Chương 2: Bi kịch ập đến

Năm đó chiến tranh nổ ra vương quốc Noxu nơi mà con người ở đây chỉ có một chân lý "Kẻ mạnh mới được quyền tồn tại". Những người ở Noxu không có một sức mạnh nguyên tố gì nhưng bù lại họ có một sức khỏe hơn người, họ là những chiến binh thực thụ và dày giặn kinh nghiệm chiến đấu được rèn dũa qua nhưng cuộc tập luyện khắc nhiệt nhất. Họ trở thành những chiến binh khát máu và điên cuồng, họ tin theo chân lý của mình là đúng nhất coi những vương quốc khác là cỏ rác. Họ xâm chiếm các vương quốc khác, cùng với đội quân tinh nhuệ của mình chẳng mấy chốc Noxu trở thành một đế quốc hùng mạnh. Chúng càng ngày càng thể hiện sự bành trướng của mình, chúng đi đến đâu giết người đế đó, đốt quá các làng mạc, thành phố mà chúng đi qua. Các nơi chúng đi qua đều để lại những núi xác người bị chúng nhẫn tâm đối cháy, máu chảy thành sông. Tội ác của chúng cao ngút trời người người căm phẫn chúng và ai nấy đều muốn gia nhập quân đội tòng quân đánh đuổi chúng về nước.

Noxu tiến đến xâm lược Ioni nơi vị anh hùng Yao đang sống. Khi nghe tin quân xâm lược của Noxu đang đến được truyền đến trường, nhiều người trong người sôi sục trước trận đánh vĩ đại ở Placidium xứ Navori, và háo hức muốn tòng quân đi đánh đuổi Noxu bảo vệ quê hương. Yao khao khát góp lưỡi kiếm của mình cho đại nghĩa, nhưng dù các đồng môn đã ra trận hết thì anh vẫn bị bắt ở lại bảo vệ trưởng lão.

Cuộc xâm lược biến thành chiến tranh. Cuối cùng, vào một đêm mưa tầm tã, tiếng trống hành quân của quân Noxu vang tới từ thung lũng gần đó. Yao rời vị trí để chiến đấu với lũ xâm lăng, anh tin tưởng một cách mù quáng và ngu ngốc rằng mình có thể xoay chuyển cục diện.

Khi tới nơi anh chẳng thấy có cuộc chiến nào chỉ còn lại một nghĩa địa với hàng trăm thi thể của quân Noxu và Ioni. Đã có thứ gì đó kinh khủng và phi tự nhiên đã diễn ra ở đây, thứ gì đó mà không một lưỡi kiếm đơn độc có thể đủ sức nghăn chặn. Dường như cả vùng đất đã bị nó làm ô uế.

Choàng tỉnh, Yao quay lại trường và bị các môn sinh còn lại bao vây. Đại sư Souma đã chết, và Yao thấy mình không chỉ bị kết tội không hoàn thành nhiệm vụ, mà còn tội sát nhân nữa. Anh nhận thấy hung thủ thật sự sẽ không thể bị trừng phạt nếu mình không mau chóng hành động, nên đã mở đường máu trốn thoát, dù biết điều đó càng khẳng định tội danh của mình. Và từ đây anh bị truy nã gắt gao và người ta gọi anh là:"Yao kẻ bất dung thứ".