Dù đã cố gắng hết sức , đám người kia vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị xé rách !
Đại hoàng cẩu giết hết những người bịt mặt , nằm trên mặt đất thở hồng hộc , há to miệng muốn rút kiếm trong người ra , nhưng lại không rút được .
Thở trong chốc lát , con ngươi đen trắng nhìn về phía sau ngọn đồi nhỏ , “ Còn không ra sao ?”
Trần Hồ Li cùng Huệ Nương đứng lên , “ Thật xin lỗi , ta quên mất ngươi là một con cẩu trước khi tu luyện thành hình . Tuy đã ẩn đi hơi thở , nhưng không che dấu được mùi a .”
Huệ Nương nhìn phía đại cẩu , “ Xin lỗi , chúng ta chỉ là du khách đi qua , nghe nói nơi này có chuột túi , hai ta mới tới xem . Vô tình mạo phạm , lúc đó lại không dễ đi thoát nên không đi ra , đã ở đây hồi lâu .”
Đại hoàng cẩu thở phì phò , “ Không cần ngươi nói , người tốt người xấu , ta còn có thể .. nhìn ra được .” Hắn cố gắng nói chuyện
Huệ Nương thấy vậy lại hỏi : “Nơi này linh khí rất nhiều , đêm nay phát sinh chuyện gì ta và biểu ca đều không thấy , ngươi yên tâm trị thương đi .”
Hoàng cẩu chậm rãi nói : “ Đã muộn , ta đốt linh lực trong cơ thể , cho nên …..”
Ánh mắt hắn có chút mất tập trung , “ Kỳ thật ta chỉ là một con cẩu bình thường , lúc ta hấp hối trên đường là chủ nhân đã nhặt ta . Chủ nhân có ba nhi tử , thường ngày bọn họ không thường xuyên đến , nhưng chủ nhân cứ nhắc tới vài lần trong ngày . Có lẽ hắn đối xử với ta rất tốt , ta thế mà lại dần dần nghe hiểu hắn đang nói gì .
Chủ nhân mệt nhọc buồn ngủ ta kéo chăn , buổi sáng tỉnh ta đưa quần áo tới . Chủ nhân trồng rau , ta gánh nước . Sau đó , mọi người đều biết ta có nhân tính , tin tức lan truyền dần dần .”
Hoàng cẩu chậm rãi nằm trên mặt đất , thỉnh thoảng sờ lên vết thương trên bụng rồi dừng lại một lúc .
“ Nhi tử út muốn xây nhà mới , đòi chủ nhân bán ta lấy ít tiền nhưng hắn không bằng lòng . Hai người tan rã không vui , ta thấy hắn buồn muốn giúp đỡ nhưng lại không được .
Đêm đến , chủ nhân sờ đầu ta , thở dài một hơi . Ta tưởng chủ nhân mang ta đi bán nên lo lắng đến ngất đi , khi tỉnh lại thì thấy mình nằm dưới đất hoá ra một thi thể người .
Chủ nhân có vẻ hoảng hốt , ta muốn nói chuyện nhưng vẫn như trước , vụng về nhớ lại cách nói chuyện của con người . Ta học nhi tử hắn gọi chủ nhân là cha , chủ nhân rất cao hứng .
Ta cho rằng khi hoá thành người , là có thể hỗ trợ mang lợi ích tốt đến cho chủ nhân . Nên ta đến bến tàu học cách làm việc chăm chỉ để kiếm tiền , buổi tối trở về phụng dưỡng chủ nhân , hầu hạ ăn cơm và ngủ . Hắn cũng gọi ta là nhi tử .
Hàng xóm xung quanh hỏi ta từ chỗ nào đến , chủ nhân nói là đại hoàng của hắn , bọn họ không tin .
Mấy ngày sau ba cái nhi tử kia tìm tới cửa , hỏi ta là ai , có phải là con hoang của chủ nhân ở bên ngoài không , ta không hiểu con hoang là gì , nhưng chủ nhân nói ta là đại hoàng .
Bọ họ không tin , ta đành hiện ra nguyên hình . Ba cái nhi tử kia sợ hãi lại tức giận , nói chủ nhân ở cùng yêu quái , sớm muốn sẽ không có kết cục tốt , liền cùng chủ nhân đoạn tuyệt quan hệ .”
Đại hoàng thở dài một hơi . “ Ta không rõ , từ khi đó ta vẫn luôn chăm sóc chủ nhân , mặc dù đôi khi hắn không vui nhưng hắn lại thường vui vẻ hơn .
Hắn nói ba đứa con kia không ai được việc tốt , chỉ có nhi tử nhặt được là hữu ích . Ta cũng thật vui vẻ .
Chúng ta sống ở trấn nhỏ , những người hàng xóm lân cận không dám tiếp cận chủ nhân , người ở bến tàu cũng từ ta . Mỗi ngày ta đều lên núi đốn củi gánh nước , trồng trọt hái rau , có thể tự nuôi sống mình .
Nhưng chuyện của ta đã lan truyền ra bên ngoài , sau đó …. Có tu sĩ tới , đầu tiên là cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu , nói ta đem bao bối giao ra . Ta nói không có bảo bối , hắn nói ta không biết thức thời .
Sau lại , một nhóm tu sĩ đến đánh lén , nhưng không phải đối thủ của ta ta thả bọn hắn chạy . Chủ nhân có chút sợ , ông ấy sợ khoảng thời gian tốt đẹp từng có sẽ không còn nữa .
Đưa ra quyết định đi xa đến một địa phương không ai biết , thật sự làm cha con .
Ta mang theo chủ nhân lớn tuổi bôn ba lại bị nhiều người vây quanh . Ta nói ta thật sự không có bảo bối , thậm chí còn không hiểu bọn họ nói gì .
Bọn họ nói , nghe chủ nhân nhặt ta về chỉ mới có tám năm ,làm sao có khả năng đột phá đến Luyện Cốt kỳ ? Ta cũng không rõ Luyện Cốt kỳ là gì , cũng không có bảo bối , bọn họ người đông thế mạnh ……….”
Khoé mặt đại hoàng chảy nước mắt , “ Liền bắt chủ nhân ta giết… Ông ấy bảo ta chạy mau . Ta bắt đầu trốn , nhưng không biết tại sao , họ luôn tìm thấy và nói đưa bảo bối trên tay vật không hề tồn tại . Họ cũng giết ba người con của chủ nhân , cho rằng đang ở đó . Thực tế là không có bảo bối gì cả , nếu có ….”
Đại hoàng dùng móng vuốt cắt mở bụng của mình , lấy ra một chiếc túi nhỏ màu trắng .
“ Một lần ta đã nuốt nhầm thứ này , ta luôn cảm nhận được hơi thở của nó . Nhưng không biết đó là gì .”
Trần Hồ Li tiếp lời nói : “ Hơn nữa , nếu thật sự ngươi biết là cái gì , giao cho đám người kia , bọn họ cũng không nhất định sẽ bỏ qua cho ngươi , đúng không ?
Thứ này trần ngập khí tức của ngươi , nếu như hôm nay giao cho chúng ta , đám người kia lại săn giết hai ta , buông tha người ngươi bảo hộ , đúng không ? Cái lo lắng trong lòng lại có người thân , đây chỉ là một lời nói dối .
Mục đích là đưa đồ vật phỏng tay này cho chúng ta , thậm chí có thể là túi vải nhỏ màu trắng mua ngoài đường với giá vài xu . Đáng tiếc thân là trung khuyển , kỹ năng nói dối cũng không cao minh lắm .”
Hoàng cẩu cười khổ , “ Quả thật đây là lần đầu ta nói dối , nhưng túi này đúng là có linh khí rất mạnh , mặc dù ta mở không được nhưng ta cũng được lợi rất nhiều .
Nếu không , ta chỉ là con cẩu bình thường , sao có thể trong vòng tám năm . Khụ khụ …. Ngươi nói đúng , ta muốn bảo vệ tôn tử của chủ nhân , người duy nhất còn lại của chủ nhân trên thế giới này .
Bảo vật chưa chắc mang đến vận may , ta không nghĩ cho hắn một chút tài bảo nào . Hy vọng duy nhất của ta chính là hắn có thể sống sót , cũng là đều cuối cùng của sát hoạ tinh có thể làm cho chủ nhân của mình .
Nó thật sự tràn ngập khí tức của ta , nhưng ta sắp chết rồi ,khí tức sẽ giảm bớt sau ba tháng sau khi ta chết . Đến lúc đó bọn họ chỉ nghĩ là ta trốn đi .”
Trần Hồ Li lại gần một bước , vươn bàn tay , thử độ sâu của chiếc túi , sau đó cười nói : “ Tuy không biết chiếc túi này có hữu dụng hay không ,nhưng cũng là một giao dịch .”
Hắn nắm chặt chiếc túi trong tay , đại hoàng chậm rãi thu nhỏ lại thành một con chó nhỏ bình thường .
Dùng ánh mắt cầu xin Trần Hồ Li .
Trần Hồ Li treo chiếc túi quanh trên cổ Huệ Nương , một tay che mắt nàng , một tay nổi lên hồ hoả .
Khi Huệ Nương mở mắt , trên mặt đất ngoại trừ một vài thanh kiếm gãy , cái gì cũng không có .