Chương 402: Viễn Đông Ngũ Đại Bang Hội

Bước xuống tầng trệt của quán trọ...

Không khí có thể nói là vắng tanh như chùa Bà Đang chỉ có mình lão bản nương Chu Lệ Đình đang chống cằm đứng trong quầy tiếp tân...

Cập mông to tròn phì mỹ cứ lắc lư khiến Trần Lâm vô thức nuốt nước bọt.

Tính ra không chỉ ngực mà cập mông của con bò cái kia cũng thuộc loại cực khủng, to tròn màu mỡ căn tràn sức sống khiến người nhìn chỉ muốn vỗ một cái thật mạnh cho bỏ ghét...

Cảm nhận được ánh mắt thèm khát đang nhìn xoi mói vào cập mông của mình, Chu Lệ Đình không khỏi nhíu mày quay đầu nhìn lại...

Tuy nhiên khi trông thấy tên khốn không biết sống chết dám lén nhìn mông mình là Trần Lâm, Chu Lệ Đình lập tức thay đổi sắc mặt mỉm cười đầy tình ý liếc nhìn Trần Lâm...

Cái đó người ta gọi là sức mạnh của đồng tiền.

- Khách quan trời trưa tối mà người đã thức rồi... hình như hơi bị sớm đó...

Liếp liếp đôi môi đỏ mọng, Chu Lê Đình ngã người ra trước khiến bộ ngực sữa bị chèn ép lộ ra từng tất da thịt trắng ngần trước mặt Trần Lâm rồi mỉm cười đầy tình tứ nói...

Tuy nhiên lời nói kia lại ẩn chứa ý tứ trêu chọc không hè nhẹ...

Hung thú ăn thịt hay thây ma thì đều có một điểm chung là hoạt động rất tích cực vào buổi tối.

Thế nên thời gian làm việc tốt nhất của một thợ săn là buổi sáng, khi đêm xuống chả ai có đủ phách lực để đi săn cả.

Chính vì thế các thợ săn đều tranh thủ khoảng thời gian buổi sớm này, tuy hiện tạo trời vẫn còn sớm nhưng với một thợ săn như Trần Lâm mà giờ mới mò ra vẫn là hơi bị trễ...

Ngược lại bị Chu Lệ Đình trêu chọc, Trần Lâm không hề lấy làm gì là xấu hổ còn tỏa ra tức giận nói:

- Còn không phải tại đám lâu la ngoài kia sao...

- Nếu không tại bọn chúng, ta thật sự định ngủ một giấc đến giờ cơm trưa mới đi ra...

Nghe thấy Trần Lâm hậm hực như vậy, Chu Lệ Đình thật hết nói nỗi với tên thiếu niên trẻ trâu kia.

Nếu không phải đã đích thân trông thấy độ giàu của tên này, Chu Lệ Đình thật sự không tin với tính khí hàm chơi biến làm như thế có thể mà nên trò trống gì...

Đáng tiếc tên trẻ trâu không làm nên trò trống gì kia lại đang đặt cọc bản thân nàng mà chưa đồi hỏi gì, khiến Chu Lệ Đình không biết phải làm sao.

Tuy nhiên người sắc sảo như Chu Lệ Đình lập tức hiểu Trần Lâm đang muốn nói gì cười như không cười nói:

- Đám lâu la mà cậu nói đến kia là người của Thiên Tuyệt bang...

- Lần này xuất động lớn như vậy xem ra là có đại sự...

- Cái gì... Thiên Tuyệt bang ?

- Là bang hội của Viễn Đông sao?

- Kỳ lạ chính quyền Viễn Đông cần phải đồng lòng chống địch việc gì phải phân các thế lực nhĩ...

Nhận ra nhóm người kia cũng thuộc một bang hội nào đó khá giống Băng Thiên Hội ở Vũng Hải, Trần Lâm không nhịn được khó hiểu nói.

Khác với Vũng Hải chính quyền phải phân chia ra nhiều bang hội để dễ quản lý nạn dân, thì Viễn Đông lại không khác gì một trại lính cầm gì phải phiền phức chia bang chia phái làm gì cho mệt...

Dù sao không phải tất cả thợ săn đều nằm dưới quyền của thợ săn công hội sao.

Tuy nhiên Chu Lệ Đình lại chỉ lắc đầu nói:

- Thiên Tuyệt bang kia tuy có liên quan đến chính quyền Viễn Đông, nhưng không phải thuộc hạ của chính phủ...

- Đại Kê Kê, cậu chắc còn nhớ chuyện thợ săn cấp B sẽ được quyền thành lập bang hội không.

- Thiên Tuyệt Bang kia chính là vì thế mà ra...

- Uk... thì ra là thế, Viễn Đông cũng thật là biết chơi nha...

- À mà Viễn Đông có bao nhiêu bang hội như thế?

Nhận được câu trả lời của Chu Lệ Đình, Trần Lâm thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã hiểu được vấn đề cười nói.

Khẽ suy nghĩ một lúc, Chu Lệ Đình mới từ tốn nói:

- Hiện tại Viễn Đông chỉ có 2 thợ săn cấp B và đã thành lập 2 bang hội là Thiên Tuyệt bang và Chiến Thần bang, thành viên của hai bang này khá là hùng hậu gần 5-6 trăm người.

- Nhỏ hơn một chút có là Dã Lang bang, Kim Ngưu bang và Hắc Phong bang.

- Chỉ là ba bang phái này “làm chui”, chưa có thợ săn cấp B nào đứng ra chính thức thành lập cả, nêu cũng chỉ có thể xem như một đám người tự tụ tập ngoài quyền lực mềm ra không nhận được bất kỳ ưu đãi gì của Viễn Đông...

- Tuy nhiên, chính phủ lại không mấy để ý nên cũng có thể xem như Viễn Đông có năm bang hội lớn.

- Những người bình thường cũng chả muốn dính đến họ làm gì.

Nhận được câu trả lời cũng như biết thêm được một thông tin của Viễn Đông, Trần Lâm khẽ gật đầu hài lòng.

Hiển nhiên trước đó Trần Lâm đã hiểu sai vấn đề...

Khác với Vũng Hải khi những bang hội ở đó thật tế là do chính quyền Vũng Hải lập ra và nuôi dưỡng, trên cơ bản tất cả đều là người của chính quyền Vũng Hải.

Ngược lại những bang hội tại Viễn Đông là do thợ săn tự lập ra và hoàn toàn tự túc, chính quyền Viễn Đông không hề tham gia trực tiếp hay góp vốn gì cả, chỉ bỏ cái đầu ra suy tính mà thôi...

Có thể nói trên đời này chỉ trừ có thanh niên Sung Jinwoo là một mình săn quái được mà thôi, còn lại một thợ săn khó lòng mà một mình leo lên cấp B được mà phải kết đoàn để đi săn thú...

Dần dần tạo lập nên những đoàn thể nhất định và ngày một lớn dần, nhóm người Vương Tài cũng có thể xem như một đoàn thể nhỏ trong số đó.

Chính vì thế Viễn Đông mới thuận nước đẫy thuyền cho phép những thợ săn cấp B những người nhận được rất nhiều phúc lợi nhất từ Viễn Đông thành lập bang hội.

Sau này khi cần dùng đến chỉ cần nắm đầu những tên cấp B kia tự khắc sẽ điều khiển được cả một bang hội mà không tốn tiền nuôi binh.

Đúng là hảo thủ đoan...

- Vậy xem ra Thiên Tuyệt bang kia chắc là gặp phải phiền phức lớn rồi...

Liếc nhìn con đường bên ngoài vẫn vô cùng nhộn nhịp thợ săn đi đi lại lại dù đám người Thiên Tuyệt bang đã sớm đi xa, Trần Lâm không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác nói.

Rõ ràng một bang hội lớn như Thiên Tuyệt bang lại xuất động nhiều người còn gấp gáp như vật chắc chắn đã dính phải đại phiền phức...

- Nghe đâu là bang chủ Thiên Tuyệt bang ra ngoài làm nhiệm vụ...

- Nhưng không biết là gặp được cơ duyên gì hay đạp phải vận cứt chó gì mà lại bị một thi đàn truy sát...

- Hiện tại đang bị bọn chúng bao vây, may thay có người chạy thoát được trở về Viễn Đông cầu cứu...

Lão bản nương Chu Lệ Đình cũng không chút khách khí cười trên nỗi đau của người khác còn khá là vui vẻ nói.

Có thể thấy được Chu Lệ Đình dường như không thích Thiên Tuyệt bang cho lắm, thấy đám người Thiên Tuyệt bang gặp họa nàng có thể nói là vui mừng ra mặt.

Ngược lại chuyện của nữ nhân Trần Lâm không mấy quan tâm, nhưng những câu nói kia lại khiến Trần Lâm càng thấy thú vị hơn với câu chuyên này hơn.

Nếu nói chủng tộc nào hiểu nhiều về Thi tộc nhất thì đó không phải nhân loại mà là Huyết tộc...

Thân là một Huyết tổ từng đối đầu trực tiếp với Thi Hoàng, Trần Lâm biết rõ bọn thây ma là một chủng tộc họ lười, chúng rất ít khi chủ động duy chuyển, thông thường nguyên nhân dẫn đến những cuộc thi triều thường là do bị ép mà thôi...

Đám người Thiên Tuyệt bang đúng là đạp phải vận cứt chó khiến cả một thi triều truy sát không chịu bỏ, trường hợp này tuy nói nghe đơn giản nhưng với một người hiểu biết về Thi tộc như Trần Lâm thì có thể dễ dàng nhận thấy được rất nhiều điểm không đơn giản...

Chắc chắn đã có thứ gì đó tác động đến đám thấy ma kia khiến chúng trở nên điên cuồng như vậy và xui thay Huyết tổ đại nhân lại rất thích những chuyện như vậy...

- Chuyện này đúng là thú vị nha...

- Ta cũng muốn đến đó xem thử một chút.

Cảm thấy có kèo thơm, Trần Là khẽ cười lạnh nói.

Nghe thấy thế Chu Lệ Đình thoáng hoảng sợ vội vàng nói:

- Tốt nhất ngươi đừng nên đến đó...

- Tuy không rõ tình hình cụ thế nhưng có thể chắc chắn thi đàn kia không dễ ăn, nếu không Thiên Tuyệt bang đã không xuất hết vốn liếng còn cầu cả quân đội như vậy...

- Huống chi Thiên Tuyệt bang và quân đội đều tham gia, ngươi có đến đó cũng chả kiếm chát được gì không kéo còn bỏ mạng oan uổng...

Nhận thấy ý tứ quan tâm trong lời nói của Chu Lệ Đình, mặc dù xuất phát điểm rất có thể là tiền nhưng Trần Lâm vẫn nhếch mép mỉm cười tự tin nói:

- Chu lão bản cứ an tâm...

- Ta đi chơi một chuyến sẽ về, ngươi cứ tấm rữa sạch sẽ chờ ta về là được rồi...

Nói xong khẽ mỉm cười đê tiện rồi quay người rời đi...

Tình báo trên cơ bản đã thu thập được, chuyện trước mắt cũng khá thú vị Trần Lâm hiển nhiên không thể bỏ qua quyết đến đó gia nhập cuộc vui...

Với sự hiểu biết của Trần Lâm về bọn thây ma thứ có thể kích động đám thây ma kia như vậy chỉ có một và Trần Lâm cũng có hứng thú không hề nhẹ với thứ kia.

Ngược lại thấy tên trẻ trâu kia vẫn quyết định tham gia chuyện không hề liên quan kia...

Chu Lệ Định không nhịn được hừ lạnh nói:

- Lão nương ngày nào cũng tắm rửa sạch sẽ...

- Chỉ là ngươi có cơ hội liếp láp được hay không thì ta không biết...

- Cái đó thì chắc chắn sẽ được...

Dù đã bước ra đến cửa nhưng khi nghe được những lời treo chọc của Chu Lệ Đình phía sau, Tranf Lâm vẫn không nhịn mỉm cười đầy huyền bí nói.

Nghe thấy thế Chu Lệ Đình cũng chỉ bĩu môi khinh thường hoàn toàn không hiểu được ẩn ý trong lời nói kia, càng không ý thức được tương lai của bản thân đã rơi vào tay tên khốn kia.

Bước ra khỏi quán trọ Bò Sữa huyền thoại...

Trần Lâm lặng nhìn những thợ săn đang đi lại trên đường rồi âm thầm phát động quỷ muốn tìm kiếm đám người Vương Tài.

Với tình hình hiện tại kẻ có thể giúp Trần Lâm tham gia cuộc vui kia chỉ có đám người mới quen này.

Rất nhanh dưới tác dụng của quỷ nhãn Trần Lâm đã thấy được đám người Vương Tài đang đứng gần cổng thành.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của Trần Lâm đám người này không ngờ cũng đang có ý định chạy theo đoàn người ứng cứu của Thiên Tuyệt bang và quân đội.

Lo sự đám người kia sẽ đi trước, Trần Lâm lập tức bộc phát ra tốt độ cực nhanh như một cơn gió chạy đến nơi nhóm người Vương Tài đang đứng.

Bên kia bốn người Vương Tài, lão nhân khắc khổ Mạc Lão, Tiểu Thúy và thanh niên xạ thủ gọi là Lý Siêu cũng đang đứng chúng với nhau chuẩn bị theo chân đám người Thiên Tuyệt bang chạy đến thành phố Long Thành kia.

Tuy nhiên, nhiệm vụ của họ không phải để ứng cứu đám người Liễu Thanh Thiên mà là đến đó để cày cấp, nhưng không phải cày cấp cho bản thân mà là giúp người khác cày cấp.

Mặc dù không biết chính xác nguyên nhân, nhưng lão đại Thiên Tuyệt bang Liễu Thanh Thiên bị thi triều bao vây, cả Thiên Tuyệt bang một trong hai đại bang của Viễn Đông chắc chắn không thể đứng nhìn lập tức xuất động gần như toàn bộ lực lượng kéo đến ứng cứu...

Không chỉ có thế, Liễu Thanh Thiên họ Liễu là con trai của gia chủ Liễu gia hiện tại, về tình hay về lý Viễn Đông cũng không thể đứng nhìn cũng phái ra một sư đoàn do đích thân Lôi Phúc cháu trai của Lôi Minh lãnh đạo đến đó hỗ trợ.

Chính vì thế thi triều kia tuy không thơm nhưng lại là một kho điểm kinh nghiệm cho những ai muốn cày cấp, dù sao nghe thi triều thôi đã biết nhiều thây ma rồi, quân đội cũng không thể giết sạch được càng không thể cấm kẻ khác giết thay.

Huống chi được quân đội và Thiên Tuyệt bang “hỗ trợ” chuyện cày cấp lại càng thêm dễ dàng cho những người thích cày cấp dễ dàng.

Lợi dụng thời cơ đó một nhiệm vụ vừa được thợ săn công hội phát ra, nhiệm vụ này cực kỳ đớn giản chính là đi theo bảo vệ khố chủ để họ an tâm cày cấp.

Nhóm người Vương Tài chính là nhận nhiệm vụ này nên mới sẵn lòng chạy theo đám người Thiên Tuyệt bang như vậy.

Dĩ nhiên nhiệm vụ “bảo vệ gà con” này không thể chỉ có bốn người Vương Tài thực hiện mà còn ba nhóm thợ săn khác, quân số lên đến 15 người...

Chỉ là người lãnh đạo đội ngũ có thể gọi là vệ sĩ này lại là người quên, hắn ta không ai khác chính là thanh niên đầu trọc nhưng râu nhiều Triệu Cao, kẻ vừa mới uống sữa cùng Trần Lâm đêm qua...