Không tính quan hệ với Lý Anh My, hai người Lê Dũng và Trương Phi cũng là thế lực phụ thuộc của Huyết tộc.
Hiện tại hai người họ bị kẻ khác đánh, Huyết tộc về tình lẫn về ý đều không thể không ra mặt, đây là trách nhiệm của một đại ca phải làm...
Ngược lại, Sư tộc dù hoàn toàn đuối lý khi xuất phát điểm cũng là do đám thiếu niên tuổi trẻ chưa chảy sự đời vì chút việc hơn thua mà kiếm chuyện với kẻ khác.
Tuy nhiên thân là một trong thập đại chủng tộc, lại vừa chịu thua thiệt trong trận chiến trước đó với cả hai đại tộc khác là Hải Sa tộc và Huyết tộc, nếu như lần này Sư tộc nhún nhường thì vị thế của Liên Minh Cầm Thú sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Thế nên Kim Mao Sư Vương dù đã đoán được phần nào nhưng vẫn giả nai rống giận nói.
- Đây là chuyện giữa Sư tộc ta và nhân loại...
- Huyết tộc các ngươi tốt nhất là đừng nên xen vào...
Nghe thấy Kim Mao Sư vương ngược lại chất vấn mình...
Lý Minh Nguyệt không nhịn được hừ lạnh muốn tiến lên solo với con sư tử kia.
Tuy nhiên Trần Lâm đã nhanh chân xuất hiện đứng trước hai phe thế lực mỉm cười thân thiện nhìn Kim Mao Sư vương rồi lắc lắc đầu cười nói:
- Nè lão sư tử già...
- Bộ Sư tộc các ngươi rảnh lắm sao hay sao mà suốt ngày đi kiếm chuyện hết tộc này đến tộc khác vậy...
- Mấy con gà như nhân loại mà lão cũng không tha, ta thấy hơi bị quá đáng đó nha...
Không biết đã đến từ lúc nào, nhưng Huyết tổ đại nhân vô cùng đúng lúc nhảy ra chủ trì công đạo còn chỉ vào mặt Kim Mao Sư vương khi bỉ nói...
Tuy nhiên vị đế vương của Huyết tộc này lại mang phong cách khá là... mát mẻ.
Thân mặc áo sơ mi màu xanh lam vô cùng bắt mất, bên dưới chúng chỉ mặc một cái quần đùi sẫm màu tràn ngập họa tiết cây lá màu đỏ tươi trông không khác gì đồ đi biển... thậm chí trên đầu còn đội một cái mũ rơm không biết lấy từ đâu ra.
Giờ lại chỉ vào mũi Kim Mao Sư vương mắng lớn, ngược lại thấy khá là... khôi hài...
Quả thật nếu chỉ xét riêng về phong cách ăn mặc thì Huyết tổ đạo nhân đúng là chả ra làm sao, không có chút gì là mang phong thái của một quân vương cả.
Thậm chí xét theo một góc độ nào đó Huyết tổ đại còn thua cả lão cá mập Sa Hoàng...
Kẻ chỉ mặc mỗi cái quần da cá quấn rông biển còn thân trên thì cỡ trần lộ ra cơ hấp cuồng cuộn cùng làn da rám nắng không khác gì cá nam thân châu Âu...
Còn nếu so sánh với Kim Mao Sư Vương khi hoá thân thì lại càng không bằng.
Kim Mao Sư Vương kẻ có thể nói là biểu tượng của vạn thú nên cũng sở hữu mọi đặc tính của một hung thú hoá hình, thừa hưởng một khối cơ thể cực kỳ đồ sôi nhưng lại vô cùng cần đối.
Trần Lâm tuy không yếu nhưng nếu xét về ngoại hình thì đúng là chỉ đứng dưới nách người ta.
Không chỉ thế mái tóc của Kim Mao Sư vương còn thuần vàng kim óng ánh tựa như ánh mặt trời, bộ râu quai nón dưới cằm cùng ánh mắt có phần hung bao, vô hình chung khiến Kim Mao Sư vương tỏa ra một vẻ đẹp từng trải của một trung niên nhân hung bao cuồng loạn mà lại cứng rắn thành thục, cùng khí thể không giận mà uy chấn hiếp người nhìn.
Qua trọng hơn Kim Mao Sư vương hóa hình vô cùng đẹp, thân mặc một bộ hoàng kim cẩm bào tỏa ra khí thế của một bật đế vương, khiến ai cũng phải kiêng kỵ.
Rõ ràng là ăn đứt bộ đồ đi biển màu mè hoa lá lẹ của tên nào đó.
Tuy nhiên đế vương là thế, nhưng Kim Mao Sư Vương lại vô cùng kiêng kỵ trước tên trẻ trâu chỉ cao đến ngực mình kia trầm giọng nói.
- Đây là chuyện của Sư tộc ta, Huyết tộc của ngươi tốt nhất đừng xem vào...
- Chừ khi... ngươi muốn bảo hộ nhân loại...
Nhân loại có thể nói là chủng tộc bị ghét nhất cái tinh cầu này, nếu không phải kiêng kỵ bọn họ cá chết lưới rách liều mạng dùng đến thứ kia thì chỉ sợ đã bị những chủng tộc khác tận diện kẻ từng thống trị tinh cầu này rồi.
Tuy nhiên, cái danh bảo hộ cho nhân tộc vẫn không hề nhẹ một chút nào.
Nhất là đối với tứ đại nhân hình chủng tộc như Thi tộc, Huyết tộc, Thiên tộc và Ma tộc những chủng tộc có thể xem là thế hệ sau của nhân tộc lại càng không muốn dính đến...
Trần Lâm hiển nhiên là hiểu được Kim Mao Sư vương đang cố ý bôi đen Huyết tộc lập tức cười lạnh nói.
- Nè lão sư tử ngu người đừng có nói nhảm...
- Chuyện của nhân loại không liên quan gì đến Huyết tộc ta...
- Bổn Huyết tổ cũng mặc kệ bọn chúng sống chết ra sai, tuy nhiên đám người kia lại là người của Huyết tộc là nuôi, là chó giữ nhà cho ta...
- Đánh chó phải nể mặt chủ, các ngươi khi không đánh chó của ta, không lẽ không cho ta một lời giải thích sao?
- Các ngươi đang xem thường Huyết tộc ta sao?
Từng bước tiến đến đối đầu cùng Kim Mao Sư vương, huyết khí cuồng cuộn từ một kẻ ăn mặc có phần khôi hài tỏa ra như thác lũ khiến những kẻ đang quan sát cuộc vui không nhịn được rùng mình hoảng sợ...
Dù cách ăn mặc của Trần Lâm chả ra làm sau nhưng hắn lại mạnh đến mức không một ai dám thấy chuyện đó là có vấn đề... đó mới chính là vấn đề...
Ngược lại Kim Mao Sư vương cũng khẽ nhíu mày, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào Trần Lâm.
Với vị thế của Sư tộc, việc giận quá đánh bọn người Lý Anh My một trận thậm chí giết chết cũng chả sao, dù gì họ cũng chỉ là nhân loại kẻ thấp kém trong cuộc chơi này, cùng lắm chắc chỉ có đôi chút oán than từ những chủng tộc nhỏ yếu khác tương tự nhân loại, nhưng nhìn chung không phải chuyện đại sự gì...
Tuy nhiên đánh chó của Huyết tộc lại khác.
Mặc dù cũng bị người ta đánh, nhưng Bạch Sa không phải cũng đã đánh chó của Sư tộc khiến đích thân Kim Mao Sư vương phải ra mặt đồi lại công bằng cho chó của mình đó sao.
Nếu nói Huyết tộc đồi lại công đạo cho chó của mình là sai, thì không phải cũng đang tự thừa nhận mình sai đó sao.
Huống chỉ cả hai trường hợp trên đều là bên Sư tộc kiếm chuyện trước.
Ngược lại đứng phía sau đoàn người Huyết tộc...
Nghe Trần Lâm và Kim Mao Sư vương so sáng nhóm người của mình không khác gì chó heo.
Thanh niên nhiệt huyết phương cương Võ Nguyên Hạo không nhịn được tức giận muốn lao đến sống mái với hai tên kia.
Tuy nhiên Lê Dũng đã nhanh tay giữ lấy hắn lại lắc đầu thì thầm.
- Chúng ta đúng là chó của Huyết tộc nuôi, Huyết tổ đại nhân nói như vậy không hề sai...
- Tuy nhiên, ngài ấy chỉ là đang bảo vệ cho chúng ta, không hề có ts xúc phạm nhân loại gì cả.
- Xét cho cùng Huyết tộc có thể xem như chủng tộc đối tốt với nhân loại nhất mà ta từng gặp rồi.
...
- Nói đi nói lại thì ra các ngươi đã đầu quân cho dị tộc, phản bộ lại nhân loại...
- Đáng lẽ ra ta không nên giúp các ngươi.
Trước lời giải thích của Lê Dũng, Võ Nguyên Hạo hoàn toàn không nghe lọt tai còn hừ lạnh nói.
Rõ ràng trong mắt Võ Nguyên Hạo đầu quân cho một dị tộc là điều đáng lên án.
- Khư...khư...
- Thật ra... hề... hề...Liên Minh Tây Phương chúng ta cũng đang trao đổi với Huyết tộc kia và đúng như hắn nói Huyết tộc có thể xem như đại tộc thiện lành nhất với nhân loại rồi...
- Tên huyết tộc thích tắm biển kia nói như thế cũng chỉ là đang cố làm khó đám sư tử kia mà thôi.
Bất chợt một âm thanh trầm thấp vang lên, Valiber không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hai người Lê Dũng và Võ Nguyên Hạo lắc đầu nói, ánh mắt liếc nhìn hai đại tộc đang đối đầu nhau trước mặt kia.
Nhờ sự có mặt của Huyết tộc, đám trẻ trâu Sư tộc kia không dám đánh tiếp nữa lập tức kéo nhau về đứng sau lưng Kim Mao Sư vương.
Trận chiến cũng vì thế mà tạm thời kết thúc, hai người Valiber và nữ nhân tóc vàng ngược lại không trở về nhóm người của mình mà vẫn đứng chung với đánh người Lê Dũng, Lý Anh My...
Liếc nhìn Valiber và nữ nhân tóc vàng không ngờ là người của Tây Âu đại lục vậy mà vẫn sẵn sàng giúp đỡ bọn họ đúng là đánh quý, vậy mà những người đánh quý đó cũng bắt tay một dị tộc khiến Võ Nguyên Hạo không nói nên lời.
Thấy thế trung niên nhân Valiber chỉ mỉm cười vỗ nhẹ lên vai Võ Nguyên Hạo thật lòng nói.
- Kẻ mạnh mới có quyền ngẩn cao đầu, còn kẻ yếu thì đến cả cái quyền chết như thế nào cũng không có.
- Thời đại đã thay đổi nhân tộc ta đã không còn là kẻ mạnh, để tồn tại nhất định phải biết co giãn đúng lúc...
- Chỉ cần đem đến lợi ích cho nhân loại bắt tay với ai đều không quan trọng...
Nghe thấy trung niên nhân Valiber nói thế, Võ Nguyên Hạo không nhịn được ngây người, tuy nhiên ánh mắt của Võ Nguyên Hạo dần dần sáng lên.
Sông sâu tĩnh lặng lúa chín cúi đầu, kẻ cúi đầu không phải vì hèn yếu mà là vì đại cục.
Nhân tộc chi hỏa dù vẫn rực cháy, nhưng nhân loại cũng đã không còn là tư cách để kiêu ngoạn nữa, mà đã như bao nhiêu chủng tộc nhỏ yếu khác phải chật vật sinh tồn, chuyện dựa vào một kẻ mạnh để sinh tồn thì có là gì, chỉ cần hắn không giẫm đạp lên ngọn lửa của nhân loại là được...
Đứng một bên, Lê Dũng chứng kiến sự biến hoá của Võ Nguyên Hạo khẽ mỉm cười may mắn cho nhân loại, khi một bật anh hùng không chỉ biết xả thân vì nghĩa mà còn biết co giãn đã ra đời.
Tuy nhiên Lê Dũng vẫn cảm thấy tò mò liếc nhìn Valiber hỏi:
- Vậy tại sao ngài lại giúp chúng ra, chuyện này đâu có lợi gì với ngài?
Nghe thấy Lê Dũng hỏi, lão Valiber ngược lại chỉ cười lớn nói.
- Ngươi sai rồi, chuyện ra tay với Sư tộc kia không chỉ không có hại với ta mà còn đem đến lợi ích không nhỏ...
- Sư tộc kia chắc chắn không hề gần lãnh thổ của chúng ta quả lý, thế nên ta không có hại gì trong chuyện này...
- Còn về phần lợi ích, ta muốn là một trong những người đã thấp lên nhân tộc chi hỏa trong ngày hôm nay.
Nói xong lão Valiber khẽ liếc nhìn không ít nhân loại đang đứng phía xa quan sát kia khẽ mỉm cười quỷ dị...
Còn Lê Dũng, Võ Nguyên Hạo và cả Trương Phi đáng đứng một bên cũng không nhịn được ngơ ngác nhìn trung niên nhân có phần vai u thịt bấp Valiber kia.
Ai nói những tên to con thương hay khù khờ, lão trung niên trước mặt này chắc chắn không nằm trong số đó.
Tuy nhiên, Võ Nguyên Hạo và cả Lê Dũng đều nhờ lão Valiber mà có được một nhận thức mới, mặc kệ lão có tính toán gì đều có phần kính cẩn cúi đầu thụ giáo, đến cả Trương Phi dù không hiểu gì nhưng vẫn học theo cúi đầu với Valiber một cái.
Chỉ có Lý Anh My là gần như không mấy quan tâm đứng phía sau đám người Huyết tộc và nữ nhân tây phương tóc vàng đứng một mình.
Tuy nhiên, không ai để ý rằng nữ nhân tây phương kia lại đang nhìn chằm chằm vào Huyết tộc hay đúng hơn là Lý Minh Nguyệt đang đứng sau Trần Lâm...
Bên kia mặc kệ mọi người đang nghĩ gì, hai cá nhân có thể nói là máu chó nhất trong nhóm đại lão của thập đại chủng tộc vẫn đang trừng mắt nhìn nhau.
Trần Lâm mồm thối vẫn thao thao bất tuyệt không ngừng mắng chửi Kim Mao Sư Vương, còn không biết lấy link ở đâu lập ra 10 đại tội trạng của Sư tộc, giết người, cướp cửa, hiệp dâm bà già đều có khiến toàn bộ Sư tộc mặt xanh như tàu lá chuối.
Còn các đại tộc khác thì triệt để chết lặng thầm quỳ lại vị Huyết tổ này...
- Sư tộc đúng là đuối lý thật, như chỉ là đánh chó của ngươi thôi mà có cần độc mồm độc miệng vậy không.
Lúc này gần như toàn bộ chủng tộc có mặt đều có chung một đánh giá về vị Huyết tổ này, đó là vô sỉ cực kỳ với sĩ.
- Đủ rồi Huyết tổ...
- Ngươi muốn gì thì nói ra đi không cần phải nói nhảm...
Bị Trần Lâm không ngừng nói nhảm bên tai, Kim Mao Sư Vương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rống giận.
Ngược lại Trần Lâm thấy lão sư tử này sắp giận đến đầu bóc khói không nhịn được bật cười nói.
- Ta muốn gì à... he... he... cũng đơn giản thôi...
- Ngươi đánh chó của ta thì bồi thường chút tiền thuốc than là được... không bao nhiêu đâu, 100 trang bị tím độc nhất là được rồi...
Sư vương đã nhúng nhường nhưng Huyết tổ thì không.
Rõ ràng ngay từ đầu tên nhảy ra là muốn kiếm chuyện, chứ không phải muốn giải quyết vấn đề của đôi bên.
Một lời nói ra khiến các đại tộc, tiểu tộc đều không nhịn được chết lặng thầm đánh giá xem vị Huyết tổ đại nhân kia có phải con rơi của Sư tộc hay không, công phu sư tử ngoạm kia thật là kinh thế hãi hùng, 100 trang bị tím dù có bán cả Sư tộc chỉ sự cũng chưa chắc đã có...
- Bồi... thường... con... cc...
- Huyết tổ ngươi đang muốn kiếm chuyện với ta phải không...
Đầu bóc khói trắng, Kim Mao Sư ánh mắt tràn ngập hung quan gầm lên.
Tuy nhiên Trần Lâm chỉ cười hề hề gật đầu nói.
- Phải đó ta đúng là muốn kiếm chuyện đánh lộn...
- Đến bây giờ ngươi mới nhận ra.. xem ra vẫn hơi ngu...
- Cmn Huyết tổ... ăn của ta một rìu...
Bị Trần Lâm không ngừng khiêu khích, Kim Mao Sư vương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rút ra cự phủ chém xuống... quyết tâm chém chết mẹ thằng lùn mà láo trước mặt...
Bạch Ưng vương, Khổng Tức vương và Thanh Loan vương đều khẽ nhìn nhau rồi đồng loạt lao đến.
Công tác hòa hợp, hòa giải, hòa đàm, bàn bạc giải quyết gì đó triệt để sụp đổ...
Dĩ nhiên mấu chốt ngược lại là vì vị Huyết tổ này cũng không muốn giải quyết giải quyết trong êm đẹp... hắn ta thích kiếm chuyện đánh lộn...