Chương 235: Chiến Lôi Thành

Nhìn Ngô Bình một trong những người có quyền lực nhất Vũng Hải đang chờ đợi câu trả lời của mình....

Trần Lâm khẽ mỉm cười rồi lắc lắc đầu nói.

- Ngô trưởng quan, đa tạ ý tốt của ngài.

- Tuy nhiên, một cái Vũng Hải mà chỉ một con khỉ vô tình đi ngang qua thôi đã sợ đến xanh cả mặt, thì có gì mà đáng sợ...

- Thế giới này đã thay đổi, nắm đấm ai lớn kẻ đó chính là luật lệ và nắm đấm của ta lớn hơn La Thiên...

- Ta đánh hắn cũng chính là luật lệ.

Nói xong Trần Lâm vỗ vai Ngô Bình một cái rồi cứ thế quay người rời đi...

Nhìn bóng lưng của tên thiếu niên trước mặt.

Ngô Bình không khỏi thẩn thờ nhưng chỉ đành thở dài lắc đầu thì thầm.

- Mọi chuyện không dể như cậu nghĩ đâu.

Cùng lúc đó như để chứng mình cho lời nói của Ngô Bình.

Một tiếng lôi minh kinh thiên động địa vang lên....

Không biết từ lúc nào Lôi Thành đã xuất hiện chắp tay đứng trước cửa ra vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Lâm nói.

- Tiểu tử ngươi thật mạnh miệng, dám không coi Vũng Hải ra gì.

Không ngờ chỉ vì chút chuyện nhỏ của La Thiên, mà Lôi Thành lại đích thân xuất thủ, đủ để thấy được chuyện này đã không thể giải quyết trong êm đẹp được nữa.

Tuy nhiên, Trần Lâm vẫn không mấy quan tâm cười nhạt hỏi.

- Nếu như ta khiêu khích ngài hay khiêu khích Vũng Hải của ngài thì ngài sẽ làm gì ta nào?

Nghe thấy câu hỏi tưởng chứng như đơn giản của Trần Lâm, Lôi Thành lại không khỏi nhíu mày trầm ngâm.

Câu hỏi kia hiển nhiên không đơn giản.

Nếu Lôi Thành nói sẽ xử đẹp Trần Lâm, thì hành động đó khác gì Trần Lâm xử đẹp La Thiên, vô hình chung khẳn định việc làm của Trần Lâm là không hề sai.

Còn nếu nói sẽ không làm gì, thì lấy lý do gì giữ Trần Lâm lại...

Tuy nhiên Lôi Thành không phải là Ngô Bình, đối với lão quyền lực của bản thân mới là quan trọng nhất, với Lôi Thành một kẻ mạnh cách mấy nhưng không biết nghe lời thì nhất định phải tiêu diệt...

Bật cười một tràng dài...

Lôi Thành liếc nhìn Trần Lâm nhưng không trở lời câu hỏi của cậu, mà nói sang chuyện khác.

- Cậu nói đúng, nắm đấm cả ai lớn người có chính là luật lệ...

- Tuy nhiên cậu lại quên rằng ở Vũng Hải này, nắm đấm của ta là lớn nhất.

Nói xong Lôi Thành bất chợt xuất thủ, vô tận lôi điện tập trung về cánh tay lão trong như một lôi quyền đánh về phía Trần Lâm.

Trông thấy lôi quyền không ngừng tỏa ra những tia điên lôi bàng bạc, Trần Lâm cấp tốc đẩy Thu Thảo ra sau rồi cùng vung quyền ngạnh kháng với một quyền của Lôi Thành.

Đùng....

Hai quyền phong cứ thế va chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ to lớn, dư chấn lang ra bốn phía khiến không ít người té ngã.

Hôm nay thật sự là một ngày điên cuồng với không ít người...

Bị lực phản chấn hất bay...

Lôi Thành lẫn Trần Lâm đều không nhịn được lui về sau mấy bước, ánh mắt như gà chọi nhìn nhau.

Lúc nay, cánh tay huyết giáp của Trần Lâm không nhịn được run lên nhè nhẹ, cảm giác tê tê lang ra cả cánh tay khiến Trần Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu.

- Người chơi hệ điện không phải thứ dể nuốt...

- Thảo nào anh em nhà họ Lôi có thể hùng bá một phương.

Cảm nhận được trạng thái của bản thân, Trần Lâm khôn nhịn được thì thầm.

Rõ ràng một lầm giao phong nhẹ kia huyết tổ đại nhân đã ăn chút quả đắng.

Dĩ nhiên Trần Lâm vẫn chưa tung hết sức, nói gì thì nói đây vẵn là Vũng Hải nếu một quyền đánh bay Lôi Thành thì đúng là được không bằng mất.

Huống chi Lôi Thành cũng không yếu, nếu muốn một quyền đánh bay Lôi Thành thì Trần Lâm buộc phải hủy bỏ trạng thái ẩn dấu của huyết giáp.

Huyết giáp dạng cánh tay của Trần Lâm đã tiến hoá lên cấp 2, nó có thể ẩn xuống dưới da chỉ để lại những đường vân như những hình xâm.

Tuy nhiên làm như thế cũng chính là đang hạn chế sức mạnh của huyết giáp, nếu Trần Lâm muốn bung hết sức mạnh của cánh tay huyết giáp thì phải đưa nó về trạng thái ban đầu.

Dĩ nhiên, tình hình hiện tại không cho phép.

Bên kia Lôi Thành cũng không khá hơn Trần Lâm bao nhiều...

Cánh tay đối chọi với một quyền kia Trần Lâm trở nên đau nhức kịch liệt.

Tuy bề ngoài không thấy gì nhưng xương cốt bên trong chắc chắn bị đánh trẹo...

Liếc nhìn cách tay tràn đây những hoa văn đỏ tươi như máu của Trần Lâm.

Lôi Thành có thể đại khái đoán được Trần Lâm rớt có thể là một ngươi chơi hệ sức mạnh...

Thế nên Lôi Thành đối đầu trực diện với người chơi hệ sức mạnh như Trần Lâm là một quyết định sai lầm.

Mặc dù là một người chơi hệ điện, nhưng Lôi Thành nói riêng và người của Lôi gia nói chung xét cho cùng lại là những pháp sư cận chiến.

Khác biệt hoàn toàn với Thanh Vẫn có thể phun ra lôi điện để công kích, thì người của Lôi gia chỉ có thể dùng lôi điện để cường hoá cơ thể và tăng cường sức sát thương lên mỗi đòn đánh như một chất phụ gia.

Mặc dù có thể dẫn lôi điện lên vật khác nhưng điều kiện bắt buột là phải chạm vào người.

Nhìn chung năng lực lôi điện của Lôi gia khá bá đạo, chỉ cần bị họ đánh trúng thì kèm theo đó sẽ bị điện giật chết, giống như một cái ổ điện...

Tuy nhiên, nó lại không thể chơi tầm xa và khi đụng phải những tên có nhục nhân quá trâu bò như Trần Lâm, lợi thể khi được lôi điện phụ gia không mấy hiệu quả hoặc hiệu quả rất ít thì khuyết điểm cũng bắt đầu lội ra...

Biết mình bị khắc chế, nhưng Lôi Thành vẫn không chút nao núng chầm chậm rút ra một thanh đao phẩm chất tím.

Thanh đao bàng bạc ánh lên tia sáng thần thánh huyền bí xem ra là hàng nóng của Lôi Thành...

- Được chết dưới thanh đao này, ngươi sống cũng không uổng phí đâu.

Liếc nhìn Trần Lâm, Lôi Thành mỉm cười tự tin nói.

Rõ ràng dùng lôi điện thuần tuý không thể tác động đến thanh niên lên full giáp như Trần Lâm nên Lôi Thành quyết định đem trang bị ra đè.

Vô tận lôi điện từ cánh tay Lôi Thành không ngừng tỏa ra dần dần bao phủ lấy thành đao biến nó thành một thanh lôi đao rồi không chút chậm trễ chém về phía Trần Lâm...

Trông thấy thanh lôi đao đang chém thới, vô tận lôi điện không ngừng bay múa sáng cả một vùng. Trần Lâm không chút sợ hãi tựa như một toà thái sơn đứng đó đón cơn báo tố, không nhanh không chậm trút ra Tà Nguyệt đao đón đỡ.

Keng...

Một tiếng kim loại cạ vào nhau nghe đinh tai nhức óc vang lên...

Tà Nguyệt đao cùng lôi đao chém vào nhau ánh lên những tia lửa điện nhưng không bên nào làm gì được bên nào, rõ ràng thanh đao của Lôi Thành cũng không phải trang bị tím thông thường...

Tuy nhiên Trần Lâm lại mạnh hơn Lôi Thành một bật, một chém kia khiến tay Lôi Thành đau đớn suýt chút nữa làm rơi mất thanh đao trong tay.

- Địtttt...

Bất chợt dù đã chiến lợi thế những Trần Lâm lại đột nhiên nhảy ra sau tránh thoát khỏi Lôi Thành, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc liếc nhìn Lôi Thành còn buột miệng chửi thề một câu.

Nguyên nhân rất đơn giản, lúc này cánh tay của Trần Lâm lại tiếp tục chịu đựng cảm giác tê rần kia.

Tà Nguyệt đao về cơ bản là một thanh đao được làm từ kim loại, thế nên nó sở hữu mọi đặc tính của một kim loại, trong đó có dẫn điện...

Vừa mới chém vào thanh lôi đao kia, Trần Lâm lập tức bị... điện giật, phải vội vang lui lại tránh ra xa “ổ điện” Lôi Thành kia.

Quả thật tuy có nhiều hạn chế, nhưng lôi điện của Lôi gia có thể nói là năng lực thuộc top những năng lực “chó đẻ” nhất của hệ thống.

Tuy nhục thân của Trần Lâm cũng thuộc dạng khủng bố không khác gì Toro lên full giáp nên không bị lôi điện kia làm bị thương đáng kể, nhưng vẫn bị điện giật và phải chịu cảm giác tê tê do bị điện giật lại không hay một chút nào.

Nếu không phải kiên kỵ chúng quyền Lôi Chấn, Trần Lâm thật sự có xúc động muốn triệu hồi huyết hỏa thiêu chết lão già Lôi Thành kia cho nhanh.

Bên kia Lôi Thành thấy Trần Lâm kinh dị nhìn mình như vậy thì biết ngay hắn đang bị gì không nhịn được nhếch mép mỉm cười...

Tuy nhiên nội tâm của Lôi Thành lại cười không nổi, đối cứng một quyền lúc nãy của Trần Lâm đã khiến cánh tay lão đau đớn vô cùng, giờ lại chịu thêm một chém kia khiến nó đã đau lại càng đau đớn hơn...

Từ đó có thể thấy được sức mạnh sức mạnh nhục thân của Trần Lâm là vô cùng lớn.

Nếu không phải ngại mặt mũi, Lôi Thành thật sự có xúc động muốn gọi người ra bắn chết Trần Lâm cho nhanh, xem cơ thể của ngươi có cứng hơn súng chống tăng hay không.

Cứ thế Trần Lâm và Lôi Thành cứ đối mắt nhìn nhau khôn ai muốn xuất thủ, dừng như cái game này đôi bên đã xuất hiện cảm giác muốn nghĩ.

Bất chợt Trần Lâm hoá thành một làn khói quỷ dị bay đến bên cạnh Lôi Thành.

Thấy thế Lôi Thành lập tức phát động lôi điện cẩn thận nhìn Trần Lâm.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề xuất thủ chỉ khẽ thì thầm.

- Lôi đại nhân hay là mình nghĩ đi, vì một tên La Thiên mà đánh nhau là không mấy khôn ngoan đâu.

Nghe thấy Trần Lâm có ý định rút lui, Lôi Thành không khỏi mỉm cười muốn lên tiếng khiêu khích.

Tuy nhiên khi lời nói chưa ra khỏi miệng thì lập tức Lôi Thành đã nghĩ lại.

Quả thật, bản thân Lôi Thành cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Trần Lâm.

Mặt dù từ đầu lão thật sự muốn ra tay dại cho Trần Lâm một bài học.

Nguyên nhân dĩ nhiên là vì đánh dự của Vũng Hải, vì mặt mũi của bản thân chứ không hề liên quan gì đến một con chó như La Thiên.

Tuy nhiên, Trần Lâm lại là một khúc xương cứng, nếu mà đôi bên đánh tiếp dù Lôi Thành có thắng đi nữa thì mặt mũi, thứ lão vô cùng xem trọng cũng sẽ mất sạch.

Thôi thì ngay từ bây giờ cho nhau một bật than để đi xuống, chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá thành không.

Huống chi Trần Lâm là người của Liễu Mộng Điệp, lại đang tá túc tại Vũng Hải địa bàn của Lôi Thành, muốn chỉnh chết Trần Lâm thiều gì cơ hội.

Nghĩ đến đây Lôi Thành đột nhiên thấy trời đất rộng mở, bật cười nói.

- Tiểu tử... ngươi đúng là có bản lĩnh, có thể chịu được hai đòn của ta mà không ngã.

- Tốt... rất tốt, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.

- Nhân loại ta có nhiều người có bản lĩnh như ngươi thì sợ gì dị tộc nữa.

Nói xong Lôi Thành như một trưởng bối hài lòng với biểu hiệu xuất sắc của con cháu cười một tràng dài rồi vươn tay muốn vô vai Trần Lâm như khích lệ.

Tuy nhiên, Trần Lâm đã như một phản xạ lách người né tránh một vỗ kia, thề không tiếp xúc da thịt với người nhà họ Lôi rồi mới mỉm cười nói.

- Là do Lôi đại nhân nương tay thôi...

- Tiểu tử như ta nào có bản lĩnh gì đến bây giờ cánh tay còn đau, chắc bị gãy xương rồi cần phải đi hốt thuốc mới được...

Thực tế Trần Lâm cũng không muốn đánh nhau với Lôi Thành làm gì.

Nguyên nhân là do Trần Lâm sợ bản thân bị điện giật máu nóng dồn lên não không nhịn được giết chết Lôi Thành, đến lúc đó sẽ trực tiếp mâu thuẫn với chính quyền Lôi Chấn.

Vì một chút việc nhỏ mà đem đến một bất lợi vô lý Trần Lâm không điên đến mức đó.

Tuy nhiên đấu khẩu thì không thể thua.

Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Lôi Thành biết rõ Trần Lâm đang nói mình thầm mắn một tiếng ranh con nhưng mặt ngoài vẫn không hề tỏa vẻ gì cười hề hề...

...

Bên kia toàn trường lại được một phen bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác, đến bật ngửa.

Từ đầu đã hùng hổ xông đến đôi bên không ai nhịn ai, tưởng chừng như sẽ được một phen ác chiếnm ai ngờ mới đánh nhau được hai đòn đã bắt tay làm lành, tốc độc lật mặt phải gọi là nhanh hơn cả lật bánh tránh.

Chỉ có Liễu Mộng Điệp là không mấy ngạc nhiên.

Từ lúc Trần Lâm và Lôi Thành “liếc mắt đưa tình” với nhau, nàng đã biết hai tên “tư bản” kia đã thấy được chuyện này không có lợi lộc gì muốn rút lui rồi.

Nhìn chung tính khí của Lôi Thành và Trần Lâm khá giống nhau, cả hai đều vô cùng từ cao tự đại đến vô lý...

Xuất phát điểm của tất cả không hề liên quan gì đến La Thiên hay những việc hắn bài mưu tính kế.

Mà đến từ việc Trần Lâm không hề xem Vũng Hải ra gì, thích giết thì giết thích đánh thì đánh, cùng lắm thì chơi khô máu với Vũng Hải mà thôi, đó là lòng kiêu ngạo của Trần Lâm.

May thay Trần Lâm dù có kiêu ngạo nhưng vẫn biết tính toán, hay nói đúng hơn là Trần Lâm là kẻ thấy không có lợi thì đéo chơi.

Thế nên mọi chuyện mới có thể tạm thời được lắng xuống.

Dĩ nhiên tất cả chỉ là tạm thời.

Lôi Thành đã ghim Trần Lâm sớm muộn gì cũng đối phó với cậu.

Ngược lại Trần Lâm cũng ghim Lôi Thành, sớm muộn gì cũng lật tung cái Vũng Hải này lên.