Đùng...
Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang vọng cả ngoại thành.
Cánh cửa sắt to lớn của Băng Thiên hội trực tiếp bị oanh thành mảnh vụn, năm sáu tên thuộc hạ xui xẻo của Băng Thiên hội đứng gần đó cũng bị đánh bay ra xa phun máu, nằm thoi phóp trên mặt đất không rõ sống chết...
Thái Trọng dẫn theo Thái Sơn cũng một nhóm quân đội ngoại thành hùng hổ xông vào Băng Thiên hội.
- Thái thành chủ tự tiện xông vào Băng Thiên hội ta rốt cuộc là có ý gì đây.
Bất chợt từ trong toà biệt thự cũng là tổng bộ của Băng Thiên hội, một âm thanh lạnh lùng trầm thấp đột ngột vang lên .
La Thiên dẫn theo Triệu Hùng, Đại Sơn cùng một đám thuộc hạ Băng Thiên hội chầm chậm đi ra đối đầu với cánh quân của Thái Trọng.
Liếc nhìn La Thiên phía đối diện, Thái Trọng lông tóc như dựng ngược lên, cơ thể béo mập run lên bần bật vì giận dữ nói.
- Ngươi hỏi ta có ý gì?
- Lão tử cũng muốn hỏi ngươi có ý gì đây?
- Tấn công phủ thành chủ của ta, bắt người của ta, các ngươi đúng là không xem Thái Trọng ta ra gì.
Nghe thấy thế La Thiên kiến quyết lắc đầu nói.
- Thái thành chủ, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được.
- Ngài nói ta tấn công phủ thành chủ của ngài, rốt cuộc có bằng chứng hay không.
- Ngài đừng ỷ mình là thành chủ ngoại thành mà muốn vu oan ai cũng được.
La Thiên có làm hay không thì cả ngoài thành này đều đã đoán được, chỉ là không có bằng chứng cụ thể nên chưa ai làm gì được hắn.
Tuy nhiên, lúc này Thái Trọng dừng như đã phát điên lạnh giọng nói.
- Đừng nói nhảm, một là trả người còn không thì ta săn bằng Băng Thiên hội của ngươi.
Quả thật xét theo góc độ nào đi nữa, đụng đến vấn đề nhạy cảm như thế này, Thái Trọng đến lúc này mới phát điện có thể xem là trễ rồi.
Tuy nhiên khi liếc nhìn ánh mắt có phần điên cuồng của Thái Trọng, La Thiên biết Thái Trọng không nói chơi nhưng hắn chỉ biết lắc đầu thở dài.
Không biết bị quả sao ôn dịch gì chiếu, đúng là xui không thể tả...
La Thiên đúng là kẻ chủ mưu tấn công phủ thành chủ.
Mục đích hoàn toàn đúng như Trần Lâm suy đoán, bắt lấy nữ nhân yêu quý của Thái Trọng.
Lúc đó vừa có mỹ nhân tuyệt sắc để chơi, vừa có thể trả đũa Thái Trọng khiến hắn tức lộn ruột và quan trọng nhất có thể dùng nàng làm tiền chuộc bù đáp phần tổn thất trước đó.
Quả là một mũi tên bắn trúng ba con chim...
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính.
Trong lúc hai bên đánh nhau kịch liệt, nữ nhân kia không biết bằng cách nào đã đột nhiên biến mất, đáng chết hơn là cái oan này lại rơi trên đầu La Thiên.
Thái Trọng bị mất nữ nhân thề không đội chung trời với La Thiên, còn La Thiên thì khóc không ra nước mắt, vừa không được lợi lộc gì, lại phải ôm cục nợ đời.
Bây giờ Thái Trọng đã đánh đến cửa đòi người, nhưng La Thiên làm gì có người để mà trả.
Có miệng nhưng lại không thể giải thích được.
Không lẻ nói, ta đúng là có xông vào nhà ngươi ý định bắt lão bà của ngươi đi, nhưng mà nàng ta đã chạy mất, chuyện này không liên quan đến ta.
Như thế có chó nó còn không tin huống chi là Thái Trọng, mà dù Thái Trọng có tin thật thì ngày nào còn chưa tìm về được nữ nhân kia, thì thù quán sẽ ngày một chất chồng, giải thích cũng là vô ít...
Chỉ là không bắt được gà lại mất mẹ nó nắm gạo còn bị chủ nhà đuổi đánh, đúng là xui đến cùng cực.
Liếc nhìn ánh mắt đầu tức giận của Thái Trọng, La Thiên chỉ biếc cười khổ kiên quyết lắc đầu nói.
- Thái đại nhân ta có thể thề với trời, ta không hề giữ nữ nhân nào của ngài cả.
- Thề... thề cái rắm, lão tử không san bằng nơi này ta không mang họ Thái...
Thái Trọng nộ hỏa phùng cháy rống giận hét lên.
Khí thế bàn bạch từ cơ thể mạp ú của lão không ngừng tỏa ra, mặt đất dưới chân cũng cảm nhận được trọng lượng khủng kiếp mà rạng nức.
Đất đá đỗ sụp cuồng cuộn kéo đến bao phủ lấy người Thái Trọng vào trung tâm.
Dần dần một cự nhân hình thể không lồ bằng đất đá được hình thành, kích thức cự đại phải cao lớn đến 7-8m, mỗi bước chân đều khiến đại địa chấn động.
Cự nhân Thái Trọng liếc nhìn những con người rõ ràng là nhỏ bé hơn mình bên dưới không chút chần chờ vung quyền đánh xuống.
Quyền phong bằng đá nặng nền tựa như một thiên thạch nên xuống biệt thự Băng Thiên hội.
Thấy thế La Thiên cắn răng tung người nhảy lên không trung đối cứng với một quyền tự như thiên thạch kia.
Đáng tiếc La Thiên đã khinh thường Thái Trọng.
Đối cứng với một quyền kia, La Thiên đổng tử không khỏi co rút lại bị một quyền kia đánh bay ra xa trượt dại trên mặt đất.
Quyền phong cứ thế nên xuống đập chết không ít thuộc hạ của Băng Thiên hội bên dưới, mặt đất cũng vì thế bị oanh thành bịnh địa, từng ngô nhà gần đó cũng đỗ ầm xuống thành một mảnh phế tích.
Bên ngoài, đám thuộc hạ của Băng Thiên hội may mắn sống sót hoảng sợ chạy tán loạn, các quân nhân cũng không kém chầm chậm rút lui chỉ âm thầm phong tỏa Băng Thiên hội.
Trận chiến này không phải trận chiến mà họ có thể thâm gia...
Dĩ nhiên người có thể tham gia thì vẫn ở lại.
Đứng cách đó không xa, không ai khác chính là Ngô Phàm và Liễu Mộng Điệp đang... như hai kháng giả đứng đó quan sát kịch vui...
Liếc nhìn cự nhân Thái Trọng một quyền bức lui La Thiên, Ngô Phàm không nhịn được lắc đầu nói.
- Chúng ta đều đã tính sai, không ngờ Thái thành chủ mập ú của chúng ta lại làm một người chung tình nha...
Đứng ngay bên cạnh nghe Ngô Phàm nói thế, Liễu Mộng Điệp chỉ bĩu môi hừ lạnh nói.
- Hắn ta chỉ muốn chiếm hữu nàng ta mà thôi, xét cho cùng so với súc sinh còn không bằng.
Ngô Phàm cũng biết rõ đại khái quan hệ của Thái Trọng và phu nhân của hắn nên cũng không chút khác khí gật đầu.
- Phải đến cả súc sinh cũng không bằng.
- Chỉ oan uổng cho tên ngốc La Thiên kia, đúng là tự gây nghiệt không thể sống.
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp cũng bật cười nhưng rất nhanh đã thở dài lắc đầu nói.
- Mong rằng nàng ta có thể chạy thoát...
Nhắc đến nữ nhân kia, Ngô Phàm bật nam nhân cũng khẽ thở lắc đầu nói.
- Rất khó, mặt dù tên ngu từ trên trời rơi xuống La Thiên kia đã vô tình giải thoát cho nàng...
- Như Thái Trọng không phải kẻ tầm thường, năng lực của nàng ta cũng không phải không có khuyết điểm.
- Sớm muộn gì cũng sẽ bị Thái Trọng bắt lại...
Nghe thấy thế, người như Liễu Mộng Điệp không ngờ lại thoáng u buồn vì người khắc nhưng rất nhanh đã biết mất lắc lắc đầu nói.
- Nếu biết rõ như vậy, tại sau Thái Trọng còn kéo quân đến đây đánh nhau với La Thiên.
Khẽ mỉm cười trên nổi đau của người khác, Ngô Phàm liếc nhìn La Thiên có chút thương hại lẫn hả hê nói.
- Để phát tiết...
- Thái Trọng đến đây thuần tuý là để phát tiết cơn nóng giận trong người, ngoài ra dù đã chắc chắn nhưng hắn vẫn muốn đến đây xem thử...
- Mấy đại lão kia cũng biết rõ chuyện này nên cũng mắt nhắm mắt mở để cho Thái Trọng phát tiết đôi chút.
- Thậm chí họ còn nhiệt tình tán thành là đằng khác.
- Cái gì, Vũng Hải đứng sau uổng hộ Thái Trọng đánh La Thiên, điều này làm sao có thể.
Nghe thấy chính quyền Vũng Hải không chỉ không đứng ra ngăn cản mà còn tán thành, Liểu Mộng Điệp không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
Tuy nhiên Ngô Phàm chỉ bật cười nói.
- Còn không phải do tình nhân nhỏ của ngươi sao.
- Trần Lâm, hắn thì làm gì liên quan đến chuyện này.
Liễu Mộng Điệp thật không hiểu chuyền này có liên quan gì đến Trần Lâm.
Thấy Liễu Mộng Điệp mắt chử A mồm chử O, Ngô Phàm khẽ bật cười gật đầu rồi lắc đầu nói.
- Thật ra không phải là do hắn mà đúng hơn là vì những khẽ như hắn.
- Sau đại tại ách chó hoang, một lượng lớn người chơi cấp độ khá cao kéo đến Vũng Hải, khiến cho trật tự ở nơi đây có chút sáo động.
- Vũng Hải không muốn chuyện này nên muốn âm thâm lôi kéo rồi chầm chậm thâm tóm đám người kia, chỉ là một con cự hầu đi dạo ngang qua đã khiến chính quyền Vũng Hải rung rinh không nhỏ...
- Địa vị của Vũng Hải cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nói trắng ra là không ai sợ Vũng Hải nữa, thế nên họ cần làm người khắc sợ và trận chiến này là công tụ tốt nhất.
- Chỉ cần chúng ta ở đây bảo đảm cho La Thiên không bị Thái Trọng nóng quá giết chết là được.
- Phút cuối cùng Vũng Hải sẽ diễn một màn kịch nhảy ra làm đấm cứu thế trấn áp tất cả.
Hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện, Liễu Mộng Điệp không nhịn được bĩu môi có chút tức giận liếc nhìn La Thiên nói.
- Chỉ khốn nạn cho chúng ta phải ở đây bảo vệ tính mạng cho hắn...
- Hư... làm hỏng công tác cua trai của lão nương...
.
Bên kia La Thiên không hề biết rằng mình chỉ là một công cụ để phát tiết, vì lúc này hắn đang quá nổi kinh ngạc liếc nhìn cự nhân trước mắt.
Thái Trọng kẻ mà La Thiên luôn khinh thường không ngờ lại là một người chơi cao cấp, một quyền kia hoàn toàn đủ để chứng mình Thái Trọng đã đột phát cấp 20, thậm chí cấp độ rất có thể còn cao hơn cả bản thân La Thiên.
Ngay bên cạnh thấy La Thiên bị một quyền của Thái Trọng bức lui...
Hai người Triệu Hình và Đại Sơn cũng khẽ nhìn nhau, có đánh chết hai người họ cũng không thể ngờ rằng con heo Thái Trọng lại mạnh đến vậy.
Khẽ liếc nhìn nhau hai người Đại Sơn cấp tốc lao đến muốn hổ trợ cho La Thiên.
Tuy nhiên Thái Sơn đã đứng trước hai người cười nói.
- Đối thủ của các ngươi là ta.
Thấy thế Đại Sơn không hề sợ hãi mà cười lớn nói.
- Lão Triệu đi giúp đại nhân một tay đi, tên này để ta giải quyết.
Nghe thấy thế Triệu Hùng liếc nhìn Thái Sơn rồi nhịn lại Đại Sơn khẽ gật đầu nói.
- Cẩn thận...
Nói xong Triệu Hùng bỏ qua Thái Sơn lao đến hổ trợ cho La Thiên.
Thấy thế Thái Sơn khẽ nhướng mày muốn xuất thủ ngăn cản nhưng một quyền tựa như sắc thép lao đến đã năng cản hắn.
Liếc nhìn Đại Sơn lúc này đã phát động kỹ năng, đôi tay được cường hoá tựa như sắc thép cứng rằn vô cùng.
Thái Sơn không khỏi chếnh mép mỉm cười, chiến ý trang ánh mắt trở nên sục sôi.
Đất đá xung quanh một lần nữa điên cuồng di chuyển, một cự nhân bằng đá to lớn thứ hai xuất hiện trước ánh mắt quả mọi người...
Hiển nhiên, Thái Sơn cũng họ mang Thái và họ Thái này cũng sở hữu năng lực có tính duy truyền.
Thái Sơn hiển nhiên cũng sở hữu năng lực giống với chú mình, Thạch Hoá Cự Nhân hay dân chơi con gọi là Malphite phiên bản siêu to không lồ.
—————-
Hôm nay có chút việc bận đăng vội chương này cho ae phạm thị, chính tả sẽ dò lại sau, mong ae thông cảm...