Chương 234: Tâm tư của Liễu Mộng Điệp

Trông thấy nụ cười quỷ dị của Trần Lâm, La Thiên không nhịn được rùng mình sợ hãi...

Cảm thấy để tên kia sống thì mình chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

La Thiên lập tức phát động băng thuật...

Từ dưới mặt đất, vô số những băng lao tựa như những ngọn giáo đột ngột đâm lên muốn xuyên chết Trần Lâm.

Đang tiếc Trần Lâm lại phản ứng quá nhanh, hay nói đúng hơn là năng lực của Trần Lâm là “phản ứng nhanh”. Trước khi những mũi băng lao kia có thể đâm trúng bản thân, Trần Lâm đã sớm nhảy lên cao tránh thoát...

Thấy thế La Thiên chỉ cười lạnh triệu hồi ra vô số băng tiễn rỗi khẽ vung tay...

Băng tiễn như bị một lực lượng vô hình tác động phá không lao về phá Trần Lâm đang trên không trung.

Rõ ràng tuy chỉ là trang bị, nhưng băng thuật do trang bị đó tạo ra lại biến hoá vô cùng khôn lường.

Tuy nhiên trước mưa tên băng đang bay đến...

Trần Lâm chỉ nhếch mép cười nhạt rồi rút ra Tà Nguyệt đao, thân đao đen tuyền như cảm nhận được chủ nhân đang hiệu triệu ánh lên những tia sáng xanh quỷ dị...

Không một chút chần chờ, Trần Lâm như đại bàng vô mồi lao về phía mưa tên đang bay đến rồi chém một đao.

Lưỡi đao Tà Nguyệt ánh lên những tia sáng xanh đen quỷ dị...

TÀ NGUYỆT TRẢM, bí kỹ năng đặc trưng của Tà Nguyệt đao một lần nữa được kích hoạt...

Vô số những đường chém ngang dọc cắt xé như muốn phá nát không gian lao về phía mưa tên trực tiếp chém nát chúng thành bụi phấn.

Nhưng không dừng lại ở đó, ánh đao xanh đen sau khi phá nát mưa tên thì không chút suy yếu tiếp tục lao đến La Thiên.

Cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, La Thiên thoáng hoảng sợ cấp tốc lui ra sau né tránh.

Đáng tiếc, mặt đất dưới hắn lại không có chân nên không thể chạy đi đâu được, một lần nữa bị Trần Lâm phá thành bình địa...

Tuy nhiên, La Thiên cũng không khá hơn là bao.

Khi La Thiên vừa mới lui ra sau né tránh một kích kia thì Trần Lâm đã lao đến.

Thấy thế La Thiên sợ vỡ mật, vội vàng triệu hoá vô số băng tiễn muốn cầm chân Trần Lâm.

Đáng tiếc băng tiễn hay băng tường không là gì với Tà Nguyệt đao, lưỡi đao Tà Nguyệt sắt bén tuyệt luân trực tiếp chém nát chúng thành bụi băng không khác gì chém một tờ giấy...

Đây chính là điển hình của câu lấy trang bị ra đè...

Lạnh lùng liếc nhìn La Thiên, Trần Lâm không có chút cảm xúc nào chém xuống.

Hôm nay chỉ có Bạch Vô Thường mới cứu được La Thiên...

- Tiểu huynh đệ xin dừng tay...

Bất chợt một thanh âm hùng hồn vang lên, một bóng người cấp tốc lao đến muốn ngăn cản trận chiến.

Tuy nhiên Trần Lâm nào phải thiện nam tính nữa gì, càng không vì một lời nói mà buôn tha kẻ dám khiêu kích uy quyền của mình.

Tà Nguyệt đao không chút dao động chém lên người La Thiên.

Lưỡi đao sắt bén vô cùng nhẹ nhàng như không chém lên ngực La Thiên để lại một vết thương dài khủng bố lồi cả xương cốt lẫn nội tạng ra ngoài, máu tươi không ngừng phun ra từ miệng vết thương ướt đẫm cả nền nhà, còn dính lên mặt Trần Lâm khiến cậu trông vô cùng khủng bố.

La Thiên cũng không chịu đựng được nữa không ngừng phun máu rồi đổ gục xuống đất không rõ sống chết.

Trông thấy thảm trạng của La Thiên...

Toàn trường đều yêm lặng như tờ không ai dám nói câu gì, chỉ chầm chậm lui ra thật xa tránh khỏi Trần Lâm càng xa càng tốt, họ biết trận chiến chỉ mới bắt đầu.

Bởi lẽ, người đã lên tiếng cầu tình cho La Thiên không ai khác chính là Ngô Bình.

Ấy vậy mà Trần Lâm không hề cho Ngô Binh một chút mặt mũi nào vẫn cứ xuất thủ...

Giết chết La Thiên không phải vấn đề gì lớn, nhưng không cho Ngô Bình mặt mũi chính là đại sự.

Nhìn La Thiên đang nằm trong vũng máu của chính mình.

Ngô Bình lạnh lùng nhìn Trần Lâm trầm giọng hỏi.

- Tại sao ngươi lại giết hắn.

Nghe Ngô Bình hỏi ngu như thế...

Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn vị quân nhân tầm tuổi cha mình thậm chí lớn hơn oan ức nói.

- Ông chú à...

- Giết người là tội lớn lắm đó, lão không được vu oan cho “người tốt” như ta đâu.

Nói xong Trần Lâm ngồi xuống bên cạnh La Thiên rồi như để chứng minh mình không giết ai cả.

Trần Lâm không chút khách khí vỗ lên ngực La Thiên ngay tại vết thương dài đang rĩ máu, khiến La Thiên không nhịn được đau đớn rên rĩ trong cổ họng những không ra hơi.

- Thấy không, hắn ta đâu có chết đâu, ta làm gì có giết ai...

Trần Lâm cực kỳ vô tội ngước mặt lên nhìn Ngô Bình cười nói.

Thấy thế Ngô Bình giận đến tím mặt trầm giọng nói.

- Ta hỏi ngươi tại sao lại muốn giết chết hắn, chứ không hỏi hắn chết hay chưa.

- Tiểu tử đừng giả khùng với ta.

Nghe thấy Ngô Bình nói thế, Trần Lâm lại không chút sợ hãi đứng lên lắc lắc đầu nói.

- Lão già, lão lại nói sai nữa rồi.

- Nếu ta thật sự muốn giết hắn thì hắn đã sớm chết rồi không còn sống đến bây giờ.

- Lão hỏi như vậy là hơi sai sai đó.

Liếc nhìn tên nhóc còn nhỏ tuổi hơn cả con trai mình, Ngô Bình chầm chậm thở ra một hơi rồi lạnh lùng hét lên.

- Ngươi đâu, các ngươi chết hết rồi sao còn không mau đem La Thiên vào trong dưỡng thương.

- Muốn để hắn chết thật sao?

Nghe thấy tiếng hét của Ngô Bình mọi người đều giật mình hoàn hồn trở lại.

Rất nhanh một đôi quân nhân đã nhanh chóng chạy đến cẩn thận khiên La Thiên vào trong chữa thương.

Công việc phải hết sức cẩn thật, bởi lẽ La Thiên bị thương vô cùng nặng chỉ còn lại một hơi tàn không cẩn thận có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Huống chỉ, Trần Lâm vẫn còn ung dung đứng đó khiến cho không ít quân nhân dù đang cấp cứu cho La Thiên những vẫn vô thức cảnh giác không thể tập trung.

May thay đúng như Trần Lâm nói bản thân cậu chưa muốn giết La Thiên, hay đúng hơn là lão tác còn muốn để cho hắc sống thêm mấy chương, thế nên Trần Lâm không hề ra tay chỉ đứng đó xem kịch.

Bên kia động tỉnh không hề nhỏ của trận chiến hiển nhiên cũng đánh động được Thu Thảo và Liễu Mộng Điệp.

Thực tế Thu Thảo hoàn toàn có thể dựa vào huyết mạch huyết tộc để cảm nhận được vị trí đại khái của Trần Lâm, chỉ là nàng lại bị Liễu Mộng Điệp dây không dứt khiến cho không thế đi tìm Trần Lâm ngay được.

Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp vô cùng nhiệt tình với mình...

Thu Thảo chỉ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên tia sát ý nhàn nhạt rồi bỏ mặc Liễu Mộng Điệp qua một bên mà chạy đến chỗ Trần Lâm...

Sẳn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Thấy thế Liễu Mộng Điệp chỉ biết lắc đầu thở dài, nàng thật sự rất muốn biết Trần Lâm đã dùng thủ đoạn gì để cho Thu Thảo trung thành đến như vậy.

Có thể nói Liễu Mộng Điệp ưng ý với Thu Thảo, muốn nâng đỡ nàng thành cánh tay đắc lực cho mình.

Thu Thảo vừa có bản lĩnh hơn người, lại thông minh cẩn trọng có trợ thủ như thế thì còn gì bằng, đáng tiếc trợ thủ kia lại là người của Trần Lâm.

Tuy Trần Lâm đã đầu quân cho mình, nhưng Liễu Mộng Điệp biết rõ con ngựa hoang như Trần Lâm sẽ không phục tùng bất kỳ ai, nàng chỉ là bức bình phong Trần Lâm dùng để tránh phiền phức mà thôi...

Thế nên cái góc tường này của Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp quyết tâm phải đào cho bằng được...

Đáng tiếc Thu Thảo lại là một khối đá vô cùng cứng rắn, có đào cách mấy cũng không lung lai.

Cực chẳng đã, Liễu Mộng Điệp chỉ đành tung ra “thấp kế” khích động La Thiên để hắn đi đến khiêu khích Trần Lâm.

Liễu Mộng Điệp biết rõ, với tính khí của Trần Lâm chắc chắn sẽ không chút kiên kỵ Vũng Hải mà xuất thủ với La Thiên từ đó gián tiếp xung đột với Vũng Hải.

Đến lúc đó không một ai dám đối đầu với Vũng Hải mà đứng về phía Trần Lâm.

Tuy nhiên, dù có chút biến cố khi La Thiên suýt chút bị Trần Lâm đánh chết, nhưng trên cơ bản kế “mượn dao giết người” của Liễu Mộng Điệp đã thành công.

Trần Lâm thật sự đã đối đầu với Vũng Hải.

Chỉ là Liễu Mộng Điệp không thể nào hiểu nổi, người thông minh như Thu Thảo vẫn quyết định đứng bên cạnh Trần Lâm sẳn sàng chơi khô máu Vũng Hải...

Thật là điên, quá mức điên cuồng...

Bên kia trông thấy Thu Thảo hùng hổ tiến đến đứng bên cạnh mình, bộ dạng như sắp đánh nhau đến nơi chỉ thiếu mỗi việc chưa lấy ra mỏ neo Nộ Hải của nàng, Trần Lâm không nhịn được bật cười.

Khẽ trao cho Thu Thảo một ánh mắt an tâm, Trần Lâm liếc mắt nhìn lại Ngô Bình như không có chuyện gì nói...

- Lão... à ngài là Ngô Bình, Ngô trưởng quan có đúng không?

- He... he... Ngô trưởng quan, trời cũng không còn sớm nữa, nếu ngài không có việc gì thì ta đi trước nha.

Nói xong Trần Lâm cứ thế quay người dẫn theo Thu Thảo phỉ đít bỏ đi.

Dĩ nhiên Ngô Bình không có khả năng để cho Trần Lâm cứ thể nhẹ nhàng rời đi, lắc người một cái đã chắn trước người Trần Lâm lạnh giọng nói.

- Tiểu huynh đệ, ngươi vô cớ ra tay với La Thiên ngay trong phủ thành chủ...

- Chẳng lẽ không cho chúng ta một lời giải thích sao?

Nghe Ngô Bình nói thế, Trần Lâm không ngờ lại gật gật đầu vuốt càm nói.

- Ngô trưởng quan nói cũng có lý, ta vào nhà các ngươi đánh người, ý ra cũng nên cho chủ nhà một lời giải thích.

Nói xong Trần Lâm liếc nhìn toàn trường đang vây quanh cười lớn nói.

- Chuyện cũng không có gì to tác, tên kia đến khiêu khích ta thế nên ta đập hắn một trận...

- Chuyện chỉ có vậy, Ngô trưởng quan thấy lời giải thích của ta thế nào.

Phách lối, vô cũng phách lối...

Dù không biết rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, nhưng lời giải thích của Trần Lâm là hoàn toàn không thể chấp nhận được, hay nói đúng hơn là đây không phải giải thích mà là khiêu khích, không lý lẻ nào ủng hộ cho việc người khác chỉ khiêu khích ngươi mà lại bị đánh cho thử sống thiếu chết cả.

Liếc nhìn Trần Lâm từ đầu đến chân, Ngô Bình không nhịn được thở dài.

Lúc đầu thật sự Ngô Bình rất giận muốn ra tay dại cho Trần Lâm một bài học.

Nhưng sau một lúc, Ngô Bình cũng dần dần bình tỉnh trở lại rồi nhìn nhận chuyện này ở một góc độ khách quan hơn.

Rõ ràng với nhân phẩm như La Thiên thì lời Trần Lâm nói là hoàn toàn có cơ sở.

Chỉ là Trần Lâm có thể đánh nhau với La Thiên ở bất kỳ đâu nhưng không phải ở đây, đánh nhau ở đây không khác nào xúc phạm Vũng Hải đây không phải là một chuyện nhỏ chút nào...

Tuy nhiên trong mắt Ngô Bình.

Trần Lâm dù tính khí có chút vấn đề nhưng cậu ta chỉ là một thằng nhóc, một phút bóc đồng là hoàn toàn có thể hiểu được.

Huống hồ thằng nhóc kia lại là một kẻ mạnh, La Thiên gần như hoàn toàn không có sức đánh trả trước Trần Lâm đủ để thấy chênh lệch giữa đôi bên là rất lớn...

Hiện tại dị tộc hoành hành khắp nơi, nhân loại chỉ có thể tự thủ dâm tư tưởng sống qua ngày, Ngô Bình thật lòng không muốn làm khó một người có tài như Trần Lâm.

Khẽ thở dài một hơi, Ngô Bình lắc lắc đầu có chút nhiệt nhìn tiến đến gần Trần Lâm nói nhỏ.

- Tiểu tử chuyện này ta hiểu, như có những chuyện không đùa được đâu.

- Có câu dĩ hào vi quý, ngươi chỉ cần xin lỗi một tiếng, nói mình nóng quá không làm chủ được hành động của mình...

- Ta đảm bảo có ta ở đây sẽ không ai làm khó được ngươi, chuyện này cũng sẽ kết thúc trong êm đẹp.

Nghe thấy lời đề nghị của Ngô Bình.

Trần Lâm không hề có chút phản cảm với lão, ngược lại còn có chút ngạc nhiên với con người của Ngô Bình... Rõ ràng Ngô Bình đang tìm cho Trần Lâm một con được tốt nhất để giải quyết vấn đề xung đột kia.

Nếu là một nhân loại, Trần Lâm chắc chắn sẽ nghe theo lời lão.

Dù sao bản thân cũng rơi vào bẩy của người khác, một câu xin lỗi cho có lệ vô thưởng vô phạt lại có thể giải quyết được một đại phiền phức, có ngu mới không làm.

Tuy nhiên Trần Lâm lại không phải nhân loại mà là huyết tổ của huyết tộc.

Thực tế ngay từ đầu Trần Lâm đã cảm nhận được La Thiên đang cố tình kiếm chuyện, tuy nhiên Trần Lâm lại không xem Vũng Hải ra gì nên cứ thế mà xuất thủ không chút kiên dè.

Có thể nói, giữ mạng lại cho La Thiên đã là nể mặt Vũng Hải lắm rồi.