Chương 19: Chương 10-1

Chương 10-1

Không biết Ân Tú Thành đã đứng ở cửa phòng ngủ từ lúc nào , Triệu Lệ Phương vừa bước ra đã bị hắn nắm lấy cánh tay, kéo vào lòng mình không để ý đến kháng cự của cô.

Triệu Lệ Phương cười lạnh ra tiếng.

Lúc nhìn thấy Ân Tú Thành cầm rượu để về, Triệu Lệ Phương liền đoán được kịch bản của hắn. Đơn giản chính là uống say sau đó lại bán thảm, lại tỏ vẻ yếu thế, đau khổ; còn có thể say rượu mất lý trí, làm cô phải thay đổi chủ ý.

Có lẽ những người phụ nữ khác ở thời đại này có thể bị mắc mưu, nhưng đối với người đến từ tương lai, lớn lên bên cạnh màn hình ti vi, tiếp nhận đủ loại tin tức trên mạng weibo, Internet mà nói, thủ pháp như vậy quá vụng về.

Bị hai tay người đàn ông ôm chặt lấy, sau lưng là lồng ngực cứng rắn nóng bỏng, bên tai là hơi thở đàn ông, cùng với âm thanh khàn khàn: “lệ Phương, rốt cuộc tôi có điểm nào không tốt? Không phải tôi đã đổi nghề rồi sao?”

Triệu Lệ Phương lần này là thật sự cười ra tiếng: “Đội trưởng Ân, chúng ta không diễn nữa được không?”

Người đàn ông phía sau cứng đờ, ngay sau đó, cả người Triệu Lệ Phương đều bay lên khỏi mặt đất, Ân Tú Thành thoải mái cho cô một cái ôm công chúa, trực tiếp đi đến một phòng ngủ khác.

Lần này đến phiên Triệu Lệ Phương toàn thân căng thẳng. Cô dùng lực muốn tránh thoát, nhưng khí lực của cô thật quá nhỏ bé không đáng kể so với Ân Tú Thành cho dù giống như một con cá bị trôi vào bờ liều mạng dãy dụa, cuối cùng cũng không có tác dụng gì.

Trong lúc dãy dụa, Triệu Lệ Phương nhìn thấy nụ cười trên mặt Ân Tú Thành. Lần này không phải là nụ cười dối trá ôn nhu như trước nữa, mà mang vài phần ý cười thật lòng đắc ý . Nhân vật phản diện thật đúng là tra nam, ỷ vào sức mạnh lớn khi dễ phụ nữ còn đắc ý?

Triệu Lệ Phương vì tức giận mà sinh ra can đảm, duỗi tay trảo lên mặt Ân Tú Thành. Phụ nữ đánh nhau, đơn giản chính là những động tác như vậy, nắm tóc, cào mặt… Ân Tú Thành dùng hai tay ôm chặt Triệu Lệ Phương, chỉ có thể nghiêng đầu trốn. Một trảo này không chộp trúng mặt hắn, lại chộp được trên cổ hắn.

Tức giận, Triệu Lệ Phương căn bản không nương tay nữa, dưới một trảo vừa rồi, trên cổ trắng nõn của Ân Tú Thành lập tức hiện lên một đường máu.

Ân Tú Thành nhíu nhíu mày, dù là tự thân hắn tiếp xúc, hay là tư liệu tổ chức điều tra, đều không có nói cô có tính tình cương liệt nóng nảy như vậy. Nhìn nhìn ánh mắt này, động tác này, quả thực giống như một con báo nhỏ, hoàn toàn phá vỡ nhận thức trước kia của hắn về cô.

Xem ra, hiểu biết của hắn với vợ mình còn xa xa mới đủ.

Ân Tú Thành đá cửa phòng, đem Triệu Lệ Phương nhét vào giường.

Triệu Lệ Phương theo lực đạo của hắn mà lăn vào trong, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn, lại bị Ân Tú Thành nắm lấy chân lôi về.

“Buông ra!” Hai chân Triệu Lệ Phương dùng lực, Ân Tú Thành thoạt nhìn trắng nõn thanh tú nhưng khí lực lại lớn kinh người dễ dàng đem cô kéo lại.

Lúc Ân Tú Thành cúi người áp chế, trong lòng Triệu Lệ Phương sợ hãi, phẫn nộ cùng uỷ khuất xen lẫn cùng một chỗ, cả người đều bạo phát. Cô tuỳ tay cầm lên đô vật gì đó bên cạnh mình, hướng về phía đầu Ân Tú Thành dùng lực nện tới: “Anh, anh là súc sinh sao?”

“Sao anh có thể đối với tôi như vậy?”

“Tôi tân tân khổ khổ ở nhà chiếu cố cha mẹ, nuôi dạy ba đứa con, không có công lao cũng có khổ lao? Mẹ nó, anh nói hi sinh liền hi sinh, có biết là một quả phụ sống ở nông thôn có bao nhiêu có khó khăn sao? Tôi thật vất vả đem con nuôi lớn như vậy, chăm sóc tốt cho cha mẹ, anh còn sống, anh trở về, anh nói cho tôi biết tất cả đều là hiểu lầm, tôi gặp nhiều khó khăn trải qua nhiều cực khổ như vậy tất cả đều là vì hiểu lầm?”

“Tôi biết anh luôn chướng mắt tôi! Tôi lúc trước bị gương mặt của anh mê tâm hồn, một lòng một dạ muốn gả cho anh, nhưng là anh đâu? Trong mắt anh luôn luôn không có tôi, dù tôi có sinh cho anh ba đứa con, dù tôi vài năm nay cắn răng tự mình cực khổ chống đỡ cả gia đình, anh đều chưa từng xem tôi như người nhà…”

Triệu Lệ Phương gào khóc lên, nước mắt một hàng lăn dài trên mặt, tiếng nói từ lúc đầu phẫn nộ dần dần biến thành tiếng nghẹn ngào.

“Tôi không muốn sống cùng anh nữa, tôi muốn ly hôn, Ân Tú Thành anh chính là có thái độ như vậy sao? Đây mà là một Đảng viên, một người lính, một người công dân có tố chất cùng phẩm Đức sao?”

“Ân Tú Thành, Ân Tú Thành, anh có lương tâm hay không? Anh có lương tâm hay không?”

Nguyên lai Triệu Lệ Phương còn lo lắng mình đưa ra lý do ly hôn thì sẽ không tìm được cảm xúc chân thật. Nhưng sau khi bùng nổ, cô lại đột nhiên phát hiện, đây chính là cơ hội tốt. Vì thế, cô theo tình cảm của mình bùng nổ, triển khai màng biểu diễn hoàn mỹ nhất từ khi chào đời đến nay.

Ân Tú Thành nghiêng đầu qua một bên, tuỳ ý để một quyển sách lướt qua mép tai mình, ào ào bay qua giữa không trung, nện ở trên tường, sau đó rơi thẳng xuống đất.

Trên khuôn mặt mang theo nụ cười, mắt phượng có hơi nheo lại, lộ ra vẻ không thể đoán được nhìn Triệu Lệ Phương.

Dùng hai chân chặn lại chân Triệu Lệ Phương, hai tay hướng về phía trước bắt được cổ tay trắng nõn của cô, đem hai tay cô khoá lại trên đỉnh đầu, Ân Tú Thành lạnh nhạt mở miệng: “Đồng chí Triệu Lệ Phương, tôi chỉ dùng hành động noi cho cô biết, tôi rất hài lòng đối với quan hệ vợ chồng hiện tại. Có lẽ trước kia tôi có chỗ thiếu sót, làm cô sinh ra hiểu lầm, nhưng mà tôi nguyện ý tận lực bù lại. Bây giờ cô chỉ trích tôi, cũng là theo một góc độ khác chứng minh, quan hệ vợ chồng của chúng ta cần loại trao đổi thân mật này. Cho nên, tôi không cảm thấy làm như vậy là trái với lương tâm.”

Quả nhiên nhân vật phản diện chính là nhân vật phản diện! Tra nam tra nam tra nam! Anh xứng đáng cầu mà không được, cuối cùng bị nam nữ chính liên thủ giết chết!