Chương 223: Liễu Mộng Điệp gian xảo

Tổng bộ Băng Thiên hội...

Một trận chiến vô cùng ác liệt đang diễn ra, giữa ba đại nhân vật uy quyền nhất Băng Thiên hội và hai đại cự nhân bằng đá “vai năm tấc rộng thân mười thước cao” khiến cho mặt tiền uy nghiêm của Băng Thiên hội bị sang thành bình địa.

Mặc dụ rõ ràng chiếm số lượng đông hơn, như đáng buồn thay, phía Băng Thiên hội lại là bên thất thế...

Cự nhân Thái Sơn không hề kém cạnh với ông chú mình Thái Trọng, thậm chí còn có chút to lớn hơn, cánh tay to lớn quét qua như gió thu quét lá đánh bay Đại Sơn ra xa.

Mặc dù đã được tăng phúc, nhưng Đại Sơn vẫn không chịu nổi một kích bị đánh bay không ngừng phun máu, rõ ràng đệ nhất cường giả ngoại thành không phải nói chơi.

Tuy nhiên Đại Sơn cũng không phải kẻ vô dụng, dù luôn bị áp chế những hắn vẫn đủ sức cầm chân Thái Sơn...

Bên kia thành chủ ngoại thành Thái Trọng, một chấp hai những vẫn không hè rơi vào thế hạ phong, từng quyền từng quyền như thiên thạc nên xuống.

Ngược lại hai người La Thiên và Triệu Hùng thì khổ không thể tả.

Có đánh chết họ cũng không thể nghĩ ra được con heo đúng nghĩ đen kia lại mạnh đến vậy, hai người họ liên thủ cũng chỉ có thế đánh ngang với Thái Trọng mà thôi.

Khẽ cắn răng La Thiên vung tay lên, băng phong kết tinh khiến mặt đất biến thành băng.

Cùng lúc đó hàng trăm khối băng trong suốt từ mặt đất đâm lên lao đến Thái Trọng...

Thấy thế cự nhân Thái Trọng không hề sợ hãi một quyền nện xuống đánh nát những khối băng đanh lao đến, đối với thạch tả cự nhân như Thái Trọng thì chút băng kia chả là gì.

Tuy nhiên, tốc độ của cự nhân Thái Trọng đột nhiên trở nên chậm chạp vô cùng.

Cảm nhận được sự trì trệ của bản thân, Thải Trọng đang bên trong lòng cự nhân bằng đá kia không khỏi nhíu mày, thông qua người đá lão liếc nhìn không gian băng giá xung quanh.

La Thiên dù không địch lại Thái Trọng nhưng hiển nhiên cũng không phải kẻ tầm thường, không chỉ biết tạo ra băng thạch tấn công kẻ thù, mà không gian băng giá kia cũng là tác phẩm của hắn, nó có khả năng làm chậm đối thủ bị nhốt bên trong đó.

Lợi dụng thời cơ đó, Triệu Hùng rầm lên một tiếng giận giữ,

Từ trong cơ thể Triệu Hùng toả ra một đạo hoàng quang gia trì toàn thân khiến hắn biến thành một hoàng nhân không ngừng tỏa ra hoàng khí màu nâu đất.

Tung người nhảy lên không trung, Triệu Hùng vung quyền đánh về phái cự nhân Thái Trọng.

Quyền phong màu nâu đất nặng nề đánh lên người thạch cự nhân to lớn, không ngờ trước sức mạnh của một quyền kia thạch nhân Thái Trọng bị đanh lui ngã ầm xuống mặt đất.

Chỉ là một quyền kia dù đã đánh ngã được thạch nhân Thái Trọng, còn làm lõm một khối đất đá to lớn trên người, nhưng không hề tổng thương được đến Thái Trọng bên trong.

Chầm chậm từ dưới đất đứng lên, đất đá xung quanh cuồng cuộn chảy về lấp đi cái lổ to lớn do một quyền kia của Triệu Hùng mang đến.

Thái Trọng vẫn không chút tổn thương ngạo nghễ đứng đó.

Chỉ là trong không gian băng giá do La Thiên tạo ra, Thái Trọng dù bất bại những vẫn bị nó tác động khiến cho tốc độ của lão giảm mạnh, huống chi còn có thêm một Triệu Hùng không ngừng dây dưa.

Thái Trọng đến đây là để phát tiết không phải để chịu đòn, dù không sợ hai tên kia nhưng một đánh hai vẫn không phải ý hay.

Đáng chết hơn là đám đại lão kia không cho lão đem theo nhiều người hơn khiến Thái Trọng rơi vào thế cùng tay cùng chân không thể phát tiếc.

May thay có hai kẻ trên danh nghĩ là thuộc hạ của lão đanh đứng phía xa quan sát.

Liếc nhìn hai người Ngô Phàm và Liễu Mộng Điệp phía xa, Thái Trọng lạnh giọng hét lên.

- Liễu Mộng Điệp giúp ta kiềm chân tên này một chút...

- Ta muốn hảo hảo hỏi thâm sức khoẻ của La Thiên lão đệ đây.

Nghe thấy Thái Trọng hét lên gọi viện binh, La Thiên không khỏi giật mình lo lắng, hắn có thể đánh bất phân thắng bại với Thái Trọng đề là nhờ Triệu Hùng giúp sức, nếu Liễu Mộng Điệp ra tay giữ chân Triệu Hùng thì hắn đúng là không có lòng tin đánh một trận với Thái Trọng.

Bên kia nghe thấy Thái Trọng muốn mình ra tay cầm chân Triệu Hùng, Liễu Mộng Điệp không nhịn được bĩu môi thầm nghĩ.

“Ta đến đây chỉ để xem phim, các ngươi đánh nhau liên quan mẹ gì đến ta?”

Một lòng muốn xem kịch vui, Liễu Mộng Điệp cương quyết lắc đầu nói.

- Thái thành chủ, ta là phận liễu yếu đào tơ sao mà tham gia đánh nhau được...

- Ngài phải gọi mấy tên vũ phu như Ngô Phạm đây mới đúng chứa.

- Liễu Mộng Điệp, ngươi muốn chết phải không?

Quyền phong gào thét nên nát tường băng do La Thiên tạo ra, Thái Trọng nghe thấy Liễu Mộng Điệp thoái thác không nhịn được chử ầm lên.

Nếu Thái Trọng có thể làm cho Ngô Phàm xuất thủ, thì lão đã sớm làm rồi không việc gì phải nhờ để Liễu Mộng Điệp làm gì.

Chỉ là với thân phận thành chủ ngoại thành của Thái Trọng mời Ngô Phàm đúng là không thể những mời Liễu Mộng Điệp ra tay cũng không phải dễ...

Nghiến răng nghiến lợi, Thái Trọng trầm giọng hét lên.

- Kiềm chân Triệu Hùng lại, lão tử cho người thứ kia.

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp không khỏi ngạc nhiên, thứ kia Thái Trọng không tiện nói ra nhưng nàng hiểu rõ ngụ ý của lão là muốn nói gì, chỉ là không ngờ Thái Trọng lại chấp nhận chơi lớn đến vậy.

- Xem ra Thái Trọng giận thật rồi, vì muốn ngươi trợ giúp mà chấp nhận cho ngươi thứ kia.

Đứng một bên Ngô Phàm không nhịn được cười nói.

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp không lập tức đồng ý mà khẽ nhíu mày suy nghĩ.

Thứ kia đúng là có sức hút mê người với nàng nhưng Liễu Mộng Điệp lại không muốn xuất thủ, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Bất chợt, trong đám người đang vây quanh tống bộ Băng Thiên hội xem kịch.o

Liễu Mộng Điệp vô tình trông thấy một quả đầu trắng quen thuộc.

Như nghĩ ra gì đó Liễu Mộng Điệp mỉm cười quỷ dị khẽ biến mất vào không khí.

Đứng một bên, Ngô Phàm thấy bị bỏ lại không khỏi nhướng mày, cái củ lạc giòn tan gì đây.

Ngồi trên mái nhà, Trần Lâm vừa uống rượu vừa xem xi-nê không nhịn được vỗ đùi cười lớn.

- Phải, đánh đánh hay lắm, tên cự nhân kia thật là lợi hại...

- Đúng là võ sĩ đánh nhau với quái thú, thật là hay nha.

- Không ngời đệ đệ thân ái lại dám gọi nhà họ Thái là quái thú, thật làm tỷ đây khâm phục nha.

Bất chợt một âm thanh “ngọt như mía lùi” vang lên.

Liễu Mộng Điệp không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh Trần Lâm, khẽ tự người lên vai cậu thì thầm.

Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp phong tình vạn chủng nhìn mình, Trần Lâm không nhịn được vuốt càm cười nói.

- Tỷ tỷ thân ái, không ở đó làm trọng tài đến đây tìm ta làm gì?

Nghe Trần Lâm nói thế, Liễu Mộng Điệp bật cười khanh khách như chuông nhạc liếc nhìn Trần Lâm.

Xem ra tên nhóc này không chỉ mạnh mà còn khá thông minh, một câu nói đã nói đúng trọng tâm của một trận chiến này. Quả thật đây chỉ là một vở kịch một phường tỉ thí nên mới cần đến trọng tài như Liễu Mộng Điệp.

Chỉ là Liễu Mộng Điệp nào có quan tâm liếc nhìn Trần Lâm cười duyên nói.

- Tiểu đệ đệ không phải nói muốn làm ăn với tỷ sao?

- Giúp ta kiềm chân tên kia, thế nào?

Nghe Liễu Mộng Điệp muốn mình xuất thủ, Trần Lâm không khỏi nhướng mày thầm nghĩ.

“ Ta đến đây chỉ để xem phim, các ngươi đánh nhau liên quan mẹ gì đến ta?”

“ Huống hồ ta đâu có điếc, rõ ràng lại Thái Trọng ra giá cao mướn người ra tay, ngươi lại ra giá mướn ta ra tay, làm ăn như vậy không thấy quá đánh sao?”

Chỉ là Trần Lâm không đôi co với Liễu Mộng Điệp chỉ khẽ nhíu mày suy nghĩ rồi cười nói.

- Ta muốn một căn nhà để làm tổng bộ, không cần quá lớn khoảng hai tầng là được rồi.

- Cúng không cần vị trí gì, dể đi không lạc đường là được.

Nghe thấy yêu cầm của Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày suy nghĩ nhưng rất nhanh đã gật đầu nói.

- Thành giao...

Nói xong Liễu Mộng Điệp quay qua liếc nhìn Thái Trọng phía xa hét lớn.

- Được, ta sẽ cho người kiềm chân Triệu Hùng, Thái thành chủ nhớ lời hứa của mình.

Phía xa cự nhân Thái Trọng một quyền đánh lui La Thiên, nghe thấy Liễu Mộng Điệp chấp nhận không mấy để ý gật đầu nói.

- Được, Thái Trọng ta nói được làm được, không thất hứa trước nữ nhân.

Khẽ cười xấu xa, Liễu Mộng Điệp liếc nhìn Trần Lâm thân thiết nói.

- Tiểu đệ thân ái mau ra tay đi, nhớ cẩn đó thận nha đừng để bị đánh chết.

- Đau lòng tỷ tỷ ta...

Tuy nhiên Trần Lâm lại lắc đầu cười xấu xa không kém nhìn Liễu Mộng Điệp nói.

- Ta đâu có nói là mình sẽ ra tay đâu.

- Thu Thảo nàng lên cầm chân tên kia.

Nhận được mệnh lệnh của Trần Lâm, Thu Thảo khẽ gật đầu nhảy xuống mái nhà lao vào trận chiến.

Thấy người ra tay là một nữ nhân không phải Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp không nhịn được nhíu mày nói.

- Tiểu đệ đệ, ta nhắc nhở ngươi một câu, Triệu Hùng kia là một người chơi cấp 20 đó.

- Nữ nhân kia bị đánh chết ta không chịu trách nhiệm đâu nha.

Tuy nhiên trước sự lo lắng của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm chị bật cười nói.

- Thu Thảo cũng là một người chơi cấp 20.

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp không khỏi giật mình liếc nhìn Thu Thảo phía xa.

Nói như thế, tính luôn cả Trần Lâm thì thế lực của hắn đã có đến hai người chơi đột phá cấp 20, xem ra sách lược với Trần Lâm của Liễu Mộng Điệp phải thay đổi.

Ngồi một bên liếc nhìn Liễu Mộng Điệp đang suy nghĩ, Trần Lâm biết rõ nàng đang nghĩ gì không khỏi cười thầm.

“Dù nàng có tính toán kiểu gì, thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhậm lấy côn thịt của lão tử mà thôi”

“Nếu không phải sợ bị sao quả tạ chiếu, thì lão tử đã sớm trích huyết rồi cho tỷ tỷ đây ngậm kẹo của ta ba ngày ba đêm rồi”.

Quả thật độ “khốn nạn” của Trần Lâm đều đến từ trích huyết.

Dù ngươi có là kẻ thù không đội trời chung với Trần Lâm đi nữa thì chỉ cần bị “trích huyết” một phát vẫn biến thành cúm con như thường.

Một kỷ năng khốn nạn đến cùng cực, mà chắc là độc giả ai cũng thích...

Tuy nhiên, tình hình hiện tại Trần Lâm không thể trích huyết bừa bãi, nhất là với người có thân phận như Liễu Mộng Điệp.

Nguyên nhân đến từ... huyết giáp.

Huyết giáp là điểm khác biệt duy nhất về mặt ngoại hình giữa huyết tộc do nhân loại trích huyết thành và nhân loại.

Có một số huyết giáp rất dễ giấu như mắt, xương hay thần hồn, nhưng không phải tất cả, vẫn có một số huyết giáp vô cùng lộ liễu thu hút mọi ánh nhìn.

Ví dụ điển nhìn nhất chính là cánh tay huyết giáp của Trần Lâm ngày trước, lồ lộ như vật thì giấu kiểu gì.

Huống chi cho ra huyết giai gì Trần Lâm không thể lựa chọn được, hoàn toàn là hên xui.

Những người bình thường, nếu không may ra trúng ngay huyết giáp tay hay sừng thì có thể giấu đi rồi âm thầm đưa đến thành phố Thanh Thủy.

Nhưng Liễu Mộng Điệp thì không thể, nàng thân là quản sự của hội chợ mua bán xe, một người có địa vị nhất định không thể đùng một phát biến nói biến mất là mất được.

Đến lúc đó phiền phức mang đến sẽ không ít

Thế nên Trần Lâm quyết định tạm thời để cho Liễu Mộng Điệp nhảy nhót những ngày cuối cùng, đến khi sắp rồi khỏi đây sẽ bắt nàng theo rồi hấp... à nhằm... trích huyết cũng không muộn.