Chương 3 Công Pháp
Vừa mở shop ra, Trần Hạo vẻ mặt đầy đắn đo, hết quan sát Như Nguyệt đang trong bồn tắm rồi lại quan sát dòng giá ghi phía dưới bảo vật, sau một hồi đành cắt răng tạch lưỡi một phát quyết định:
- 90 điểm không đắt, chắc chắn không hề đắt, phải đầu tư mới có lời được.
Trần Hạo giả bộ như mọi khi chạy lại phía tủ lấy sữa tắm rồi chạy lại chỗ Như Nguyệt trên tay cầm theo một lọ màu xanh ngọc bích lên tiếng:
- Phu Nhân sữa tắm của người hết rồi. Ta thấy có lọ tinh dầu này trên kệ phu nhân thử xem thế nào?
Cầm lấy lọ tinh dầu lạ từ tay Trần Hạo, nàng đang thử nhớ lại xem mình có từng mua lọ như thế này bao giờ chưa. Như Nguyệt bôi một chút tinh dầu lên tay thấy khá thơm cũng chả thèm nghĩ nữa đưa lại cho Trần Hạo ra hiệu chấp nhận rồi dựa lưng lên thành bồn tắm thư giãn.
Trong làn hơi nước, Trần Hạo lấy một ít tinh dầu hòa vào nước, rồi nhỏ lên bàn tay một chút xoa đều, bắt đầu xoa bóp cho Như Nguyệt trong lòng thì đang rạo rực nghĩ thầm:
- Ta xem dâm phụ ngươi có phải quỳ xuống van xin ta không?
Sau hồi lâu, Như Nguyệt thay vì thoải mái thì lại cảm thấy trong người như bốc lên hỏa diễm không ngừng thiêu đốt. Với tuyệt kỹ xoa bóp học được từ đám hạ nhân của Trần Hạo, nàng cảm nhận dục vọng đang tràn vào cơ thể mình không ngừng theo bàn tay thiếu niên này. Dưới lớp bọt trắng phủ trên bề mặt bồn tắm, nàng vô thức đưa tay mình sờ nắn, vuốt ve tiểu huyệt. Trần Hạo thấy động lên tiếng hỏi dò:
- Phu Nhân người cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?
- Không, ngươi cứ tiếp tục đi.
Cưới một lão đầu tuổi đã ngoài lục tuần lại không phải võ tu nên chuyên kia lão đâu thể phục vụ nữ nhân đang đến độ tuổi mỹ miều nhất như nàng. Gần nửa canh giờ trôi qua, nàng vẫn để mặc cho Trần Hạo xoa bóp còn mình thì tự xử. Thấy đã lâu mà Như Nguyệt vẫn muốn tắm, Trần Hạo sốt ruột đánh tiếng:
- Phu nhân sắp đến giờ ăn tối rồi.
Như Nguyệt đang trong cơn khoái cảm nghe vậy đành dừng việc hưởng thụ lại ra hiệu mang khăn tắm cùng y phục mới tới. Từ phía sau, nàng say sưa ngắm nhìn dáng người hoàn mỹ cường tráng của thiêu niên mới lớn trước mắt, Như Nguyệt toàn thân không ngừng phát hỏa đôi má ửng hồng, hơi thở trở nên dồn dập hơn bình thường. Trần Hạo mang khăn tắm lại đưa cho Như Nguyệt xong định đi ra thì nàng lên tiếng:
- Trần Hạo ngươi ở lại giúp ta mặc y phục đã.
Đang thất vọng thì cá lại đớp mồi, Trần Hạo biết bây giờ chỉ cần hắn giật câu nữa thôi, vui vẻ tiến lại chỗ Như Nguyệt. Với người đẹp một cách bốc lửa từ nhỏ như Như Nguyệt thì ánh mắt dâm dục của Trần Hạo mỗi lần nhìn mình sao thoát khỏi ánh mắt của nàng. Trần Hạo vừa tiến lại gần, nàng cố tình thả rơi khắn tắm khiến cơ thể như một bàn tay nghệ sĩ tài hoa bậc nhất tạo tác lộ ra.
Trần Hạo hơi bất ngờ, đứng hình vô thức ngắm nhìn cơ thể hoàn mỹ đang bày ra trước mắt. Trên làn da trắng như tuyết bầu ngực căng tròn cùng nhũ hoa hồng hào đang ưỡn cao phía trước đầy kiêu sa nhấp nhô theo nhịp thở. Ánh mắt đang đưa dần xuống phía dưới thì tên dâm tặc lấy lại được ý thức vội vàng nhặt khăn tắm lên thanh minh:
- Phu Nhân xin tha lỗi. Ta không cố ý nhìn người.
Nàng không đáp hờ hững quay lưng lại để Trần Hạo mặc y phục cho mình cất tiếng hỏi:
- Không sao! ngươi thấy ta có đẹp không?
- Phu Nhân là người đẹp nhất trong số nữ nhân ta gặp qua.
Đúng lúc này Trần Hạo cố tình thiết chắt yếm hơn bình thường khiến bầu ngực đang căng lên kia đột ngột bị bó chắt làm Như Nguyệt đột nhiên vang lên âm thanh đầy khoái cảm
- Ư!
Đây đúng thật là giọt nước tràn ly, Như Nguyệt mắt nhắm hờ lại hưởng thụ chút khoái cảm thoáng qua. Trần Hạo tiếp tục vuốt dọc bụng đưa bàn tay xuống mơn chớn gần khe xuân tình đang ấm nóng kia thì bất chợt Như Nguyệt nắm lấy tay hắn đưa vào cửa mình của nàng.
Trần Hạo thấy vậy hưởng ứng theo dùng hai ngón tay vuốt ve tiểu huyệt, lâu lâu hơi lại hơi đưa vào nhưng chưa hết một đốt ngón tay lại rút ra. Như Nguyệt say sưa hưởng thụ cảm giác lạ lẫm này. Nàng chưa bao giờ được trải nghiệm việc người lạ vuốt ve tiểu huyệt của mình mỗi lần hành động lão già kia đều lập tức đè nàng xuống nhấp lấy nhấp để, thời gian còn chưa uống hết chén trà đã kết thúc cuộc chơi. Trong Cơn khoái lạc, nàng thủ thỉ:
- Trần Hạo ngươi thích ta chứ?
Trần Hạo từ phía sau cất tiếng trầm ấm kéo theo từng hơi thở ấm nóng rót vào tai Như Nguyệt khiến cơ thể nàng hơi run lên:
- Phu Nhân người đẹp như vậy. Nam nhân như ta không ai có thể chống lại mỵ lực của người được.
- Vậy ta cho ngươi đấy.
- Nhưng lão gia sẽ giết ta mất
- Yên tâm, ta không nói ngươi không nói không ai biết đâu.
- Nhưng..
- Nhưng nhị gì nữa nếu ngươi còn dài dòng ta lập tức đuổi ngươi ra khỏi Liễu gia.
Trần Hạo không tiếp tục trả treo nữa, nhấc Như Nguyệt lên thành bồn tắm cúi mặt xuống vùng hạ vị đưa chiếc lưỡi ấm nóng thâm nhập vào trong âm đạo không ngừng khuấy đảo. Đây là tuyệt chiêu hắn trau dồi được không ít từ các bộ sắc hiệp trên yy. Như Nguyệt lúc đầu còn hơn ái ngại nhưng khi chiếc lưỡi của Trần Hạo đưa vào. Nàng nhanh chóng đạt tới đỉnh của dục vọng vô thức đưa tay ra sau gáy Trần Hao ấn sâu vào:
- Ưm… đừng dừng lại…..Ưm….. Ta...Ta ra đây…
Nuốt lấy dâm thủy, Trần Hạo cũng là lần đầu nên say sưa ngắm nhìn biểu cảm lúc này của Như Nguyệt. Sau cơn khoái cảm lạ lùng, nàng đang vô cùng khao khát tư vị nam nhân, quan sát dương vật độn lên trong quần Trần Hạo ánh mắt đầy thèm muốn:
- Cho tiểu đệ của ngươi vào trong ta đi.
- Nhưng tiểu đệ này của ta rất to đấy, Ta sợ phu nhân không chịu được, chúng ta dừng ở đây thôi mọi người có thể sắp ăn xong rồi.
Thực chất, Trần Hạo đã cố tình sắp xếp hành sự vào giờ ăn để không ai lui tới, lúc này chỉ là đang cố gắng trả treo thêm với nàng ta. Như Nguyệt đâu quan tâm Trần Hạo đồng ý hay không, bền học theo cách hắn vừa làm ngậm chặt lấy dương vật gân guốc dài như tác giả bộ truyện này ( 30cm Ha Ha ghê chưa) mút lấy mút để. Sau một hồi vần chán chế mới nhả ra:
- Cho ta đi, sau này có gì ta nhất định sẽ nghe theo ngươi.
Trần Hạo giả bộ suy nghĩ chốc lát rồi đẩy Như Nguyệt nằm trên sàn, banh hai chân nàng ra, dùng khuôn mặt dâm đãng ngắm nhìn tiểu huyệt kia đáp:
- Đây là Phu Nhân xin ta đó. sau này đừng hối hận nhé.
Đưa tiểu đệ gần sát cửa mình của Như Nguyệt, Trần Hạo mạnh mẽ bắt đầu nhấp từng phát nút cán một ngày càng nhanh dần khiến nàng rên lên theo từng nhịp:
- Ưm…Ư… Ta sẽ không hối hận ....
- Ưm...nhanh nữa đi…Ư….
Tuy không có võ kỹ nhưng sức lực ở cấp bậc như Trần Hạo khiến Như Nguyệt ra đến vài lần mà hắn vẫn còn sung sức, không ngừng ra vào nong rộng tiểu huyệt của nàng ta.
- Ta…ưm...ta không chịu nổi nữa rồi...mau cho vào trong ta đi.
Đâu để dễ dàng như vậy Trần Hạo vẫn không ngừng nhấp mạnh bạo dương vật càng lúc càng trở nên phổng phao hơn.
- Ta thật sự không chịu đươc nữa rồi... Trần Hạo mau thả ta ra.
- Phu nhân người vừa bảo không hối hận sao giờ đã.
Như Nguyệt lúc này thật không biết xử lí thế nào mà lại không dám gọi người tới ngăn tên cuồng dâm này đành tiếp tục chịu đựng từng pha nút cán đâm tận tử cung của mình. Như Nguyệt không ngừng tiết thân cơ thể trở nên mềm nhũn vô lực. Thấy vậy Trần Hạo lại nở nụ cười dâm đãng cất tiếng:
- Phu nhân cuộc vui còn chưa hết mà.
Nói xong hắn lật Như Nguyệt hai tay nắm chặt lấy bầu ngực căng trong kia nhưng không kê tiểu đệ mình vào huyệt đạo kia nữa mà đi vào lỗ hậu. Như Nguyệt thấy vậy sợ hãi van xin:
- Ngừng lại đi! ta xin ngươi....sau này nhất định ta sẽ đền bù cho ngươi. Á!!! Đường này không được tha cho ta đi. Á.....
Không để Như Nguyệt nói hết câu, Hắn đã tiếp tục cho tiểu đệ khuấy đảo bên trong nàng nhưng là ở lỗ nhị. Dâm nữ cỡ Như Nguyệt nhanh chóng thích thú cách này tiếp tục cố gắng chiều Trần Hạo hòa nhịp theo :
- Ư.....ta thích...ưm...nhanh nữa đi...cho vào trong ta đi, ta không chịu đươc nữa rồi.
Một canh giờ thoáng chốc đã trôi qua, Trần Hạo biết bữa chiều cũng sắp kết thúc rút tiểu đệ mình khỏi lỗ nhĩ rồi đưa vào tiểu huyệt của Như Nguyệt dùng hết sức nhấp một phát thật sâu vào tận trong tử cung của nàng mà phát tiết.
- Ư.....Sao ngươi dám!!!
Trần Hạo nằm đè lên trên Như Huyệt khóa lấy đôi môi hồng mềm mãi ướt át rồi đưa lưỡi không ngừng hút lấy mật ngọt từ lưỡi nàng, một tay thì đang mân mê nhũ hoa khiến cơn khoái cảm tiếp tục kéo dài. Đến khi gần hết hơi mới chịu buông thả cái miệng nhỏ nhắn nàng ta ra.
- Còn không cho tiểu đệ của ngươi ra đi chờ lão đầu kia tới cắt nó ra sao?
- Nhưng tiểu đệ ta chưa muốn ra?
- Hừ, Ngươi mà còn không lấy ra, ta cắt bây giờ.
Nghe Như Nguyệt nói vậy Trần Hạo mới chịu rút tiểu đệ của mình ra. Một dòng tinh từ tiểu huyệt kia cũng từ từ chảy ra theo. Như Nguyệt nắm lấy dương vật còn sực mùi tinh trùng kia vẻ mặt dâm đãng đưa lên miệng không ngừng mút mát.
- Phu Nhân mọi người sắp ăn xong rồi, có thể sẽ đi qua đây đó.
- Còn gọi ta là Phu Nhân sao. Sau này không có người gọi ta là Như Nguyệt được rồi.
Nàng nói xong lại tiếp tục ngậm lấy dương vật khủng bố kia thích thú tiếp tục mút mát một hồi. Trần Hạo lúc nãy còn chưa hết lực giờ bị kích thích dương vật lại bắt đầu to lên đang định nắm lấy hai vai đè Như Nguyệt xuống thì nàng nhanh ý đã tránh sang một bên mặc vào y phục. Trần Hạo vẻ mặt đầy đau khổ chỉ biết từ phía sau tiếc nuối nhìn theo. Như Nguyệt biết vậy cất âm thanh trêu chọc:
- Trừng phạt ngươi tội dám chiếm tiện nghi của ta. Xem lần sau còn dám khinh bạc ta không?
Trần Hạo chỉ biết lắc đầu cười khổ đứng dậy mặc lại y phục. Như Nguyệt lại nên tiếng:
- Lần sau có việc gì cần ta giúp thì cứ tự nhiên nói đi không cần e ngại? Ngươi nghĩ ta không đoán được ra âm mưu của tiểu dâm tặc ngươi sao?
Đụng đúng chỗ ngứa Trần Hạo trở nên tươi tỉnh đáp:
- Phu Nhân không những vô cùng xinh đẹp còn rất thông minh nhưng người đoán sai rồi việc này là ta do quá say đắm người nên mới liều mạng làm chứ không phải có nguyên do khác đâu.
Nhìn ánh mắt sáng lên như đèn neon của Trần Hạo lúc nãy Như Nguyệt đâu có ngốc mà tin mấy lời ong bướm này cất tiếng đáp:
- Thôi không cần hoa mỹ nữa có gì mau nói đi không là có người sắp tới rồi đó.
- Đúng là không qua được mắt phu nhân. Thú thật ta từ nhỏ đã muốn luyện võ nhưng gia cảnh khó khăn không có tiền để mua công pháp, võ kĩ về học nên...nên ta muốn....
- Ta hiểu rồi. Ở đây ta có vài bộ võ kỹ ngươi cầm về luyện tập đi, buổi chiều hàng ngày ta có thể tranh thủ chỉ cho.
- Đa tạ Phu Nhân, ta nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập. Lần sau chắc chắn sẽ phục vụ người chu đáo hơn.
- Ngươi có tin ta giết ngươi bịt đầu mối không? Thôi mau đi đi không để người nhìn thấy lại rắc rối to.
Nhận lấy mấy bộ võ kỹ cùng công pháp trên bàn, trước khi rời đi không quên hôn một phát nên môi Như Nguyệt, Trần Hạo nhanh chóng bước vội về lại phòng của mình để tránh cho mọi người nghi ngờ. Đúng lúc đang bước đi nhẹ nhàng dọc hành lang thì âm thanh của Yên Hoa vang lên khiến Trần Hạo giật nảy mình:
- Ting! Chúc mừng chủ nhân……