“ Ngươi không phải hồ yêu sao ! Không phải tu vi Yêu Đan Kỳ gì sao! Như thế nào lại không đánh lại hơn mười người ?” Huệ Nương đang nói chuyện cùng Trần Hồ Li .
Một tiếng kẽo kẹt mở ra , một nha hoàn búi tóc đôi cười nói : “ Mời Thập Tam di nương ,Thập Tứ di nương mời tới dùng cơm .”
“ Dùng cái con khỉ chó ! Không thấy tay hai ta bị trói lại sao ?”
Nha hoàn cười nói : “ Ta cởi trói cho hai người , bất quá trong phủ rất lớn , rất nhiều thị vệ , nếu như hai ngài muốn đi dạo , liền ở trong viện này đi , nếu không sẽ lạc đường .”
Ý nàng ta là nói hai người bọn họ chạy không được .
“ Được rồi , đã biết . Ngươi lui ra đi , có người xem ta ăn không vô .”
Nha hoàn kia vừa đi , Phó Huệ Nương hung hăng liếc Trần Hồ Li . Hắn rất uỷ khuất . “ Ngươi không thể cho ta ban ngày thi triển yêu thuật , đúng không ? Có vẻ như có lý.
“ Hơn nữa , ai có thể nghĩ đến bọn họ sẽ làm chúng ta choáng váng giữa thanh thiên bạch nhật ?”Ân hình như cũng có đạo lý.
Phó Huệ Nương trầm mặc im lặng , phá vỡ sự im lặng lúc này là chính cái bụng của nàng . “ Rột ~~~”
“ Ngươi nói đúng , là ta nhất thời sốt ruột , vậy ăn cơm trước đi ?” Ăn cơm xong , thị vệ dẫn hai người đi dạo một vòng , khó khăn lắm mới vào lại trong viện .
Huệ Nương đứng dậy quan sát bốn phía , không tự chủ được một câu mắng .
Chung quanh thật sự là vô tận , này là phủ trạch thật sao ? Đây là sơn trang đi ! Nàng thất vọng nhìn về phía Trần Hồ Li , trong mắt đều là chữ “ Ngươi xem , có thể ra được không ?”
Trần Hồ Li không hề dao động , nàng mới thoáng yên tâm một chút .
“ Nó dường như không ra được .”
“ ?????????? ”
Phó Huệ Nương cố nén bản thân muốn rống to , từ trong kẽ răng ép ra mấy chữ “ Được không ?”
“ Có vẻ là được ”
“ ????????????? ”
“ Tóm lại , nếu không ra được , phải ở lại đây đợi .”Có lẽ là Huệ Nương tổng kết quá sâu sắc , Trần Hồ Li rốt cuộc nói : “ Buổi tối đi , nơi này thị vệ ở khắp nơi phía đông nam tây bắc , ta sẽ tận lực mang ngươi theo ra từ phía nam đi .”
Huệ Nương cười khô khan , “ Cảm ơn nhiều , ngũ ..” ca còn chưa nói xong , trong sân đã có người tiến vào , chính là tên Hoắc gia , kẻ phá rối, tên biến thái không biết xấu hổ ban ngày kia .
Thấy hai người trong nhà , lão Hoắc cũng có chút kinh ngạc , nhưng hắn là người đã trải qua đại việc đời người , liền trấn định hơi thưởng thức mà nói : “ Thú vị ”
Huệ Nương không muốn nói chuyện , Trần Hồ Li cười quyến rũ với lão Hoắc . Rốt cuộc là hồ ly tinh , phẩm chất nghề nghiệp của hắn không hề tầm thường .
Hồ Li chậm rãi đi tới , tựa hồ đang nói điều gì dí dỏm , ghé vào Huệ Nương nói nhỏ : “ Hắn là Nguyên Anh hậu kỳ , trên người có bảo bối , ta không đánh lại hắn , nghĩ cách đuổi hắn đi trước .” "."
Dù không tình nguyện nhưng nàng vẫn nhảy xuống .
Trần Hồ Li bắt đầu chiến lược trao đổi cốc với lão Hoắc , đột nhiên lão Hoắc kêu lên : “ Lại đây , lấy xiêm y ! Hôm nay gia muốn ở đây động phòng !”
Huệ Nương như ăn ba mươi quả trứng luộc bị mắc nghẹn ngay lập tức . Nàng nhìn Trần Hồ Li , nghĩ thầm : Không phải nói đuổi người này đi trước sao ! Thế nào lại như vậy ! Thế nào lại như vậy !
Trần Hồ Li phớt lờ Huệ Nương , mỉm cười quyến rũ với lão Hoắc nói : “ Lão gia , tửu lượng ngài thật sự giống như một thần tiên .”
“ Không sai , lão gia ngươi được xưng là ngàn chén không say .”
Trần Hồ Ly che miệng cười , “ Thật trùng hợp , thiếp thân ta cũng giống ngài , không bằng ta với ngài so xem sao ?”
“ Bất quá thiếp thân chính là muốn cái này , nếu như thắng .”
Hắn đưa ra một ngón tay chỉ vào tay lão Hoắc , “ Ta muốn nhẫn chỉ này .”
Hoắc lão gia cúi đầu cười , không để ý nói , “ Ngươi thật biết chọn , đây là bảo bối mệnh của lão gia , nhưng mà cái đánh cược này lão gia ngươi sẽ không thua .”
Một canh giờ sau , luôn miệng nói không thua mà giờ đã gục xuống bàn không thể đứng dậy .
Trần Hồ Li giật cái nhẫn ban chỉ trên tay Hoắc lão ném cho Huệ Nương “ Cho ngươi .”
Nàng chưa kịp nói lời cảm tạ , cánh cửa làm bằng gỗ kẽo kẹt mở ra . Một nữ nhân chậm rãi bước vào , Trần Hồ li cười lạnh : “ Cuối cùng cũng xuất hiện .”
Nữ nhân mặc một chiếc váy dài hoa màu đỏ son , trên khuôn mặt trái xoan trắng như ngọc , đôi lông mày cong như vầng trăng . Nàng ta khẽ nhíu mày , nhỏ giọng cầu xin : “ Đừng lấy đi nhẫn ban chỉ , được không ?”
Trần Hồ Li nhướng mày , không khách khí nói : “ Là đồ ta thắng được , ngươi muốn lấy đi sao .”
Nữ nhân chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một viên đan dược hình tròn như ngọc , “ Ta đổi cái này với ngươi .” Nàng vội vàng giơ tay .
Huệ Nương đang ở trong sân viện , dây leo quấn quanh , mặt trời đang chiếu sáng trên bầu trời . Đã qua một đêm rồi sao ?
Rõ ràng là một buổi trưa mùa hè , Huệ Nương lại không cảm thấy nóng chút nào . Nàng bước nhanh về phía trước , lúc này mới phát hiện tay mình vừa xuyên qua sợi dây thừng . Nàng không có thực thể ?!
Lúc này , có tiếng bước chân cùng tiếng cười , bọn họ phảng phất làm ngơ không thấy Phó Huệ Nương .
“ Này ! Ngươi có thấy ta không ?” Câu trả lời rỗ ràng là không . Nàng không khỏi sinh khí , sao nàng luôn xui xẻo như vậy !
Đây không phải tình huống như nguyệt thực ngày đó , nàng chợt nhận ra một trong ba người trước mặt cô rất quen thuộc , như là phiên bản được thu nhỏ của nữ nhân trong chiếc váy hoa màu đỏ son kia.
Trái tim nàng đập lỡ nhịp , cảnh quan trước mặt lại thay đổi . Nàng đang ngồi trên một xích đu , không , không phải nàng , nàng không thể kiểm soát được thân thể này .
Trong sân vẫn như trước , cách bài trí lại thay đổi , hai cái nha đầu trong đó dường như đã trưởng thành . Nàng nghe thấy cơ thể đang nói chuyện , nhưng không có cách nào kiểm soát được cơ thể .
Ngoài sân có ngươi hô : “ Trong tường có xích đu , ngoài tường có đường , ngoài tường có người qua lại , mỹ nữ trong tường cười nói .”
Nàng cảm giác rung động , chuẩn xác là thân thể này rung động. Nàng cảm thấy được mọi thứ , thông qua thân thể này .
Chủ nhân thân thể rụt rè vuốt ngực , tiểu nhà đầu hầu hạ bên cạnh lớn tiếng trách mắng : “ Tiểu tử từ đâu tới , lại dám tới Hầu phủ làm càn ?”
Bên ngoài vang lên giọng nói cao : “ Tiểu sinh ngẫu nhiên đến đây , đều không cố ý mạo phạm .”
“Nàng” lại khẽ làm động tác , ra hiệu nha đầu kia đừng nói nữa , rồi sai người mang thang , lén lút leo lên tường .
Trong ngoài sân một mảnh yên tĩnh , khi nàng leo lên tường nhìn xung quanh thì thấy một người cách đó năm thước ngẩng đầu nhìn nàng cười .
Hoá ra người kia không rời đi , nụ cười này đã đi vào trái tim nàng . Bị sốc lại xấu hổ “ A” một tiếng nhanh chóng đi xuống về lại phòng .
Ngày thứ hai , nàng do dự , không biết có nên ra viện không , mama Hách bên cạnh phu nhân lại đến , nói đã thu xếp xong, đưa nàng đến Trang Tử nhà thúc thúc ở . Nàng do dự
Hách mama cười nói : “ Tiểu thư , có chuyện gì sao ? Ta một đường liền trở về .”
Nghe lời này , không còn cách nào chỉ đáp lại bừa bãi . Khi nàng quay lại đã nửa tháng sau , nửa tháng này nàng ruột mềm trăm mối . Trong lòng đều nghĩ , có lẽ sẽ không gặp được người kia nữa .
Nàng vẫn không nhịn được trở về liền vào trong viện , mơ hồ nghe được có người thời dài rên rỉ : “ Tiếng cười dần dần nhỏ đi , cuồng nhiệt mà bức bối vô tình .”
Ps: Có lẽ các bạn đều nghĩ rằng Trần Hồ Li đối với Phó Huệ Nương hơi quá tốt , và anh ấy chỉ tuỳ tiện cho đi những vật quý giá . Nhưng thực ra ,mối quan hệ nào cũng có khởi đầu, hoặc nhìn , hoặc nói . Tác giả chưa thể nói rõ , câu chuyện sẽ từ từ hé lộ ~~~ a