việc mà Lôi Phúc có thể chấp nhận hay không.

Trước khi Lôi Phúc kịp nói nhiều, Bích Ngọc đã cắn răng chạy đến tuyến phòng thủ hướng đến bóng lưng có phần thư sinh của Trần Lâm đang không ngừng chém giết thấy ma.

- Cmn... lập tức bỏ qua con thây ma lớn kia tập trung áp chế thi triều.

Trông thấy Bích Ngọc chạy đi, Vương Triều dù không muốn nhưng đành phải cắn răng hét lớn.

Những quân nhân đang điều khiển các khẩu đại pháo cũng nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh đồng loạt quay xe tấn công thi triều đang lao đến.

Từng tiếng xe gió chết chóc vang lên, những ngọn hỏa pháo để lại một cột khói dài phía sau lạnh lùng trút xuống thi triều rồi phát nổ tạo ra một quả cầu nắm nhỏ như một minh chứng khẳng định sức mạnh của nhân loại.