Editer: Đọa Lạc Viêm Quân
Cơ bắp trên vai Tô Vân bắn lên, lại không thể hất văng hắn ta ra ngoài.
Năm ngón tay Dương Thắng bóp chặt, dịch cân thác cốt đánh cho bả vai Tô Vân trật khớp, gân bả vai uốn khúc, cười nói: "Nhưng ta chợt nghĩ, nếu để ngươi sống, chẳng phải thêm một kẻ cạnh tranh hay sao?"
Tô Vân thét lên một tiếng, cưỡng chế thoát khỏi hắn ta, nhanh chóng lùi ra sau như ngạc long lùi vào trong vực sâu.
Dương Thắng lao tới hệt như ngạc long điều khiển dòng nước lũ lao tới.
Tô Vân biết rõ đòn tấn công tiếp theo của hắn ta chính là Ngạc Long Bãi Vĩ, nhưng lại không có sức lực để đón đỡ.
"Người cạnh tranh trong thành Sóc Phương đã đủ nhiều rồi!" Nguyên khí trong lồng ngực Dương Thắng rung lên dữ dội, phát ra lôi âm ngạc long.
Quả nhiên như Tô Vân dự đoán, Dương Thắng vẫn thi triển nửa chiêu Ngạc Long Bãi Vĩ. Tô Vân chỉ có thể nâng bả vai đã bị trật khớp của mình lên chắn, cả người bị Dương Thắng quét bay.
Bịch!
Hắn đụng vào một gốc cây đại thụ, đau đớn dữ dội truyền tới từ bả vai phải.
Tô Vân trượt người ngồi bịch xuống đất, hắn cắn chặt răng, không để mình phát ra âm thanh nào, nhưng lại đau đến mức nước mắt rơi ra từ khóe mắt.
Từ sau khi bị mù, hắn đã trải qua rất nhiều đau khổ, bị trượt chân, đụng đầu, rơi vào hố, bị "người" cười nhạo, sỉ nhục. Mấy năm nay hắn đã học được cách chịu đựng đau đớn.
Hắn biết kêu ra tiếng chẳng khiến mình tốt hơn, nước mắt cũng chẳng có chút tác dụng nào, chỉ đưa tới những lời nhạo báng và đùa cợt.
Nhưng vết thương lần này đau quá.
"Thiếu đi một người cạnh tranh, ta lại thêm một cơ hội bò lên cao!"
Dương Thắng lại xông tới, các loại tán thủ bộc phát ra từ quyền cước của hắn ta. Ở trong cảm ứng của Tô Vân, khí huyết và khí thế của hắn ta hệt như một con ngạc long mọc ra bốn năm cái đầu và nhiều cái đuôi, hùng mạnh, méo mó, kỳ dị!
Tô Vân gắng gượng đứng dậy, đối mặt với yêu ma quỷ quái to lớn này, nhưng lúc này hắn đã không còn sức mạnh để đối kháng lại Dương Thắng nữa.
"Không được giết Tiểu Vân ca!"
Tô Vân nghe thấy tiếng la của Thanh Khâu Nguyệt, tiếp đó hắn nhìn thấy một bé ngạc long bị yêu quái ngạc long đánh bay.
"Tiểu Vân ca chạy mau!"
Tô Vân nghe thấy tiếng của Ly Tiểu Phàm, sau đó hắn nhìn thấy một ngạc long nhỏ lao tới, rồi lại bị con ngạc long ma quái kia đạp dưới chân, không ngừng hộc máu.
"Tiểu Vân, hãy sống sóng báo thù cho bọn huynh và thôn Hồ Khâu!" Giọng của Hoa Hồ truyền đến.
Hắn lại thấy một con ngạc long nhỏ khác nhào tới đôi chân của ngạc long ma quái, lại nhìn thấy một con ngạc long thứ tư lao tới bám lấy lưng của ngạc long ma quái.
Hắn biết đó là Hoa Hồ và Hồ Bất Bình, biết rằng bọn họ đang liều mạng tạo cơ hội cho hắn chạy trốn.
Tô Vân cảm thấy nơi trái tim như truyền tới cơn đau đớn như bị xé rách, cảm nhận được sự nóng rát truyền tới từ phổi. Đôi mắt hắn cay cay, nước mắt rơi xuống, nhưng mắt hắn vẫn không thể nhìn thấy gì.
Hắn chỉ có thể bắt lấy khí huyết khí thế mà "nhìn thấy" con ngạc long ma quái to lớn kia đánh cho hai ngạc long nhỏ hộc máu, đánh cho vặn vẹo.
Ngạc Long Ngâm của Dương Thắng gần như hoàn hảo, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng!
Tô Vân cưỡng ép giơ cánh tay phải gần như đã bị phế bỏ của mình, ra sức vung lên. Nguyên khí và máu tươi của hắn lao tới cánh tay phải, cương chế khôi phục phần xương cốt bị trật, cưỡng chế đưa phần gân bị sai lệch về chỗ cũ!
Cơn đau đớn chưa từng trải qua bao giờ khiến hắn khàn giọng gào lên.
Tiếng kêu gào ấy dường như có thể giúp hắn phá tan nỗi sợ cái chết, làm cho trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng thần ngạc độ kiếp rồi bị tiên kiếm chém chết.
Đó chính là cơn ác mộng của hắn.
Trong tiếng gào thét đầy đau đớn của hắn, thanh tiên kiếm trong cơn ác mộng lại kéo tới.
"A..."
Tô Vân vung cánh tay phải lên, cánh tay hắn dường như chồng chéo lên thanh tiên kiếm, đón nhân con ngạc long ma quái nhiều đầu nhiều đuôi kia!
Cánh tay phải của hắn không thi triển bất cứ thức tán thủ nào của Ngạc Long Ngâm, chỉ là một cú chém bình thường.
Cú chém này tầm thường không có gì lạ, nhưng lại xuyên qua giữa tán thủ Ngạc Long Ngâm của Dương Thắng.
Dương Thắng liên tục biến hóa chiêu thức, lại chẳng thể ngăn cản một kiếm này.
"Đây là kiếm pháp?"
Dương Thắng toát lên vẻ khó hiểu: "Là do Thủy Kính tiên sinh truyền thụ cho hắn sao?"
Lưỡi kiếm bàn tay phải của Tô Vân chém lên họng của hắn ta, Dương Thắng nghe thấy tiếng răng rắc truyền tới, sắc mặt biến đổi.
Tô Vân lấy cánh tay phải làm kiếm, thế tới như bẻ gãy cành khô, nghiền nát khí huyết hộ thể của hắn ta, chém đứt xương sụn trên cổ họng của hắn ta, chặt đứt dây thanh quản.
Dương Thắng lại nghe thấy tiếng gió rít gào, đó là động mạch chủ hai bên yết hầu của hắn ta vỡ ra, khí huyết đánh vào màng nhĩ tạo nên tiếng vang.
Hắn ta lại nghe thấy một tiếng răng rắc, đó là âm thanh phát ra khi lưỡi dao bàn tay của Tô Vân cắt vỡ cổ họng của hắn ta, chém lên đốt sống thứ tư của hắn ta.
Dưới sức mạnh của một kiếm này, đốt sống thứ tư với phần sụn nối liền đốt sống thứ ba và thứ năm bị đánh gãy!
Từ sức mạnh một kiếm này của Tô Vân đã đánh xuống, đốt sống cổ thứ tư gồ ra sau gáy hai tấc bốn phân.
Bịch!
Cơ thể của hắn ta đâm vào gốc cây bên cạnh, gốc cây đó bị đốt sống cổ thứ tư của hắn ta đâm vào, vỏ cây phía sau đột nhiên nổ tung, hệt như bị một lưỡi đao sắc bén cắt qua.
Cây rung lên dữ dội phát ra tiếng vang rào rào, vô số lá cây rụng xuống.
Hắn ta giơ tay che cổ họng mình, tầm mắt tối sầm xuống.
"Thủy Kính tiên sinh thật bất công, truyền dạy chiêu kiếm pháp phá vỡ Ngạc Long Ngâm này cho hắn..." Ý nghĩ này dần nhạt nhòa đi khi máu trong người hắn bị tắc lại.
Dương Thắng trợn to mắt, xác hắn ta trượt xuống khỏi thân cây, ngồi bịch xuống đất.