Sau khi Huệ Nương tỉnh dậy , người đầu tiên nhìn thấy là Tiểu Ninh vẫn bộ dáng người sống chớ gần , đi ra ngoài rửa mặt , nàng nhìn thấy Trần Hồ Li cau mày .
Hắn nói với nàng thập phần ngưng trọng , “ Khí tức đã biến mất .”
Huệ Nương khó xử , không biết nên kể hết sự tình không . Không phải bởi vì không tin tưởng , mà là vì , ngươi làm sao có thể để cho người ta nói ngươi là chiến thần Thiên giới mà không phải là cho rằng ngươi điên rồi ?
“ Túi đâu ?” Trần Hồ Li hỏi .
Huệ Nương ngoan ngoãn lấy chiếc túi ra đặt vào lòng bàn tay , hắn ngắm nghía thật lâu. Hung hăng mà mắng một câu .
“ Mệt nhọc nhiều ngày như vậy mới mang về là đồ giả sao ?” Hắn muốn ném đi , không đợi Huệ Nương ngăn lại , lại nói với Huệ Nương : “ Ai nha , lỡ như là đồ tốt thì sao ?”
“ Ngươi mang nó theo , vạn nhất ngày nào đó lộ ra luồng khí đặc biệt mạnh mẽ .” Trần Hồ Li nghĩ tới cách đại hoàng cẩu nuốt giấu vào bụng , khó khăn nuốt nước miếng .
“ Chỉ cần phủ một ít rác rưởi lên , hoặc vứt đi . Nói chung , mạng sống là điều quan trọng nhất khi ngươi không thể che giấu linh khí của nó .”
Nếu nàng không bước vào không gian này , nàng sẽ đưa chiếc túi cho Trần Hồ Li mà không do dự . Nhưng không gian này nhận chủ , hơn nữa …Tóm lại , nếu Trần Hồ Li có thể sử dụng không gian này sau khi học được mọi thứ , nàng sẽ sử dụng nó cho Trần Hồ Li .
Tất nhiên , còn có vị hôn thể tiểu Ninh . Hai ngày qua , ý đồ cố gắng khuyên giải làm hoà cho bọn họ , nhưng không nói được . Bầu không khí cũng rất quỷ dị , quên nó đi , tốt hơn là nàng đừng nói nữa .
Huệ Nương rất nghiêm túc gật đầu , nghĩ xem túi đựng quạt hôm qua có bị bẩn không , nếu bẩn sẽ rất tệ . Đó là điều duy nhất nàng có thể làm cho Trần Hồ Li đến nay .
……….
Cỗ xe chạy đến khi trời tối , ba người đều không nói chuyện . Trần Hồ Li tìm khách điếm ở lại . Chờ ngày mai cổng thành mở , sẽ vào biên giới Hàng Châu . Tiểu Ninh vẫn tỏ ra kiêu ngạo và độc đoán không thèm nói chuyện với Trần Hồ Li .
Nếu có thời gian , Huệ Nương muốn làm chút gì đó cho tiểu Ninh , nhưng tiếc là không có . Huệ Nương dự định ngày mai đưa chiếc túi đựng quạt cho Trần Hồ Li , hy vọng khi hắn sử dụng chiếc quạt , sẽ nghĩ đến từng có một biểu muội đều ỷ lại hắn mọi lúc .
Sáng hôm sau , Huệ Nương thức dậy chuẩn bị ra ngoài với chiếc túi đựng quạt trên tay . Khi đến bàn lại thấy bức thư ở trên , còn có ba cái túi bên cạnh .
Nét chữ rất nguệch ngoạc , rõ ràng là rất vội , “ Biểu muội Huệ Nương thân khải.”
Xem ra cái này hẳn là Trần Hồ Li viết , nàng còn chưa nhìn thấy chữ Trần Hồ Li viết .
“ Thật sự rất vội , không kịp đưa ngươi đi Hàng Châu . Nếu gặp nguy hiểm , nhớ lấy hồ hoả đốt ba túi này , từng cái một . Nếu có lần thứ tư , ta cứu không được ! Nếu đối thủ thật sự mạnh , ta sẽ không thể cứu . Hãy nhớ những gì ta đã nói lúc trước , không cần dễ tin tưởng người khác , muội không thấy Lý lão thái chứ ? Muội sẽ không nhìn thấy con cẩu màu vàng kia ? Nhớ lấy nhớ lấy ! Biểu ca đi , thời gian ngắn khó có thể gặp lại . Chỉ cần muội không vứt bỏ sợi dây màu đỏ , sớm muộn gì huynh nhất định sẽ gặp lại muội .”
Những gì được viết ở phía sau cực kỳ qua loa , nàng không đọc ra . Tóm lại đây là không từ mà biệt .
Huệ Nương cầm chiếc túi đựng quạt trong tay , trong lòng hụt hẫng . Nhưng lại không thể quá lo lắng , vội vàng như vậy không biết đã xảy ra chuyện gì .
Nghĩ đến sự giáo dục của Trần Hồ Li nàng vẫn muốn cười , hắn rời đi vội như vậy cũng không quên tự mãn một phen . Chi , hồ ,giả , dã còn không thể nào lưu loát .
Sợi dây đỏ mà hắn nhắc đến trong thư nhất định là sợi lông đuôi được nhổ để buộc viên đan , còn có ba túi gấm . Nàng cũng muốn cất giữ cẩn thận , cố gắng không dùng đến .
Đến lúc gặp lại Trần Hồ Li , có thể nói : “ Ngươi nhìn xem , sau khi ngươi đi ta cẩn thận cỡ nào ! Mọi chuyện đều do ta tự mình giải quyết , căn bản đều vô dụng .”
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng vẫn vô cùng buồn bã , từ nhỏ đã không có người thương yêu , sao có thể can tâm buông tha cho tất cả những người đối xử tốt với mình trong lòng ? Có lẽ chính vì vậy , hoa sơn trà nói rằng nàng quá mức xử trí theo cảm tính .
Lại nghĩ tới Tương Bình , khi đến Hàng Châu không biết có bao nhiêu lụa là sa tanh và hoa lụa nhỏ , khác xa với quê nhà . Nàng phải lấy một ít thổ sản địa phương khác từ thương gia đem về cho Tương Bình . Cho nàng biết chình mình trước mắt du sơn ngoạn thuỷ , đỉnh đầu còn rộng , thập phần tiêu sái .
Huệ Nương thu xếp lại tay nải , đi vào trong thành Hàng Châu . Nàng lại không biết là Trần Hồ Li cùng tiểu Ninh đang ngự kiếm phi hành khoảng cách ba trăm dặm .
Trần Hồ Li không ngừng lải nhải “ Mau ! Nhanh lên ! Thư còn chưa viết xong ! Đừng nhớ mong ta , đừng quên ta , một cái còn chưa được viết !” Trần Hồ Li lại trên thân kiếm thở dài , lại dậm chân .
Tiểu Ninh nhướng mày , “ À , quên nói với ngươi . Người trong lòng ngươi giống như hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta , chắc cho rằng có đính ước gì đó . Không cảm giác được gần đây nàng ấy đều giữ khoảng cách xa với ngươi sao ?”
Trần Hồ Li tức đến muốn hộc máu . “ Tiểu Huệ Nương còn nhỏ , nàng không hiểu những chuyện này ngươi biết không ? Ta cũng biết , ngươi đều biết , ta không thể mở miệng nói , ngươi còn không giúp ta nói , còn không biết xấu hổ mà nói ra ?!”
Gió thổi tung tóc tiểu Ninh , nàng thản nhiên cười nói : “ Nha ? Trên đường không biết đã thổ lộ bao nhiêu lần . Tỏ tình liền không biết xấu hổ , nói chuyện bình thường liền ngượng ngùng ? Ngươi cũng thật không thú vị .”
Trần Hồ Li cảm thấy mình sắp phát điên , muốn rẽ về phía Hàng Châu đi , tiểu Ninh giơ tay liền đánh Trần Hồ Li một cái té ngã .
“ Không ăn mềm thì ăn cứng , chỉ biết làm những cái vô dụng .”
Trần Hồ Li đánh không lại , đành phải an tĩnh quay đầu lại đi theo tiểu Ninh .
Hắn đi theo phía sau hỏi : “ Lần này khẩn trương như vậy ?”
Tiểu Ninh không quay đầu , chỉ nhàn nhạt nói : “ Đúng vậy , Yêu Vương gọi các tộc nhanh chóng chuẩn bị , hết thảy đều phải nghe theo hắn .”
Nghe xong lời này , Trần Hồ Li bình tĩnh im lặng .
“ Ta không muốn .” Hắn nhàn nhạt nói
“ Chẳng lẽ chúng ta nguyện ý ?” Tiểu Ninh ở phía trước cười châm chọc , ngoại trừ thanh âm Trần Hồ Li cũng không nói gì nữa .
Tiểu Ninh lại nói : “ Thiểu số luôn phục tùng đa số , kể yếu phục tùng cường giả . Trước đây người chỉ biết ham chơi , bây giờ ? Một cái Yêu Đan kỳ phết vật , có thể giúp được ai ?”
Trần Hồ Li biết tiểu Ninh nói đúng , nhưng từ trước ... Từ trước hắn không có gặp qua “ Biểu muội ” hắn nha !
…………..
Tại trong thành Hàng Châu , Huệ Nương nhìn trái nhìn phải , cái gì cũng đều mới mẻ , nàng dự định hỏi thăm tiểu thạch trấn trước . Trước tiên mua một ít thổ sản địa phương khác từ thương gia , mai lại đi tiểu thạch trấn .
Nàng tuỳ tiện hỏi đại tỷ bán hoa châu , không ngờ đại tỷ nói một chữ cũng không hiểu ! Nàng muốn hỏi đại tỷ , có thể nói tiếng phổ thông không , ý tứ đại tỷ lại là . “ Ngôn ngữ phổ thông là cái gì , có thể ăn sao ?”
Huệ Nương đành phải tìm người khác hỏi thăm , dò hỏi hồi lâu cuối cùng cũng biết được tiểu thạch trấn cách đây ba mươi dặm hướng phía tây, xuyên qua một cánh rừng là tiểu thạch trấn . Còn tốt ,còn tốt , không tính là xa lắm .