Chương 10: Chữa bệnh

Sau khi rời khỏi tửu lầu, Lăng Vũ vô tri vô giác dạo quanh mấy con phố, lúc này hắn bỗng nghe thấy một đứa bé đang cầu xin một người dược su giúp cha hắn chữa bệnh mà người dược sư kia tựa hồ không muốn chữa cho cha đứa bé này liền đẩy đứa bé ra cửa rồi khép cảnh cổng lại.

Đứa bé lúc này thì òa khóc thật to trong nhà vị dược sư kia cũng chỉ lắc đầu, bệnh của cha đứa bé hắn cũng đã xem qua, là bị Vu xà tấn công, độc này không có thuốc giải mà hắn lại sợ mang tiếng chữa không hết bệnh nên chỉ còn cách từ chối.

Lăng Vũ tiến tới gần đứa trẻ cất tiếng " Ta cũng là một cái biết chút y thuật người dẫn ta đến chỗ cha người, biết đâu ta có thể chữa bệnh cho hắn "

Nghe vậy đứa trẻ hết sức vui mừng nhưng vừa ngẩn đầu liền nhìn thấy bộ dáng lôi thôi còn nồng nặc mùi rượu của người thanh niên này liền lo sợ

" Người là dược sư lại còn uống rượu say, lỡ đâu trong lúc nửa tỉnh nửa mơ lại trị nhầm khiến cha ta mất mạng thì cái oan này biết tìm ai đền đây ? "

Kì thật gia đình hắn không có ai có thể tu luyện cho nên cha hắn mới làm một cái triều phu sống cuộc sống yên ổn qua ngày, nhưng hôm kia liền bị một đầu yêu thú tấn công trúng phải kịch độc nên mới phải nhờ đến những cái này dược sư.

Hiểu được suy nghĩ của cậu bé kia Lăng Vũ lại nói " Nếu người không muốn thì xem như ta chưa nói gì" nói xong liền quay đầu rời đi, trong lòng hắn bây giờ đang nghĩ " Ta chữa bệnh cũng coi như không thu người cái gì, mà người lại như vậy tâm tư thì coi như thôi vậy. Ta cũng không phải phật sống chuyển thế. "

Đứa bé nghe xong câu nói mà nhìn thấy Lăng Vũ cất bước rời đi liền trong lòng lửa nóng từng hồi, cha hắn không cứu thì chắc chắn sẽ chết mà biết đâu để người này cứu thì còn có thể sống, nghĩ vậy liền chạy tới giơ hai tay cản đường Lăng Vũ, xin hắn đi cứu cha mình.

Lăng Vũ cũng là đi theo đứa bé này, nhà của đứa trẻ coi ra nghèo khổ bộ dạng, mà từ ngoài nhìn vào có thể thấy một người đang nằm trên giường chắc hẳn là cha của đứa trẻ. Xunh quanh người hắn tỏa ra từng đợt âm hàn mà khuôn mặt thì lạnh lẽo có lẽ sống không được bao lâu.

Lăng Vũ đi vào trong nhà bước đến bên cạnh giường bệnh nhìn một chút rồi vận linh khí kèm với bỏ vào một cành Dương Lai thảo, ép chảy rồi mạnh mẽ ép vào bên trong cha của đứa trẻ. Cành Dương Lai thảo là một loại linh thảo hàm súc dương khí thiên đia, dùng để phòng chống Âm hàn chính là vật không tệ. Sau một hồi, cha của đứa trẻ liền có một đạo hồng nhạt mà xung quanh cũng không còn tỏa ra từng đợt âm hàn nữa.

Lăng Vũ cất bước rời đi không nói tiếng nào, mà mẹ của đứa trẻ đúng lúc từ gian nhà dưới bước ra thấy cảnh này liền giật mình muốn hỏi Lăng Vũ là xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn thấy trượng phu của mình có dấu hiệu hồi phục liền khẳng định là người trước mặt giúp chồng mình chữa bệnh. Nàng thân hình chợt quỳ xuống bái lại người trước mặt. Mà Lăng Vũ liền búng tay, mẹ của đứa trẻ liền quỳ xuống khó khăn rồi, hắn lại nói " Trương phụ người hẳn là không sao rồi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, ta cũng chỉ tiện tay giúp đỡ không cần làm cái gì lễ nghĩ" nói xong hắn liền cất bước rời đi, mà lần này bước đi, tuy chỉ như bước đi bình thường nhưng đã rời đi ra xa.