Chương 9-2
Thậm chí sau khi kết hôn, tiền lương của Ân Tú Thành vẫn như cũ được gửi cho Ân Thanh Sơn, mà không phải là nguyên chủ. Đối với hành động của Ân Tú Thành không cần thiết thảo luận đúng hay sai, chỉ là từ chuyện này, cũng có thể thấy được Ân Tú Thành đối với nguyên chủ - là không để ý cùng tín nhiệm người vợ này.
Nhưng lần này, sau khi Ân Tú Thành trở về, lại luôn vô tình hay cố ý tiến hành tiếp xúc thân thể với cô, dùng các loại thủ đoạn trêu chọc cô. Nếu cô là nguyên chủ, chỉ sợ lúc này đã vui vẻ đến quên mình, bị gương mặt kia của Ân Tú Thành dụ dỗ cho mê mệt rồi, cái gì cũng đều nguyện ý dâng đến trước mặt Ân Tú Thành, bí mật gì cũng đều không giữ được.
Triệu Lệ Phương qua hành động khác thường của hắn mà cảm nhận được nguy cơ.
Người khác có khả năng sẽ cho rằng Ân Tú Thành như vậy là do biểu hiện ba năm qua của cô đã chiếm được sự tán thành của hắn, cho nên Ân Tú Thành mới có thể dùng phương thức này biểu đạt thân cận. Triệu Lệ Phương đã xem qua nguyên tác, biết thời điểm nhân vật phản diện đối diện nữ chính, ánh mắt luôn luôn nóng bỏng, cũng rất ít động thủ động cước.
Lúc hắn mạo hiểm tính mạng vì nữ chính nguyên tác giải quyết một khó khăn lớn, nữ chính cũng nhịn không được hỏi hắn: “Anh vì cái gì đối tốt với tôi như vậy? Tôi nên báo đáp anh như thế nào?” Ân Tú Thành nhìn chăm chú thật sâu vào nữ chính, ôn nhu trả lời : “Em chỉ cần ở bên cạnh tôi, tôi chỉ muốn vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy em, chính là báo đáp tốt nhất rồi.”
Đó mới là phương thức chân chính yêu một người của Ân Tú Thành.
Cho nên hiện tại Ân Tú Thành như vậy, vẫn là xem cô như con mồi, mới dùng thủ đoạn như vậy để đối phó cô. Mặc kệ hắn nghĩ có thể phát hiện khác thường gì từ cô, Triệu Lệ Phương đều cảm thấy cô không thể sinh hoạt cùng một chỗ với Ân Tú Thành nữa.
Cặp mắt hắc bạch phân minh mang theo ti lũ lãnh ý, trong cặp mắt nâu lại lộ ra tia ôn hoà, ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung. Hai người ngồi sóng vai, hai khuôn mặt cũng gần trong gang tấc, nhưng giữa hai người lại phảng phất cách nhau cả giải ngân hà.
Ân Tú Thành nhẹ nhàng cười, từ trong túi tiền móc ra một con dao gọt hoa quả, bắt đầu gọt trái táo. Động tác của hắn thoải mái tuỳ ý, vỏ quả táo xoay tròn thật dài rũ xuống ở không trung.
“Làm sao, nghiêm túc như vậy? Ăn táo đi.” Lúc này hoa quả cũng rất quý hiếm.
“Đồng chí Ân Tú Thành, tôi muốn ly hôn với anh.” Biểu tình Triệu Lệ Phương bình tĩnh, ngữ khí kiên định.
Tay Ân Tú Thành run lên, vỏ táo bị cắt đứt. Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt khó nén kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Triệu Lệ Phương nhìn thấy cảm xúc thật sự của Ân Tú Thành. Điều này làm cho cô gợi lên khoé miệng, trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Cô thật sự rất không thích vẻ mặt mọi chuyện đều nắm giữ trong lòng bàn tay của nhân vật phản diện, thật sự cho là có một khuôn mặt dễ nhìn, luôn mỉm cười ôn hoà sẽ có thể khống chế mọi chuyện sao? Triệu Lệ Phương hừ một tiếng trong lòng.
Ân Tú Thành chỉ thất thố trong một cái chớp mắt, rất nhanh hắn lại treo lên tươi cười quen thuộc trên mặt: “Đây là làm sao? Tôi có chỗ nào không tốt sao?”
Dáng ngồi của Triệu Lệ Phương đoan chính: “Anh cảm thấy tôi là một người vợ, một người con dâu, một người mẹ đủ tư cách sao?”
Vẻ mặt Ân Tú Thành chân thành tha thiết, gật đầu: “không chỉ đủ tư cách, có thể nói là ưu tú. Những lời này không có chút ý tứ lấy lệ nào.”
“Nhưng mà, tôi cảm thấy anh làm một người con trai, một người chồng, một người cha lại còn xa mới đủ.” Triệu Lệ Phương làm động tác ngăn cản Ân Tú Thành giải thích: “ cái khác tôi không có tư cách can thiệp nhưng tôi có tư cách quyết định, tôi không muốn người chồng như anh.”
Ân Tú Thành bình tĩnh đem táo gọt tốt; đứng dậy lấy ra một cái chén lớn từ trong ngăn tủ, một tay cầm táo một tay còn lại xoát xoát vài cái liền đem táo chẻ thành một đống miếng nhỏ, rơi xuống ở trong chén.
Cùi táo tinh tế bên trong còn sót lại hạt táo được hắn tiện tay bỏ trên bàn. Hắn lẳng lặng lấy ra một chiếc khăn tay vuông dùng lực lau chùi dao gọt hoa quả.
Trong phòng một mảnh im lặng, Ân Tú Thành buông mắt chần chậm lau lưỡi dao, giống như đó chính là chuyện quan trọng nhất. Triệu Lệ Phương đoan chính ngồi ở trước bàn, tư thế cũng không có nhúc nhích một chút nào.
Qua lúc lâu, Ân Tú Thành xoay người, cầm lấy mũ đội lên đầu: “Tôi có việc, đi ra ngoài trước.”
Đi tới cửa, hắn xoay người nhìn Triệu Lệ Phương, trong ánh mắt như cố gắng áp chế đau khổ cùng khó hiểu: “Ăn táo đi. Buổi tối tôi sẽ mang thịt kho tàu về.”
Cửa phòng khép lại, Triệu Lệ Phương cười lạnh. Thật là có khả năng diễn xuất, cô không tin nhân vật phản diện sẽ vì chuyện cô đưa ra đề nghị ly hôn mà đau khổ thành như vậy, chỉ có thể nói hắn thật sự đối với cô có mưu đồ gì đó.
Cuộc hôn nhân này bắt buộc phải ly. Bằng không vạn nhất để hắn phát hiện được bí mật của mình, Triệu Lệ Phương sợ sẽ bị hắn đưa đến phòng thí nghiệm cắt miếng mất.
Ân Tú Thành đem phiếu với tiền trong nhà đưa cho Triệu Lệ Phương, trong một buổi chiều cô ở cung tiêu xã chạy tới chạ lui mua đồ ăn, các loại nguyên liệu nấu ăn có thể mua được, nếu ly hôn, cơ hội để cô nấu ăn cho ba đứa nhỏ cũng không nhều. Cho nên muốn nắm chặt thời gian này làm cho bọn nó vài món ăn ngon.
Buổi tối, quả nhiên Ân Tú Thành đem thịt kho tàu từ nhà ăn về, còn có một bình rượu đế nhỏ.
Triệu Lệ Phương hấp cơm, xào khoai Tây thái sợi, trứng gà xào với đọt tỏi non, nấu một nồi canh củ cải, mấy đứa nhỏ cao hứng đến hỏng rồi.
Ân Tú Thành vừa ăn cơm vừa uống rượu, đến cuối cùng ăn hết sạch đồ ăn, bọn nhỏ chơi một lát liền tắm rửa đi ngủ. Thời điểm Triệu vội vàng thu thập cho bọn nó, Ân Tú Thành lẳng lặng ngồi ở một bên, ánh mắt thẳng tắp theo dõi cô làm việc.
Triệu Lệ Phương vừa dàn xếp xong cho ba đứa nhỏ; đi ra khỏi phòng ngủ liền bị một người cầm tay kéo vào trong ngực.
Tác giả có lời muốn nói: Ân Tú Thành khóc lớn: vợ, em hiểu lầm, đó không phải phương thức chính xác mở ra tình yêu!