Chương 344: Xích Huyết

Nhờ sự trợ giúp của Võ Nguyên Hạo và sau đó là Valiber cùng nữ nhân tóc vàng biết tạo ra nước đá...

Đám người Lê Dũng, Trương Phi và Lý Anh My không ngờ có thể thành công đánh trả được những tộc nhân của Sư tộc hung danh hiển hách...

Khiến không ít chủng tộc khác kinh ngạc, nhất là chính bản thân những nhân loại đang đứng xem đều cảm thấy tự hào, một cổ nhiệt huyết cháy bừng lên như một ngọn lửa hừng hực trong tim.

Nhân tộc chỉ hỏa chưa hề tắt...

Băng phong vạn lý...

Đại địa dừng như bị kết băng thành một tầng băng phiến, hàng trăng mũi băng thương phá không lao đến nhắm vào tên thanh niên Sư tộc khiến hắn phải chật vật né tránh, trên cơ thể không ngờ xuất hiện những vết thương nhỏ.

Không chỉ thế không khí dường như bị cô động lại, tốc độ của thanh niên Sư tộc kia cũng chậm đi đáng kẻ.

Từ đó có thể thấy được, năng lực tạo băng của nữ nhân tóc vàng kia không hề thu kém khả năng tạo băng của Băng Nha Tam Xoa Kích, có chăng thì thu mỗi việc cây kích kia có thể dùng làm vũ khí đâm người còn nàng ta thì không mà thôi...

Bên kia quyền phòng gào thét đánh mạnh vào người con sư tử to lớn khiến nó không nhịn được phun máu...

Tuy nhiên, Sư tộc cũng là một chung tộc hiếu chiến, con sư tử bất chấp đau đớn một vỗ cào xuống đánh bay thanh niên Võ Nguyên Hạo ra xa còn để lại một vết thương dài trên tay hắn, máu tươi rĩ ra chảy xuống mặt đất...

Gào...

Bất chợt một tiếng gầm đau đớn vàng lên...

Võ Nguyên Hạo kẻ bị cào một đường dài trên cánh tay không kêu lấy một tiếng, ngược lại hung thủ con sư tử to lớn kia lại gầm lên đau đớn...

Bên bộ móng vuốt còn dính chút máu đã cào bị thương Võ Nguyên Hạo kia không ngờ lại bốc khói xanh, lớp da không ngờ bị chút máu của Võ Nguyên Hạo ăn mòn để lại một vết bỏng khá lớn khiến con sư tử lo lớn kia gầm lên đau đớn.

Rõ ràng máu của Võ Nguyên Hạo kia có vấn đề, nó có tính ăn mòn như axit đã ăn mòn lớp da khá dày trên bộ móng của con sư tử kia...

Tuy nhiên, kỳ lạ là những giọt máu rơi xuống đất lại không hề có gì đặc biệt vô hại và đỏ tươi không khác gì những giọt máu bình thường..

Hiển nhiên Võ Nguyên Hạo hay đúng hơn là Võ Nguyên gia đều sở hữu một loại năng lực khá lỳ lạ gọi là Xích Huyết.

Xích Huyết một loại năng lực “bị động” khiến cho máu của chủ sở hữu có tính ăn mòn cực mạnh với mọi sinh vật sống.

Tuy nhiên dù có đặc tích khá giống Hắc Hoả của Huỳnh Dao, nhưng cái sự ăn mòn kia lại thua xa tính thiêu hủy của Hắc Hoả. Ngoài ra Hắc Hoả của Huỳnh Dao là thiêu đốt cơ thể của sinh vật không nhất thiết phải sống, đó cũng là nguyên nhân mà Huỳnh Dao có thể dùng tên do gỗ của Huyết Thụ tạo ra làm chất dẫn lửa.

Ngoài ra, Xích Huyết còn là một năng lực bị động và phải hiến máu để dùng...

Thế nên có thể nói cái năng lực Xích Huyết của Võ Nguyên gia nghe thì rất là bá đạo nhưng thật tế công dụng lại rất phèn, muốn dùng được phải bị thương và máu kia ngoài khả năng ăn mòn ra cũng không thể làm gì khác.

Chính vì thế Võ Nguyên thế gia đều chỉ dựa trên sức mạnh của nắm đấm là chính, còn về năng lực kia thì có thể xem như là phụ.

Bên kia bị dính chút máu độc của Võ Nguyên Hạo đã ăn phải đòn đau như vậy...

Thanh niên Sư tộc vô cùng kinh dị nhìn chằm chằm vào Võ Nguyên Hạo không biết phải là sao.

Nói gì thì nói tuy không giúp ích được gì cho việc chiến đấu, nhưng năng lực kia lại khá là khốn nạn khi chỉ cần bản thân bị thương và đối thủ dính màu, thì đối thủ cũng sẽ ăn đủ...

Đúng là hại người hại mình...

Ngược lại Võ Nguyên Hạo thì không chút miếng kỵ lao đến, để xem ngươi dám đánh ta không...

Thấy thế thanh niên sư tử không nhịn được tức giận quay người vỗ bay Vĩ Nguyên Hại...

Tuy nhiên những giọt máu đỏ chảy ra trên cánh tay lại văng ra dính lên người con sư khiến bộ lông màu vàng nghệ của nó cháy sém.

- Đm con chó...

Một tiếng gầm đau đớn cứ thế tiếp tục vang lên...

Đáng tiếc Võ Nguyên Hạo không chịu bôn tha một lần nữa lao đến rồi lại bị đánh bay,

Tuy nhiên lần này Võ Nguyên Hạo chơi hơi máu phun một ngụm lão huyết vào mặt con sư tử xấu số...

Cùng lúc đó một tiếng gầm đau đớn lại vang lên, khiến ba người Lý Anh My, Lê Dũng, Trương Phi và ba con sư tử phải quay đầu lại quên luôn cả chiến đấu.

Cmn trận chiến thật là ác liệt...

Bên kia một trận chiến cũng ác liệt không kém đang diễn ra.

Hắc Mao Sư hoá thân thành một con sư tử to lớn tỏa ra uy áp khủng bổ trấn áp tứ phương điên cuồng lao đến muốn cắn chết trung niên tóc vàng chơi gấu Valiber.

Tuy nhiên lão Valiber cũng không phải dễ chơi dù bản thân không phải đối thủ của con Hắc Mao Sư kia nhưng lão lại thắng ở quân số.

Người xưa có câu “hai đánh một không chột cũng què”, lão Valiber cùng con gấu xám Sa Hùng của lão hợp công, không ngờ có thể đánh ngang với Hắc Mao Sư bất phân thắng bại.

Huống chi Sa Hùng không chỉ biết chơi cân chiến mặc còn biết cả tầm xa.

Để cho chủ nhân Valiber lao lên tank cho bản thân...

Gấu lớn Sa Hùng ngược lại đứng sau rồi há miệng phun ra một tia năng lượng màu đỏ tựa như laze bắn về phía Hắc Mao Sư khiến hắn phải vô cùng chật vật nét tránh, không chỉ thế lợi dụng lúc đó Valiber đã cầm theo đại kiếm lao đến...

Tuy nhiên Hắc Mao Sư cũng không dể chơi, không chỉ có sức mạnh phi thường mà tốc độ của Hắc Mao Sư cũng không tệ, không chút khó khăn tránh né những tia sáng đỏ hủy diệt kia rồi lao đến Valiber cận chiến.

Ngược lại trung niên nhân Valiber thể hiện đúng bản chất gấu chó của mình, không chút sợ hãi trước con sư tử lông đen to lớn không khác gì một chiếc xe tải đang lao đến, vung lên thanh đại kiếm của mình chém xuống...

Lực đạo khủng bố khiến thanh kiếm đen nặng nề lướt đi trong gió như một vệt đen to lớn, đến cả bản thân Hắc Mao Sư cũng thoáng giận mình nghiên người né tránh.

Đùng một tiếng...

Mặt đất bên dưới bị phá nát, Hắc Mao Sư cũng bị đánh lui giật mình cảnh giác nhìn trung niên nhân Valiber.

Một kiếm kia đã vượt qua sức mạnh của một nhân loại bình thường, từ đó có thể thấy được nền tảng thể lực của trung niên nhân Valiber là rất tốt.

Bản thân Hắc Mao Sư mà bị đánh trúng chắc chắn cũng ăn không tiêu, khiến thái tử của Sư tộc phải trở nên vô cùng cẩn thận...

Chiến trường không ngờ lại rơi vào thế giằng co không ai làm gì được ai...

Tuy nhiên, tất cả chỉ là sự yên lặng trước cơn bảo và giọt nước làm tràn ly kia rất có thể là trận chiến giữa Tuyết Sư và Lý Anh My hai kẻ có thể xem như khởi xướng tất cả...

Trước thế công vô cùng hung bạo của Tuyết Sư, Lý Anh My ngược lại vô cùng linh hoạt né tránh.

Đáng tiếc Lý Anh My đã bị thương nếu không những đường côn đánh trả kia đã sớm kết thúc trận chiến.

Từ đó có thể thấy được giá trị của kim tiền lớn đến mức nào, có thể khiến một nhân loại đánh ngang thậm chỉ nhỉnh hơn cả một cao tầng của Sư tộc.

Tuy nhiên, cũng không thể không nhắc đến một thân võ nghệ của Lý Anh My, còn bản thân Tuyết Sư chỉ có sức trâu... à nhằm sức sư tử.

Đây có thể xem như ưu thế khá lớn của nhân loại, chỉ là không phải nhân loại nào cũng tinh thông võ thuật và dù có thông thạo 7 nhưng trước sức mạnh tuyệt đối thì cũng khó lòng mà thắng được.

May thay Lý Anh My không chỉ có một thân võ nghệ mà còn biết tận dụng nó vô cùng tốt...

Biết rõ bản thân không trâu bò bằng Tuyết Sư, Lý Anh My không hề đối cứng mà chỉ liên túc né tránh chờ đợi cơ hội phản công.

Dần dần nhờ có hồi phục dược tề, thương thế trước đó của Lý Anh My cũng dần tốt hơn, xương bả vai không còn cảm giác đau đớn nữa, mỗi đường côn đánh xuống cũng dần mạnh lên...

Nếu cứ cái đà này kẻ đi kiếp chuyện rất có thể sẽ đụng chuyện...

- Nhân loại khốn kiếp, dám xem vào chuyện của lão nương thì đừng trách ra độc ác...

Cảm nhận được sự biến hoá của đối thủ, Tuyết Sư không nhịn được tức giận gầm lên.

Công cuộc trả thù của Tuyết Sư đang diễn ra vô vùng tốt đẹp, không ngờ lại nhảy ra một đám nhân loại sẵn sàng giúp đỡ nữ nhân kia, quan trọng hơn là đám người kia lại thành công kiềm chân được thuộc hạ lẫn lão ca của nàng, thử hỏi làm sao không giận cho được.

Sau tiếng gầm khủng bố, khí thế của Tuyết Sư đột nhiên tăng vọt, một luồn huyết khí đột nhiên tỏa ra từ người nàng, sức mạnh lẫn tốc độ cũng theo đó mà tăng lên...

Không hề hóa thành dạng thú mà vẫn duy trì ở dạng nhân hình, Tuyết Sư tuy không phát huy tối đa sức mạnh nhưng lại vô cùng linh hoạt lao đến, bằng tốc độ nhanh kinh khủng tựa như một con gió tuyết vung quyền đánh với...

Quyền ảnh cực nhanh chỉ để lại một bóng trắng mơ hồ...

Lý Anh My thoáng hoảng sợ trước tốc độ của đối thủ chỉ có thể lời dụng tiếng xé gió phán đoán một quyền kia cấp tốc múa côn đón đỡ...

Đánh tiếc tốc độ của Lý Anh My lại chậm hơn Tuyết Sư một nhịn...

Đầu thanh thiết côn chỉ đánh vào không khí còn một quyền kia đã nặng nề nện vào ngực Lý Anh My khiến nàng phun máu lui lại mấy bước.

Khẽ lao vết máu trên khóe miệng, cơn đau từ lồng ngực chuyền đến khiến Lý Anh My cũng nổi giận không kém...

Dậm mạnh thiết côn xuống đất, hư ảnh thần hầu ba mắt ánh lên kim quang thần thánh hiện lên sau lưng Lý Anh My...

Như được tổ tiên phù hộ Lý Anh My đạp mạnh xuống đất bộ phát ra tộc độ cực nhanh lao đến, thiết côn trong tay phát ra nhưng tiếng xé gió ông ông đánh tới.

Ngược lại Tuyết Sư cũng không kém cạnh lao đến, cánh tay có phần lực lưỡng ánh lên tia kim quang mơ hồ có thể thấy được một quyền sáo phong cánh cổ xưa thoát ảm thoát hiện đối đầu cùng thanh thiết côn.

Đùng một tiếng...

Thiết côn và quyền sáo kỳ dị kia va chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ lớn...

Tuyết Sư bị một côn cực mạnh kia đánh lui không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, cánh tay có phần lực lưỡng ngạnh kháng cùng một côn kia cũng không nhịn được run lên nhè nhẹ.

Ngược lại Lý Anh My cũng không khá hơn là mấy, tựa như diều đứt dây bị lực đạo khủng bổ của Tuyết Sư đánh bay trượt dài trên mặt đất.

May thay một nữ nhân thân mặc quân phục đã nhẹ nhàng giữ lấy Lý Anh My.

Áo khoác dài đến đầu gối không gió tựa bay...

Lý Minh Nguyệt người nhỏ nhưng tâm hồn không nhỏ, tỏa ra khí thể bàng bạc tựa như một ngọn thái sơn vững chãi nhẹ nhàng giữ lấy Lý Anh Anh My rồi ngước lên nhìn trung niên nhân tóc vàng khí tức cuồng bạo phía đối diện.

Ngược lại không biết từ lúc nào một trung niên nhân tóc vàng có phần anh tuấn nhưng lại tỏa ra khí thế hung bạo như một cổ hung thú đã đứng bên cạnh Tuyết Sư, ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng rồi nhịn lại Lý Anh My...

Hiển nhiên, nghe tin cháu gái mình bị người ta đánh Nguyệt Dạ nữ vương không thể ngồi nhìn đích thân xuất thủ, ngược lại Kim Mao Sư vương cũng không kém cạnh xuất hiện.

Không chỉ thế những thành viên khác của Sư tộc, Điểu tộc và không ít chủng tộc phụ thuộc trong Liên Minh Cầm Thú đều đã chạy đến.

Ngược lại, Huyết tộc cũng không yếu thế, hai đại chiến lực gia Thanh Vân và Kỳ Kỳ đều có mặt một trái một phải đứng sau lưng Lý Minh Nguyệt sẵn sàng hoá hình san bằng chỗ này bất cứ lúc nào.

Liễu Mộng Điệp, Thu Thảo, Yến Nhi cũng giao lại công việc cho thuộc hạ cấp tốc chạy đến hội hợp chị em Phương Tuyết và Phương Ngân đứng ngay sau Lý Minh Nguyệt sẵn sàng chiến đấu, thậm chí hai nha đầu Tuyết Nhi và Bào Bào cũng có mặt...

Chỉ là tiểu Tuyết Nhi lại vô cùng hương phấn, phùng mang trợn má nhìn đám cầm thú trước mặt, ý tứ “thằng nào mạnh bước ra” vô cùng rõ ràng...

Tuy nhiên team hung thú và Hồng Ánh lại không hề ra sân mà chỉ đứng phía xa quan sát.

Hiển nhiên Huyết tộc còn muốn lưu thủ, chưa muốn để quá nhiều chủng tộc thấy được hết sức mạnh của bản thân.

Tuy nhiên, hơn một nửa cao tầng của Huyết tộc đều đã kéo đến đông đủ thừa sức chơi với cái Liên Minh Cầm Thú kia...

- Ây da... bọn nhỏ đánh nhau thôi mà...

- Đám người lớn các ngươi ra mặt là gì không biết, bộ không thấy xấu hổ hay sao...

Bất chợt trước tình cảnh đang vô cùng gay gắt của đôi bên, một âm thanh có phần mất hứng vang lên.

Một tên trẻ trâu đầu nhuốm trắng, người mặc áo sơ mi trắng thư sinh màu xanh lam nhưng bên dưới lại mặc mỗi cái quần đùi đầy họa tiết hoa lá màu đỏ trông vô cùng chói mắt chầm chậm bước ra...