Chương 401: Tiểu Loli Trong Quán Bò Sữa

Trở lại với pháo đài Viễn Đông...

Không khí buổi sáng sớm trở nên tươi mát và se lạnh sau một cơn mưa đêm.

Trần Lâm cũng vì thế quên luôn chuyện đến thợ săn công hội nhận nhiệm vụ tập tành làm thợ săn gì đó của bản thân, mà quyết định cuộn mình trong chăn êm nệm ấm ngủ nướng...

Đáng tiếc một loạt tiếng bước chân vô cùng hối hả bên ngoài cùng những tiếng hò hét đã phá đi giấc ngủ bình yên của Huyết tổ đại nhân...

- Cmn thằng mặt l nào mới sáng sớm hò hét inh ỏi vậy…

Bị làm phiền, Trần Lâm vô cùng không vui mở tung cửa sổ tức giận chửi ầm lên.

Tuy nhiên khi nhìn thấy khủng cảnh bên dưới con đường, Trần Lâm lại khẽ giật mình hoảng sợ trốn vào trong, xem như chưa hề làm gì…

Bên giới con đường dẫn đến cổng thành, hàng trăm thợ săn và cả các quân nhân chính quy được trang bị súng ống đạn dược đến tận răng, thậm chỉ còn có cả những vũ khí hạng nặng cũng được kéo ra ầm ầm duy chuyển trên đừng không khác gì đang duyệt binh.

- Xem ra có chuyện gì rồi…

Nhìn lực lượng vô cùng hùng hậu cứ như thế kéo nhau ra cổng thành, Trần Lâm khẽ cười lạnh nói.

Không chỉ một lượng lớn thợ săn cùng lúc kéo ra bên ngoài, mà cả quân nhân chính quy cũng tham gia đủ để thấy được chắc chắn có chuyện lớn, người ham vui kiêm thợ săn mới nhú như Trần Lâm làm sao có thể bỏ qua…

Đứng nép sau cánh cửa sổ, Trần Lâm cấp tốc phát động quỷ nhãn, nặng lực thấu thị cực mạnh của trang bị tím độc nhất khiến toàn bộ những người bên dưới kia đều rơi vào mắt Trần Lâm một cách rõ nét…

Rất nhanh Trần Lâm đã phát hiện được thứ mình cần tìm, nhóm người Vương Tài cũng đang đứng một bên quan sát.

Xác nhận được mục tiêu Trần Lâm thoáng cười lạnh quay người đi vào wc rửa mặt sẵn tiện giải quyết nỗi buồn… dù sao thì nam nhân mà sáng sớm cần có những nỗi buồn cần được giải quyết...

Ngược lại đã bỏ ra một số tiền lớn để ở “khách sạn hạn sang”, hiển nhiên mỗi phòng trọ ở đây đều khá rộng rãi thoáng mát chăn ấm nệm êm, view cũng khá đẹp nhìn ra con đường lớn và quan trọng nhất có cả wc riêng trong từng phòng thuận lợi cho việc giải quyết nỗi buồn...

Tối qua do lười quá vừa nằm xuống giường đã lăng ra ngủ nên không cảm nhận được đẳng cấp của phòng trọ giá trên trời là thế nào...

Giờ đã tỉnh ngủ Trần Lâm không khỏi... khinh bĩ căn phòng trông hơi phèn này...

Tuy nhiên đó là đánh giá của Huyết tổ đại nhân, đại boss của một trong các chủng tộc hung mạnh nhất cái game này, chỉ xét riêng tổng bộ của Huyết tộc tại thành phố Thanh Thủy thôi đã hơn căn phòng nhỏ này chứ đừng nói đến phòng của Trần Lâm tại Huyết thành.

Còn những thợ săn hằng ngày phải chật vật sinh tồn không ngừng bán mạng để đổi lấy lôi tệ thì căn phòng nhỏ này đã là thiên đường.

Thật tế phòng của những thợ săn phổ thông như đám người Vương Tài không bằng được một góc căn phòng này, ít nhất là không có wc riêng...

Tuy nhiên có wc tức là có nước, Viễn Đông có thể nói là ăn “ngon lành”hơn Vũng Hải rất nhiều khi đã có thể dẫn nước sinh hoạt cho toàn bộ pháo đài này, tuy không phải chỗ nào cũng có nhưng đây vẫn là một bước tiến lớn trong công cuộc phục hưng của nhân loại.

Ngược lại rửa mặt xong xuôi tình thần thoải mái...

Trần Lâm cả người vui vẻ bước ra khỏi phòng muốn đi tìm lão bản nương Chu Lệ Đình hỏi chút tình báo của đám người mới sáng sớm đã đi kiếm chuyện kia, sau đó sẽ đến tìm đám người Vương Tài biết đâu lại có thể tham gia cuộc vui...

Tuy nhiên, khi bước ra đến cửa một bóng người nhỏ bé đang cặm cụi làm việc thu hút sự chú ý của Trần Lâm.

Phía xa xa trên hành lang dài nối giữa các căn phòng và cầu thang dẫn xuống tầng dưới...

Một tiểu loli chỉ khoảng 12-13 tuổi dáng người nhỏ bé không khác mấy với nha đầu Tuyết Nhi nhất là ở khoảng hoa quả đang ôm lấy một cây chổi lao nhà có phần cao hơn bản thân mình mà cặm cụi lao sàn nhà...

Cơ thể nhỏ bé và cây chổi lao nhà có phần hơi dài khiến nàng ta khá khó khăn bộ dáng ngược lại có phần khôi hài.

Tuy nhiên nhìn khuôn mặt non nớt lại tỏa nên vẽ khắc khổ có chút lắm lem, cơ thể nhỏ bé gầy gò khẽ run run do cái lạnh của buổi sáng sớm khiến Trần Lâm không cười nổi.

Từ khi đạp phải “vận cứt chó” trở thành Huyết tổ đại nhân chí cao vô thương và có người gánh...

Trần Lâm trên cơ bản là không hề trải qua quá nhiều sự đau khổ của mạt thế, nhưng không có nghĩa là ngoài kia những kẻ khác cũng sẽ may mắn như vậy...

Tiểu nha đầu kia hiển nhiên cũng là một linh hồn đáng thương bị hắc ám mạt thế nuốt chửng như bao nhiêu linh hồn khác...

May thay Huyết tổ đại nhân lại khá thích những cô nhóc loli thế này...

Dĩ nhiên không phải là thích chuyện kia, chỉ cần độc giả đủ tinh tế sẽ phá hiện “gu” của Huyết tổ đại nhân là Milf vĩ đại không phải lolita, người ta nói ăn táo là phải ăn táo chín chính là để chỉ Huyết tổ đại nhân...

Thật tế Trần Lâm không có em gái, thế nên cậu khá ưu ái những cô nhóc mà thôi, tính ra nha đầu duy nhất tính đến thời điểm hiện tại có quan hệ hơn mức bình thường với Trần Lâm chỉ có nha đầu ngực bự Mục Thanh Thanh.

Bên kia cô bé cũng cảm nhận được có người đang nhịn mình khẽ ngước mặt lên nhìn Trần Lâm một cái rồi đứng nép qua một bên như muốn nhường đường cho Trần Lâm, nhưng cũng giống như cầu mong Trần Lâm đi càng sớm càng tốt...

Cơ thể nhỏ bé nhỏ bé run lên nhè nhẹ cùng ánh mắt to tròn len lén nhìn Trần Lâm của nàng đã chứng minh tất cả.

Với một phục vụ quèn chuyên lo việc quét dọn như cô bé này, những vị khách sống ở đây không khác gì hung thần với nàng.

Nói một cách khó nghe những vị khách đủ khả năng chi trả để sống tại đây hoàn toàn có thể giết chết cô bé mà không ai dám nói câu nào, sinh mạnh đã không đáng giá những thứ khác càng không đáng giá hơn...

Đó là giá trị của tiền, tương ứng với đó là sức mạnh...

Chính vì thế cô bé đã chọn khoảng thời gian này để làm việc, cốt yếu là để tránh mặt những ôn thân thuê trọ kia.

Tính ra đây là khoảng thời gian khá tốt khi mọi vị khách thuê trọ đều đã tranh thủ rời đi làm việc của mình từ sớm rất hiếm khi còn trong phòng trọ, mà nếu đã quyết định ở lại cũng chả đi ra vào giờ lưng chừng thế này...

Tuy nhiên người tính lại không bằng trời tính, nàng không thể nào ngờ được lại có thành phần lười biếng thích ngủ nướng nhưng cũng lại cực kỳ ham vui như Trần Lâm...

Rất may cho nàng Trần Lâm chỉ có đôi chút máu chó mà thôi, chưa hoàn toàn bị cẩu hóa.

Trông thấy cô bé đang run rẩy len lén nhìn mình, Trần Lâm thoáng mỉm cười hòa ái nói:

- Ta không ăn thịt ngươi đâu, không cần phải sợ như vậy...

- À mà nhóc tên gì, là nhân viên của quán trọ này sao?

Nghe thấy vị thiếu niên trẻ tuổi trước mặt lại vô cùng hoà ái mỉm cười với mình không khác gì mấy thằng ấu dâm, cô bé không hề hết cảnh giác len lén nhìn Trần Lâm nhưng vẫn lên tiếng đáp:

- Ta... ta gọi là Đào Nhi... là nhân viên quét dọn của quán trọ này...

Nghe thấy cô bé loli gọi là Đào Nhi kia trả lời, Trần Lâm không nhịn được thoáng mỉm cười thầm nghĩ...

Với kích thước như thế kia nha đầu này còn phải rất lâu nữa mới thành “đào nhi” được, đúng là nói phét không biết ngượng.

Tuy nhiên câu trả lời của nàng cũng khiến Trần Lâm thoáng tò mò, ở cái quán trọ toàn là bò sữa từ chủ đến tớ thế này không ngờ lại lọt sổ một cô bé lolita đúng là kỳ lại.

- Đào Nhi ngươi chết đi đâu rồi, bàn ghế dưới đây quét dọn xong chưa?

Bất chợt từ dưới lầu một giọng nói có phần chanh chua vang lên…

Rất nhanh một con bò vàng… à không một nữ nhân dáng người cao gầy nhưng bộ ngực lại thuộc dạng cực khủng, mái tóc được nhuộm màu vàng trông có nét lai tây vô hình chung tô điểm thêm nét đẹp có phần cao quý sẵn có của nàng…

Tuy nhiên bộ dáng của nàng ta lại không được cao quý xinh đẹp như vẽ ngoài của mình, hùng hổ bước lên không khác gì đi đòi nợ.

Trông thấy nữ nhân tóc vàng kia bước đến, Đào Nhi thoáng rùng mình hoảng sợ vô thức lui về phía sau còn suýt nữa thì té ngã chứng minh nội tâm của nàng rất sợ nữ nhân kia…

Ngược lại nữ nhân kia lại càng lấn tới đưa tay lên muốn cho Đào Nhi một bạt tai cảnh cáo.

Tuy nhiên khi phát hiện Trần Lâm đang đứng một bên lạnh lùng nhìn qua, nữ nhân tóc vàng kia lập tức thay đổi sắc mặt mỉm cười quyến rũ nói:

- Tiểu soái ca thật là anh tuấn…

- Tiểu nữ gọi là Tiểu Trúc là nhân viên phục vụ của quán này...

- Không ngờ lại có may mắn gặp vị khách nhân đẹp trai như cậu, sau này mong tiểu soái ca đây chiếu cố đến ta…

- Nha đầu này là nhân viên quét dọn của quán khá lôi thôi không hiểu chuyện, mong không làm ảnh hướng đến ngài…

- Đào Nhi còn không mau cút…

Mỉm cười thân thiện còn ẩn chứa vô hạn tình ý với Trần Lâm...

Tuy nhiên khi quay qua Đào Nhi, nữ nhân gọi là Tiểu Trúc kia lập tức thay đổi sắc mặt lạnh giọng quát mắng khiến cơ thể nhỏ bé run lên vì hoảng sợ lẻo đẽo quay người chạy xuống tầng dưới…

Tính ra nha đầu Đào Nhi kia chả là gì sai cả, lúc Trần Lâm trông thấy nàng vẫn đang cực lực làm việc, nữ nhân Tiểu Trúc kia rõ ràng là muốn kiếm chuyện với Đào Nhi, nếu không có sự xuất hiện của Trần Lâm chỉ sợ Đào Nhi sẽ không dễ dàng chạy đi như vậy...

Tuy nhiên chứng kiến tất cả và cũng hiểu được quan hệ giữ đôi bên, nhưng Trần Lâm không hề có ý định xen vào, chỉ đứng một bên xem cuộc vui...

Đến khi Đào Nhi bị đuổi đi, nữ nhân tóc vàng Tiểu Trúc đưa ánh mắt đầy yêu mị nhìn sang ý tứ mờ chào vô cũng rõ ràng...

Trần Lâm mới nhếch mỉm cười tiến lên giả vờ hỏi:

- Nhóc con kia là người của quán này...

Thấy Trần Lâm chủ động bắt chuyện, nữ nhân tốc vàng Tiểu Trúc lập tức nghe được mùi tiền mỉm cười thân thiết nói:

- Phải, nha đầu kia là nhân viên quét dọn của bản điếm...

- Bình thường rất hay lười biếng, tiểu soái ca không cần để yến đến nàng ta làm gì...

- Um... nếu đã như vậy còn thuê nàng ta làm gì...

- Huống chi quán này gọi là quán trọ Bò Sữa, để một nha đầu như thế làm việc dù là quét dọn đi nữa cũng thấy không hợp...

Trần Lâm mặt không đổi sắc khẽ mỉm cười gật đầu hỏi.

Tuy nhiên đây là câu hỏi thật tâm, bản thân Trần Lâm thực sự rất tò mò cả một cái quán trọ Bò Sữa thế này có thuê lao công cũng không việc gì phải thuê một nha đầu như cô nhóc Đào Nhi kia cả...

Nghe thấy Trần Lâm nói đến vấn đề kia, Tiểu Trúc như được gãi đúng chỗ ngứa hừ lạnh nói:

- Là do lão bản nương kia...

- Thật sự không biết Chu Lệ Đình nghĩ cái gì lại quyết định thu nhận nha đầu vô dụng kia...

- Chỉ mỗi công việc quét dọn cũng làm chả tới đâu...

Nghe đến đây không cần nghĩ nhiều Trần Lâm cũng đã đại khái đoán được tất cả...

Hiển nhiên tiểu nha đầu Đào Nhi kia cũng là một kẻ bất hạnh trong cái mạt thế này, phụ mẫu của nàng chỉ sợ đã sớm bỏ mạng trong miệng thây ma chỉ còn mình nàng sống đến hiện tại.

May thay được lão bản nương Chu Lệ Đình thường tình mà thu nhận làm một chân lao công tại quán trọ này sống qua ngày...

Tính ra ở thời bình Chu Lệ Đình chắc chắn sẽ bị bắt vì cái tội sử dụng lao động vị thành niên, ảnh hưởng sâu sắc đến thường phong mỹ tục, bị xã hội và cộng đồng mạng lên ánh...

Nhưng đây lại là mạt thế, hành động đó của Chu Lệ Đình khiến Trần Lâm càng ưng ý hơn với vị nữ lão bản ngực bự đít cũng bự kia...

Để trở thành lão bản của cả một quán trọ đè đầu cưỡi cổ 7-8 nhân viên cứ không ít này.

Chu Lệ Đình chắc chắn không phải người tốt đẹp gì, nhưng ít nhất khi không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân nàng vẫn sẵn lòng giúp đỡ một cô bé khó khăn.

Với Trần Lâm người tốt không phải người chập nhận hại họ mình và lợi người, đó là người ngu chưa không phải người tốt. Người tốt trong mắt Trần Lâm chỉ cần không hại mình những vẫn sẵn lòng để lợi cho người khác đã là một người tốt rồi, Chu Lệ Đình chính là người như thế...

Tính ra đó vẫn là một nhân cách đáng quý hơn hẳn nữ nhân tóc vàng có vẻ ngoài khá quý phái sang trọng Tiểu Trúc kia.

Rõ rành cô bé Đào Nhi không hề làm gì nàng nhưng Tiểu Trúc vẫn kiếm chuyện với cô bé, tất cả chỉ là để đạp lên người khác qua đó khẳng định lại bản thân mình.

Tiểu Trúc chắc chắn đã từng là người có địa vị xã hội rất cao, nhưng mạt thế hàng lâm nàng mất hết tất cả còn phải đi làm cái nghề bán rẻ thể xác để sinh tồn.

Thông qua việc bắt nạt kẻ duy nhất có thể bắt nạt tại đây, Tiểu Trúc ít nhiều lấy lại được chút tôn nghiêm của bản thân...

Nghĩ đến đây Trần Lâm khẽ nhếch mép cười liếc nhìn Tiểu Trúc nói:

- Phải Chu Lệ Đình đúng là lo chuyện bao đồng...

- Nhưng cô biết tại sao không, bởi vì nàng ta ít nhất vẫn là một nhân loại...

- Một nhân loại giúp đỡ một nhân loại có gì là quá đáng.

- Ngược lại một nhân loại chỉ vì bản thân mình mà sẵn sàng chà đạp lên chính đồng loại của mình mới là quá đáng...

Nói xong Trần Lâm khẽ cười cười liếc nhìn nữ nhân tóc vàng Tiểu Trúc kia một cái rồi cứ thế quay người bỏ đi, để lại một mình Tiểu Trúc đứng đó với khuôn mặt đỏ bừng, nhưng không biết là đỏ vì hổ thẹn hay vì tức giận..

Tuy nhiên dù là thẹn hay giận thì Tiểu Trúc của không có cái gan làm gì Trần Lâm, chỉ có thể đứng đó như trời trồng nhìn theo bóng lưng Trần Lâm chầm chậm biến mất sau cầu thang.

Ngược lại Trần Lâm hoàn toàn mặc kệ nữ nhân chanh chua kia...

Tuy xét cho cùng Tiểu Trúc cũng đáng thương, nhưng thời đại mạt thế này trừ tên đạp vận cứt chó Trần Lâm ra thì ai không đáng thường...

Không thế lấy sự đáng thương của bản thân biện mình cho tư duy cũng như hành đông sai trái của mình...

Cứ thế Trần Lâm mặc kệ ai đó đang nhìn theo sau lưng mình bước xuống tầng một nơi tối qua đã được phục vụ món sữa bò tươi ngon nguyên chất 100%.

Tuy nhiên lúc này mới sáng sớm nên chưa có khác, chỉ có có bé Đào Nhi ngực chưa bằng một quá chanh chắc chắn là không có sữa đang cặm cụi lao bàn.

Thấy nàng Trần Lâm cũng chỉ thoáng mỉm cười nhìn qua một cái rồi nhanh chân bước xuống tầng trệt.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề biết rằng có một cô bé đang vừa lao bàn kia lại cũng đang dõi theo bóng lùng mình, trái tim nhỏ đột nhiên loạn nhịp...