Chương 27: Hồ ly biểu muội đến

Hai người lên đường suốt một đêm , đại hoàng đem một hơi thở cuối cùng tại chân núi Mông . Trần Hồ Li đã đặt hơi thở của mình vào chiếc túi nhỏ , bằng cách này có thể ngăn cản vài ngày .

Huệ Nương không hiểu Trần Hồ Li cứ tuỳ tiện đưa cái kỳ hiếm đến cho nàng , cũng giống như viên đan của nữ quỷ kia .

Trần Hồ Li lười biếng nói : “ Người đuổi theo ta ,cũng có thể đem ngươi vứt bỏ, đuổi không kịp , đến lúc đó lại phải tìm về ?”

Quỷ sẽ tin ngươi !

Trần Hồ Li đành phải cười hì hì : “ Đây không phải là lần trước ngươi chặn đám ma trơi kia cho ta , phần thưởng lần trước cứu mạng sao ?”

Huệ Nương quá lười để nói chuyện với hắn .

Ngày đó đi gấp , tay nải cũng không kịp lấy , nàng đành phải vội vàng mua kim chỉ trên đường đi , lại âm thầm may một túi đựng quạt cho Trần Hồ Li

Hôm nay thuyền đi đến biên giới Giao Đông , Trần Hồ Li gõ cửa khi Huệ Nương đang may túi , nàng vèo một cái đem túi đè ở dưới .

Trần Hồ Li bước vào cửa liền thấy quần áo nàng có một chỗ bị lộn xộn .

Hắn nghẹn cười nói : “ Tiểu Huệ Nương a , kỹ thuật may này , thật là …Khụ , ừm , lợi hại !” Nói xong nhịn không được cười một hồi , cười đủ rồi mới hỏi , “ Huệ Nương , ngươi có biết bơi không ?”

Huệ Nương từ kẽ răng nặn ra một câu , “ Không ở , không nghe , không biết .”

Trần Hồ Li muốn dạy Huệ Nương bơi lội . “ Biểu muội , người xem , hành tẩu giang hồ là yêu cầu 72 võ nghệ , mọi thứ tinh thông ! Đây cũng là kỹ năng sinh tồn hạng nhất .”

Huệ Nương cuối cùng cũng học được bơi sau nhiều lần bị sặc nước .

Hắn nói với Huệ Nương : “ Lên nghỉ ngơi một chút , lát nữa chúng ta sẽ bơi tới bên bờ , đi đường bộ .” Dụng ý của hắn là muốn khí tức kia tán ở trong nước , sau đó đi đường bộ khác .

Nàng tuy rằng chưa từng tu luyện , nhưng cũng biết chiếc túi này giá trị , khả năng vượt xa Tử Linh thạch . Vì nó chỉ phóng thích linh khí , không có tạp chất .

Nàng quyết định đưa chiếc túi cho Trần Hồ Li khi thêu chiếc túi đựng quạt .

Hắn đối với nàng quá tốt , cũng không thân chẳng quen , nàng không có gì báo đáp nếu lại nhận chiếc túi này thì nàng làm sao chịu nổi ?

Ba ngày sau , chiếc túi nàng thêu sắp hoàn thành , đang vươn vai thì nghe thấy phía sau có người nói : “ Ở chỗ này !”

Là bọn họ truy tới !

Nhanh như vậy ? Nàng cảm giác mình và Trần Hồ Li quả thực liều mạng , lại nghĩ tới một vấn đề , ngự kiếm phi hành . Bởi vì chính mình , Trần Hồ Li không thể tiến xa ! Trần Hồ Li thấp giọng nói : “ Không đi ra .”

Ở trong xe ngựa một nén nhang , còn dài hơn một ngày đêm ở ngoài . Làm đồng bạn , nàng cảm thấy sự kém cỏi của mình . Nàng không muốn ngồi trong xe ngựa hèn nhát và bất lực ! Thực sự muốn ra ngoài chiến đấu bên cạnh hắn , nàng thực sự muốn giúp Trần Hồ Li !

Lần đầu tiên nàng cảm thấy yếu đuối đến nhường nào .

Những chiếc móng tay đã cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay , nhưng không có cảm giác đau .

Nàng cố gắng nhớ lại tất cả những cuốn sách đã đọc , muốn đem toàn bộ nhớ kỹ bao gồm từng chiêu thức của các môn phái .

Trong tương lai , khi không có Trần Hồ Li , nàng chỉ có một mình , nàng còn muốn bảo hộ hắn .

Mấy ngày sau , bọn họ liên tục bị truy sát . Trần Hồ Li dần dần cố hết sức . May mắn là sau mỗi trận đều có thể dùng chiếc túi hồi phục thể lực .

Nhưng mà lúc này lại không giống , người tới hình như là cường địch , đã nữa canh giờ vẫn chưa kết thúc .

Không biết qua bao lâu , bên tai chỉ nghe được thanh âm bất lợi về Trần Hồ Li . Nàng ngồi không yên , cho dù không thể hỗ trợ , muốn chết cũng có thể cùng chết.

Nàng vén rèm lên , nháy mắt thấy một hồng y thổi qua , hình như là thêm một người tham chiến !

“ A , ngày thường thời điểm nãi nãi cho ngươi tu luyện ngươi lại không tu luyện , hiện tại biết chỗ tốt rồi đi ?”

Nhìn thấy sáu cái đuôi phía sau nữ tử hồng y , Huệ Nương yên tâm , chắc là viện binh tới !

“ Đừng nói nhảm nữa , chém những người này trước .” Trần Hồ Li còn chưa có dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với chính mình , chứng tỏ bọn họ rất quen thuộc đúng không ?

Huệ Nương không suy nghĩ nhiều , thấy một người đi thằng tới xe ngựa ,lại bị nữ tử kia chặt đứt . Có nữ tử này gia nhập , cuộc chiến hoàn toàn đảo ngược , đám truy đuổi đã bị giết và bị thương .

Ngay khi Trần Hồ Li nơi đó thở dốc , nữ tử kiêu hãnh giẫm lên đầu của kẻ truy đuổi đã chết , sáu cái duôi phía sau tạo thành hình tròn sau lưng ,nàng ta ép hỏi Trần Hồ Li : “ Khi nào trở về ?”

Trần Hồ Li không kiên nhẫn , “ Gấp cái gì ?”

Nữ tử cười ha hả , “ Ta đi theo ngươi không sai biệt lắm là một tháng , là nãi nãi để cho ta tới tìm ngươi . Ngươi cảm thấy thế nào ?”

Nghe xong lời này thái độ Trần Hồ Li hoà hoãn , “ Ít nhất tới Hàng Châu rồi nói sau.”

Ánh mắt nữ tử nhìn về phía Huệ Nương liếc qua khinh thường . “ Nãi nãi nói , lần này trở về nhất định sẽ nhốt ngươi .”

Trần Hồ Li bực bội lên , “ Ta đã biết , ngươi lại tính dây dưa lăn qua lộn lại không xong ?”

Hồ hoả trong tay của nữ tử bắn ra, đem truy binh trên đất đốt sạch sẽ , lạnh lùng nói “Không để yên .”

Nói xong nữ tử đi về phía xe ngựa , hào phóng ngồi vào xe ngựa coi như không thấy Huệ Nương nói với Trần Hồ Li : “ Còn không mau tới đánh xe ?”

Mặc dù nữ tử này thái độ đối nàng khinh miệt lại kiêu ngạo không ai bì nổi , nhưng Huệ Nương lại không phản cảm còn có chút hâm mộ . Bời vì, lúc nãy là nàng đã cứu Trần Hồ Li !

Huệ Nương mỉm cười cảm kích , nữ tử ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên , nhắm mặt lại hừ lạnh một tiếng .

Trong khi lái xe không liên tục , nàng biết được cô nương này gọi là tiểu Ninh , là …..Biểu muội của Trần Hồ Li . Mặc dù Trần Hồ Li là Cữu Vĩ Thiên Hồ , nhưng tiểu Ninh nàng khắc khổ tu luyện , tu vi còn cao hơn nhiều so với Trần Hồ Li .

Biểu muội giả gặp biểu muội thật , Huệ Nương cảm thấy thật xấu hổ , nhưng Trần Hồ Li không nghĩ vậy , hắn xem nàng như biểu muội , còn nàng kia hắn lại gọi thẳng tên .

Huệ Nương có cảm giác , Hồ Li cùng tiểu Ninh là một đôi tình lữ , có vẻ như họ đang bất hoà .

Nhận ra sự thật này , nàng bắt đầu giữ khoảng cách với Trần Hồ Li . Có đôi khi nàng lại nghĩ trong lòng , nếu như hắn thực sự là biểu ca nàng thì tốt biết mấy .

Ít nhất mỗi khi nghĩ về gánh nặng của mình vào giữa đêm . Ta có thể có một bờ vai để tựa vào .

Thời gian trôi qua thật nhanh , bọn họ đã đến gần biên giới Hàng Châu , chỉ cần hai ngày nữa là có thể vào Hàng Châu .

Túi đựng quạt của nàng sắp hoàn thành , thời gian ngày cành eo hẹp nên nàng lặng lẽ thêu túi vào ban đêm . Nàng cầm chiếc túi nhỏ so sánh , tối quá , không nhìn rõ vật gì , vội khều tay thì đột nhiên trước mắt hiện lên khoảng trắng , là chiếc túi nhỏ đó !

………

Huệ Nương như bị chiếc túi nhỏ hút vào , khi nhìn thấy núi xanh non nước tươi đẹp trước mặt , câu đầu tiên nghe được là , “ Chủ nhân , ngươi rốt cuộc đã trở lại .”