Chương 20: Cung điện

Khi đến cung , Trần Hồ Li cùng Huệ Nương được an bài đến một hội trường vô danh đợi lệnh truyền .

Huệ Nương quan sát kỹ điêu lan hoà đồng , nơi này qua lại không dễ dàng , phải nhìn kỹ một chút .

Đợi một lát Huệ Nương không thể ngồi yên , con rồng đẹp đến đâu cũng là vật chết , không thể nhìn chằm chằm đến khi trời tối . Trần Hồ Li vẫn luôn nhắm mắt , không biết suy nghĩ cái gì .

Không lâu sau , tên thái giam đồ xanh không râu nói : “ Hai ngài hôm nay phải ở trong cung , ta lập tức dẫn đường cho hai ngài .”

Thái giám lắc đầu cười phất phất tay với Trần Hồ Li , “ Ngài ở bắc cung .” Lại nhìn Huệ Nương , “ Ngài ở Tây Tam các.”

Nghe thế nào thì hai nơi đều không gần , nhưng bọn họ không làm gì được .

Chỉ nghe người khác nói , hoàng thất uy nghiêm , không phải có một ngàn thị vệ bên trong , thì cũng có tám trăm người .

Huống hồ nàng đã nhìn ra , khả năng hoàng đế tâm huyết dâng trào triệu kiến một lần , hắn muốn đạo sĩ , còn không thật là nhiều sao ?

Huống chi , thái giám lúc trước đến bọn họ còn tươi cười , hiện tại đổi thành thái giám rõ ràng không có cấp bậc , ăn mặc so thái giám trước kém hơn nhiều . Rõ ràng hoàng thượng nói muốn gặp hắn , khi hắn đến , lại quên mất hoặc là không để ý đến .

Tóm lại , nàng với Hồ Li bị bỏ quên bọn họ đều hiểu ý tứ này .

Khi đến cung thứ ba ở phía tây , nàng hiểu ra một điều , như có câu nói , trong phủ thân vương còn có một lỗ chó chui .

Trong hoàng cung cũng có vài chỗ đổ nát , tróc sơn …Còn tệ hơn khi nàng ở Lâm Dương . Cũng có thể thấy nơi này từng là một nơi được xây dựng khoang trang .

Không biết vì sao , nàng cảm thấy cung nữ nhìn nơi nàng sắp ở có chút kỳ quái .

Nàng định tình toán dụ ra lời nói thật , nhưng cung nữ chỉ bắt chuyện vài lời , tìm cái cớ có nhiều việc vặt rời đi . Tới đâu hay tới đó , trừ bỏ nhà bị hỏng một chút , cái khác thì không có vấn đề gì .

Hoàng cung không cho phép tuỳ ý đi lại , nàng ngồi trong phòng như là không chốn nương tựa , lặng lẽ đóng cửa luyện phép . Mấy ngày nay Trần Hồ Li dạy phép thuật cho nàng , chỉ đơn giản mấy loại , chẳng hạn như mị thuật thôi miên để mọi người thả lỏng cảnh giác .

Huệ Nương thử mấy lần , cũng không thành công lắm . Mặc dù Hồ Li không nói ra , nàng cũng phát giác mặc kệ là học cái gì , phải có tiềm năng phù hợp . Nhưng nàng vẫn hạ quyết tâm học chăm chỉ để chuẩn bị cho cuộc chiến đến cùng .

Đến khi bầu trời xuất hiện một vệt màu đen , Huệ Nương mới dừng lại , loại chuyện này quá lãng phí sức lực , thân thể không mệt mỏi nhưng tinh thần lại mệt mỏi .

Nàng chưa kịp cởi quần áo liền ngủ thiếp đi , Huệ Nương mở mắt lần nữa thì bầu trời vẫn là bóng tối , nàng tưởng mình đi ngủ sớm nên định dậy đánh lửa .

Lại thấy một nữ nhân lặng lẽ ngồi ở bàn đưa lưng về phía nàng , đêm hôm khuya khoắt chắc chắn không phải người …Cùng với ánh mắt cung nữ giữ kín như bưng kia .

Xem ra đây không phải là chuyện tốt , nàng hiểu rõ cân lượng của mình , không có tạo lửa phát ra , chỉ hỏi “ Ngươi là ai ?”

Nữ nhân kia chậm rãi xoay người lại , không có lè lưỡi dài hay là mặt khóc đau khổ . Nàng ta tướng mạo thanh tú , quần áo xanh nhạt , khuôn mặt có chút buồn bã .

Nữ nhân đứng dậy đi đến cửa , dùng hai tay đẩy cánh cửa trên lớp sơn cũ bong tróc màu đỏ , cánh cửa bị đẩy ra .

Nhưng như thế nào cũng không ra được , quay đầu nhíu mày nhìn Huệ Nương , Huệ Nương tựa hồ hiểu ra ý của nàng là không thể ra ngoài .

Nàng cũng đi tới cửa , vừa nhấc chân tuỳ tiện liền đi ra ngoài , Huệ Nương vươn tay nắm lấy tay nữ nhân , nhưng vừa chạm vào cửa như có một tấm bình phong vô hình ngăn lại . Không có cách nào khác .

“ Ngươi nói chuyện được không ?” Nữ nhân lắc đầu , nàng đóng cửa lại lần nữa .

“ Ta không biết giúp ngươi như thế nào . Ngày mai , ta giúp ngươi hỏi biểu ca ta một chút , biểu ca là đạo sĩ , có lẽ giúp được ngươi .” Huệ Nương ngáp một cái , nàng kia biết điều cúi người vạn phúc , chậm rãi biến mất .

Trong lòng nàng cũng lo lắng , vạn nhất đây là lệ quỷ đả thương người , đem mình chết trước khi trên đường đến Hàng Châu , đây không phải là chưa kịp xuất sư đã chết trước sao .

Còn tốt , nữ nhân kia nhìn cũng khá an toàn , không có ý hại người , chỉ là muốn ra ngoài . Nàng quyết định thức để suy nghĩ về nó .

Buổi sáng hôm sau , Huệ Nương đem trong phòng và bên ngoài đều nhìn một lần , không có gì dị thường , nhưng lại nghĩ tới bản lĩnh thấp kém của mình . Chắc là có nhưng nàng không nhìn ra được .

Ăn sáng xong , nàng vò đầu bứt tóc , đợi người gọi nàng ra ngoài để gặp mặt Trần Hồ Li .

Nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc …. Nếu như hôm nay hoàng thượng thả nàng đi , nữ nhân kia không phải không thể giúp sao . Nghĩ đến vị thần bói toán ở xích thuỷ nói qua : Thiện không kết thiện nghiệp , ác không kết hậu quả xấu .

Không biết vì sao , có lẽ vì trên đường đi gặp Trần Hồ Li ảnh hưởng , tâm nàng thật sự càng ngày mềm mại .

Chỉ là mỗi một chút mềm lòng đối với những người này cũng khiến trong lòng nàng thêm cứng rắn . Đôi khi nàng nghĩ rằng , nếu không có bí mật trên người , liền cùng Trần Hồ Li nơi nơi xung quanh trợ giúp mọi người cũng tốt . Nhưng ước nguyện cũng không thể thực hiện .

Huệ Nương hy vọng mỗi việc tốt nàng làm đều có thể đổi lấy một chút phúc báo trong tương lai . Trước mắt , vận khí nàng thật sự không tệ .

Sau khi ăn trưa , mặt trời đã ngả về tây , lệnh triệu cũng không có , nàng nghĩ thầm , hoàng đế có phải là quên hay không , nếu hắn quên nàng cũng không muốn ở đây chết già chung thân trong cái viện này !

Khi còn nhỏ nàng đọc qua không ít thơ , chẳng hạn như “ Thượng Dương nhân ! Thượng Dương nhân! Hồng nhạn ám lão , bạch phát tân . Lục y sử thủ cung môn , nhất bế Thượng Dương đa thiểu xuân ? Huyền tông mạt tuế sơ tuyến nhập , nhập thời thập lục .”

Huệ Nương cắt đứt suy nghĩ miên man , muốn làm điều gì đó thực tế . Cuộc điều tra ngày hôm qua không thành công , nhưng không nghĩa là hôm nay lại không thành công .

Trên đầu nàng một chiếc trâm hoa sen bằng bạc , dù sao tiền cũng là vật ngoài thân, nàng tháo chiếc trâm vào tay áo .

Ra khỏi cửa , nàng bắt gặp một cung nữ dung mạo vừa mắt , ngọt ngào gọi vài câu tỷ tỷ , lén lúc đặt xuống cây trâm trong tay áo .

“ Tỷ tỷ , ta muốn hỏi một chút , trước nay là ai ở trong viện này ?”

Cung nữ kia như không muốn nói chuyện này , nàng liền đánh bạo đem mị thuật mới học đem ra tới , chỉ cho phép thành công không được thất bại . Cung nữ kia nếu không nói thì những người khác tỷ lệ thực xa vời .

Huệ Nương thấy rõ khoé mắt cung nữ thả lỏng “ Viện này …”

Ps : Có lẽ các bạn cho rằng cốt truyện tác giả hơi mâu thuẫn , thậm chỉ còn cho nữ chính nhập cung . Trên thực tế không phải , tác giả chủ yếu muốn sử dụng điều này để mô ta tình hình chính trị của nước Tấn . Kể cả những gì đã nói hai ngày trước , cùng nhau quỳ xuống trong ngày trường thọ cũng thể hiện mong muốn tự tôn của hoàng đế .

Tác giả định viết hơn một triệu từ trong quyển này , để nữ chính có thể từ từ trưởng thành . Vì vậy , nó có một chút chậm . Xin lỗi các bằng hữu đã đợi, nữ chính lập tức bắt đầu tu luyện trường sinh bất lão .