Chương 12: Đã Ngu Còn Tỏ Ra Nguy Hiểm

Đang muốn hạ nhân lui ra thì từ trong phòng lại nghe tiếng nói " Cha, con muốn để hắn thử xem, biết đâu có thể chữa được bệnh, thử một lần còn hơn là bỏ qua " Lời này là của người con bị phế Mã Phong Hải nói với cha mình mà Mã Từ Thiên nghe xong muốn nói gì nhưng lại thôi, con hắn nói không sai, thử một lần còn hơn là ngồi chờ chết.

Mã Từ Thiên nói hạ nhân chuẩn bị kiệu để đưa Mã Phong Hải đến chỗ vị dược sư kia chữa bệnh. Một lúc sau đoàn người đã có mặt trên núi mà hoàn cảnh lúc này khiến bọn hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng.

Mọi người đang xếp hàng dài chờ tới lượt mình được chữa bệnh. Bởi vì hôm qua cũng có một người bị Vu xà tấn công được chữa khỏi ở chỗ này nên không phải người ngu liền biết, vị kia thần y chính là ở chỗ này chữa bệnh, hơn nữa còn không thu tiền. Liền để rất nhiều người tới đây chữa bệnh.

Mã Từ Thiên thì trong lòng vui mừng, tìm trước tìm sau không thấy người không ngờ đi một chuyến liền gặp được, nhưng chờ bao nhiêu người thì biết đến bao giờ. Hắn muốn rời đoàn người đang xếp hàng để đi thẳng đến căn nhà nhỏ trên núi kia. Bước lên tới trước căn nhà nhỏ, nhìn bề ngoài trông rất bình thường, trong nhà lúc này chỉ có hai người một già một trẻ, một lúc sau người già đi ra, nhìn tâm trạng cực kì vui vẻ, mà bên ngoài có một người xếp hàng tới lượt mình chuẩn bị đi vào nhà thì bị Mã Từ Thiên cản lại.

Mã Từ Thiên cầm một hộp tiền nhỏ đưa cho người trước mặt lại nói " Vị bằng hữu này có thể hay không nể mặt Mã gia mà nhường cho ta vào trước, hộp tiền này coi như là của người "

Người trước mặt có vẻ đắn đo một chút, nhưng lúc này lại bị một nguồn khí nóng bao bọc khiến hắn khó thở, vẻ mặt ngưng trọng liền nhận lấy hộp gỗ lui lại tiếp tục xếp hàng. Luồng khí nóng kia chính là do Mã Từ Thiên thả ra, hắn trước dùng ôn nhu sau lại dùng vũ lực, cái này vừa đánh vừa xoa là chiêu hắn rất hay sử dụng nha.

Mã Từ Thiên lúc này trên mặt nở một nụ cười rồi dẫn Mã Phong Hải tiến vào trong nhà. Mà những người phía sau thả ra một bộ mặt tức giận nhưng không ai dám nói gì. Người ta có quyền lại có thế, chúng ta dân đen chỉ có thể chịu đựng thôi a.

Nhưng Mã Từ Thiên vừa đi được vài bước lại gặp phải trọng lực khủng bố khiến hắn khó lòng duy chuyển, mặt hắn lúc này biến sắc nhìn xung quanh nhưng phát hiện không có gì khả nghi, người có cảnh giới cao nhất ở đây là hắn Cường Thể cảnh tầng 2 trung cấp, ai lại có thể khống chế trọng lực xung quanh hắn được chứ, mà cho dù có thì ít nhất cũng phải hơn hắn 3 tầng mới có thể để hắn không thể chống cự, nhưng trên phiến đại lục này còn có ai đâu ?

Sau một hồi cố gắng nhưng không thể đi thêm bước nào, vị thiếu niên kia lại cất tiếng nói: " Đến nơi này của ta nếu muốn chữa bệnh thì mời xếp hàng theo thứ tự còn nếu muốn đến phá đám hoặc thể hiện quyền uy thì đến rồi cũng không cần trở về nữa "

Mã Từ Thiên nghe xong câu này đầu óc liền choáng váng, người con mẹ nó dược sư có lại nào tu vi được qua Luyện Khí cảnh đỉnh phong, mà người lại trèo lên đỉnh cấp Cường Thể cảnh. Nghĩ thế nhưng Mã Từ Thiên nào dám nói ra.

Hắn một bộ cung kính nhận lỗi xong liền lui ra lại chạy xuống chân núi ngoan ngoãn xếp hàng, ít nhất Cường Thể cảnh tầng 5, cho hắn mười cái mạng cũng không dám ở đây ngông cuồng.

Những người xếp hàng ở sau thấy thế trên mặt mở ra một nụ cười vui mừng, trên đời vẫn còn lẽ phải nha, tuy không nói ra nhưng vị dược sư kia cũng là cái không thích kẻ xấu dùng quyền lực để nói chuyện.

Mà Lăng Vũ thì không nghĩ thế, hẳn chỉ không muốn có người ở trước mặt hắn đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm mà thôi.

Lại tiếp tục chữa bệnh một hồi, lúc này lại đến lượt Mã Phong Hải.