Chương 22: Gặp gỡ

Thiên Cường cùng Tiểu Bạch ngủ một mạch cho tới sáng hôm sau. Hôm sau tỉnh dậy ngay lập Thiên Cường bế Tiểu Bạch đang còn ngáp ngủ ra ngoài. Tiểu Bạch làu bàu :

“Ca ca. Sao dậy sớm thế?”

“Ta ra đây chờ gia gia tới đón”

“Gia gia là gì?”

“Aizzzzz. Là thế này ….”

Thiên Cường phải giải thích một hồi cho Tiểu Bạch hiểu. Cái gì nó cũng chẳng biết cả….

“Sao chúng ta phải ở lại đây? Ta chán nơi này lắm rồi”

“Chúng ta phải đợi gia gia ta tới đón. Như vậy mới có thể về nhà được”

“Sao đại ca không tự mình quay về nhà?”

“Bởi vì ta quá yếu mà khoảng cách tới nhà rất xa. Ta cũng không biết đường quay trở về”

….

Tiểu Bạch hỏi Thiên Cường rất nhiều chuyện, từ những thứ đơn giản nhất…

Thiên Cường dẫu đau đầu vẫn có gắng giải thích cho Tiểu Bạch hiểu. Tương lai Tiểu Bạch sẽ cùng hắn về trong bộ tộc nên hắn phải chỉ dạy tận tình. Chính vì thế mà tình cảm của hắn với Tiểu Bạch thêm gắn kết…

“Sao gia gia lâu tới đón chúng ta thế?”

“Ta cũng không biết nữa. Thôi chúng ta quay về đi. Ở ngoài này nguy hiểm”

Nói rồi Thiên Cường lại bế Tiểu Bạch vào trong động quật. Ngày hôm đó hắn thỉnh thoảng có ra ngoài ngóng đợi Hướng Điền đến đón. Thế nhưng kết quả vẫn không thấy gì.

Tiểu Bạch chờ mong :

“Bao lâu nữa gia gia mới tới đón chúng ta đây?”

“Ta cũng không biết nữa. Chắc một hôm gì đó”

“Một hôm là gì?”

“Aizzzz. Là thế này nhé….”

Vào những lúc ở trong động quật không đi ra ngoài thì Thiên Cường ngồi kể cho Tiểu Bạch về cuộc sống của bộ tộc mình trong Tiểu Thiên giới. Ngoài đó ra Thiên Cường cũng chưa từng đi đâu hay tiếp xúc với ai cả.

Nghe Thiên Cường kể chuyện mà Tiểu Bạch vô cùng háo hức chờ đợi có thể về cùng Thiên Cường. Nó trong vô thức cũng xem bản thân nó là thân nhân của Thiên Cường, là thành viên của Chiến tộc. Tiểu Bạch nghe rất hăng say, tập trung chăm chú từng chút một những lời Thiên Cường kể.

Trong thời gian này Thiên Cường có thử tu luyện xem sao. Thế nhưng kết quả vẫn thế. Hễ hắn dẫn động thiên địa nguyên khí vào cơ thể thì lại xuất hiện Đoạ thể dày vò cơ thể. Kết quả này cũng không thay đổi được nên hắn đành chịu.

Tiểu Bạch tất nhiên cũng thử tu luyện. Kết quả dù không giống Thiên Cường nhưng chung quy vẫn là thất bại.

Tiểu Bạch có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí, hấp thụ chúng. Thế nhưng khi dẫn thiên địa nguyên khí đi tới Điểm nội đan thì Điểm nội đan không chút phản ứng chứ chưa nói tới việc hấp thụ. Thế là một đoạn thời gian sau Tiểu Bạch không thể khống chế được nữa, thiên địa nguyên khí liền bị tán khí và li thể lập tức.

Thiên Cường nhìn Tiểu Bạch có chút đồng cảm. Hắn nói :

“Ta đoán ngươi do phong ấn quá lâu nên tiềm năng chưa thể khôi phục, dẫn đến nhất thời chưa thể tu luyện. Nhưng nhất định một ngày tu luyện sẽ đến sớm nhanh thôi”

“Ta hiểu rồi. Bây giờ cũng đành đợi thời gian trôi qua vậy”

Một ngày nhàm chán cứ thế trôi qua. Hôm nay Thiên Cường vẫn ra ngoài ngóng đợi nhưng vẫn không có kết quả gì. Tiểu Bạch sốt ruột nói :

“Ca ca bảo cố đợi một hôm sẽ có gia gia tới đón vậy mà đã trôi vẫn không thấy ai tới đón cả. Đệ thật sự chán ngán cái động quật kia nên không muốn ở trong đó một chút nào”

“Thôi được rồi. Chúng ta đi dạo một chút khu vực xung quanh đây. Dù gì cũng hết nước rồi”

Thế là Thiên Cường cùng Tiểu Bạch ngoài đi dạo. Bọn họ đi chỉ trong khu vực loanh quanh bãi loạn một khoảng không quá xa.

May mà cách khu loạn thạch này không xa có một con suối nhỏ. Thiên Cường xách túi da tới đựng nước rồi đem về. Sau đó hắn cũng tìm một ít củi khô và lá cây đem về để làm thảm lót nơi nghỉ ngơi.

Khu vực xung quanh đây khá là an toàn khiến cho Thiên Cường yên tâm thêm đôi phần. Một ngày yên bình nữa cứ thế trôi đi…

Sang đến hôm sau Tiểu Bạch lại phàn nàn :

“Thật sự ta cảm thấy rất khó nuốt lương khô thế này. Chúng ta có thể thay đổi được không?”

“Ta cũng thấy như vậy. Hơn nữa lương khô cũng sắp hết rồi. Chúng ta thử ra bên ngoài tìm xem có gì khác ăn không.”

“Tuyệt quá. Đệ thật sự rất nóng lòng”

“Nhưng nhớ phải nghe lời ta đấy”

“Đệ biết rồi”

Thiên Cường dẫu không tin tưởng lắm nhưng cũng phải đồng ý. Cả hai sau đó đi ra bên ngoài.

Bây giờ cũng là nửa buổi sáng, Thiên Cường dẫn Tiểu Bạch đi ra khu vực ngoài xa hơn chút. Bọn họ sẽ vừa đi dạo, vừa khám phá Cấm địa sinh mệnh cũng như kiếm cái gì để thay đổi chút khẩu vị.

Đã gần 16 năm trôi qua kể từ ngày mà Cấm địa sinh mệnh giải khai. Khu vực Cấm địa giải khai đã hoang vắng hình ảnh con người đi rất nhiều. Hiện tại có rất ít thế lực lui tới nơi này bởi bây giờ tài nguyên quý hiếm rất ít, việc khai thác thì càng thêm nguy hiểm.

So sánh vấn đề được không nhiều bằng mất nên các thế lực lớn nhỏ đã rút lui gần như hết. Vì ít người lui tới nên dần dần lâu năm trôi qua cũng sinh ra một ít dã thú nhỏ như thỏ và chuột.

Thiên Cường cùng Tiểu Bạch rảo bước vừa đi vừa quan sát mọi thứ chung quanh. Hắn đi không quá nhanh vì phần lo lắng nguy hiểm, phần nữa là ngắm nhìn chút địa hình xung quanh.

Bây giờ Cấm địa sinh mệnh vẫn còn chưa phong bế, nghĩ tới việc tiến vào nơi này sẽ là lần cuối khiến Thiên Cường cố gắng quan sát kỹ nơi truyền thuyết khó có thể đặt chân đến này. Nơi đây cũng là nơi mà hắn đã sinh ra, gắn liền nhiều hoài nghi thắc mắc về xuất thân mà chưa từng có lời giải thích.

Gạt qua đám suy nghĩ mông lung, Thiên Cường sải bước hướng đến những bãi cỏ hoặc cánh rùng thưa. Bởi ở đó may ra mới xuất hiện thức ăn.

Mấy hôm nay Thiên Cường cũng đã giảng giải cho Tiểu Bạch một số thứ có thể ăn được và chúng có thể tìm kiếm ở những nơi như thế nào. Lần trước Tiểu Bạch một mình chạy loạn lên nhưng không tìm được cái gì có thể bỏ bụng là vì nó chỉ biết cắm dầu chạy nhảy vô phương vô hướng.

May mà Tiểu Bạch chẳng biết gì nên mới phải vác cái bụng đói về tìm Thiên Cường. Chứ không thì cả hai sợ là không gặp lại nhau nữa.

Thiên Cường và Tiểu Bách rất nhanh đã tìm ra một bãi cỏ sau khi xuyên qua một cánh rừng thưa. Vừa vặn từ xa bọn họ đã bắt gặp ngay một chú thỏ đang còn mải miết gặm cỏ.

Thiên Cường nói khẽ với Tiểu Bạch còn đang tung tăng nhảy nhót phía sau :

"Kia là con thỏ mà ta nhắc đến, Tiểu Bạch nhanh bắt nó đi"

Tiểu Bạch theo hướng Thiên Cường chỉ mà nhìn lại. Nó trông thấy một sinh vật bộ lông trắng muốt, đôi tai dài đang vừa đi vừa gặm cỏ. Bản năng cũng cho nó cảm giác đấy là thức ăn.

Thế là nhanh như chớp Tiểu Bạch lao về con thỏ nhỏ kia. Tốc độ của Tiểu Bạch vô cùng nhanh khiến cho con thỏ khi nhận ra nguy hiểm đã không kịp bỏ chạy. Con thỏ xấu số bị Tiểu Bạch chụp một cái khiến nó chết nát nhừ. Tiểu Bạch khựng lại vì chưa hiểu tại sao nó mới vồ nhẹ mà con vật kia đã hoá thành bãi thịt.

Tiểu Bạch đâu biết rằng thân thể nó mạnh mẽ vô cùng. Cú vồ chụp nhẹ của nó cũng phải cả ngàn cân lực. Con thỏ kia bị ngàn cân va vào thì lẽ nhiên không thành tương thịt mới lạ.

Mùi máu bốc lên kích thích Tiểu Bạch khiến nó bỏ qua mọi suy nghĩ. Nó thử nếm nhẹ vị máu vương trên vuốt. Mùi vị thật ngon a, khác hoàn toàn với đống lương khô nhạt nhẽo vô vị.

“Thật sự là ngon tuyệt”

Thế là một hơi Tiểu Bạch chén nguyên con thỏ còn da lông lẫn lộn mà trong lòng nó cảm giác như ăn cái mĩ thực đầu đời ngon tuyệt. Thiên Cường nhìn thế chỉ biết lắc đầu. Hắn đùa hỏi :

"Thế ngươi không để dành chút phần cho ta ăn ư?"

Đương nhiên đống thịt bầy nhầy kia không thể hấp dẫn Thiên Cường được. Tiểu Bạch vẫn vô tư lè lưỡi liếm xung quanh trêu chọc Thiên Cường nói :

"Dù gì ta cũng đang đói. Lát nữa gặp con khác ta sẽ nhường cho ca ca"

Thiên Cường nhún vai rồi đi tiếp, cũng không lâu lại bắt gặp con thỏ nữa. Thiên Cường chưa kịp ra tay thì Tiểu Bạch đã nhảy tới chụp chết rồi ăn luôn. Thiên Cường mặc kệ nó để xem nó ăn được tới bao lâu.

Chẳng mấy chốc mà nó đã ăn gọn 3con, miệng chóp chép chân khua cái bụng tỏ vẻ thèm ăn nữa. Nhìn bộ dáng tham ăn mà đáng yêu kia khiến Thiên Cường không nhịn nổi cười.

Cảm giác hôm nay đi cũng khá xa nên Thiên Cường cất tiếng :

“Tiểu Bạch. Quay về thôi”

“Đệ vẫn muốn đi tìm thêm đồ ăn nữa”

Nói xong Tiểu Bạch lại hăm hở chạy một vòng nữa và đang hướng về phương xa. Thiên Cường bây giờ cũng đành bó tay. Đuổi theo thì không được, còn giữ thì không nổi, nên Thiên Cường chỉ dặn dò đôi chút :

“Thôi được rồi. Đệ nhớ cẩn thận. Hễ từ xa thoáng có người cứ tránh xa ra là được”

“Đệ hiểu rồi”

“Nhớ đấy”

“Đệ nhớ rồi”

Nói xong Tiểu Bạch lại tung chạy nhảy đi tiếp về phía xa. Thiên Cường thở dài trong lòng. Thâm tâm hắn thật sự rất lo lắng cho Tiểu Bạch.

Thiên Cường thầm nghĩ :

“Hiện tại cấm địa sinh mệnh khá an toàn. Người qua lại cực ít, mà ở nơi này vẫn còn cấm chế không thể sử dụng nhiều tu lực. Với thân thể cường đại cũng như tốc độ của Tiểu Bạch nếu cẩn thận có lẽ sẽ ít gặp nguy hiểm”

Thiên Cường không đi ra xa nữa mà đi dạo xung quanh để cố gắng tìm bắt thêm mấy con thỏ. Loay hoay rình rập đuổi bắt thì hắn cũng bắt lấy được 3 con thỏ mang về.

Sau đó Thiên Cường làm thịt sạch sẽ chúng ở suối rồi mới đem về gần chỗ truyền thừa để nướng. Hắn không dại gì mà nướng quá gần chỗ ẩn nấp kẻo khiến người khác nghi ngờ mà tìm đến.

Từ nhỏ đã quen với việc nấu ăn và chăm sóc bản thân nên Thiên Cường nấu nướng rất giỏi. Ba con thỏ nhanh chóng bị làm thịt sạch sẽ rồi cho lên và nướng. Thiên Cường vừa nướng vừa vu vơ hát.

Dưới sức nóng của ngọn lửa thì thịt thỏ dần chuyển ngả vàng ruộm, thơm phức. Đương nhiên không có gia vị trộn vào nên nó không thể đạt tới tiêu chuẩn cực ngon được.

Tiểu Bạch ăn uống cũng đã no. Nó vác cái bụng no ục ạch với mồm mép dính đủ máu quay về. Thậm chí trên người nó có đôi chỗ lấm chấm máu huyết còn vương.

Gần tới nhà thì mùi thỏ nướng tỏa thơm phức khiến Tiểu Bạch không nhịn được tò mò mà chạy lại. Tới gần thì nó nhận ra Thiên Cường đang làm cái gì đó mà nó chẳng hiểu.

Tiểu Bạch tiến lại chỗ Thiên Cường. Nó tò mò hỏi :

"Ca ca, ngươi đang làm gì thế?"

Thiên Cường trông thấy Tiểu Bạch quay về trong lòng đầy vui vẻ. Xem ra Tiểu Bạch cũng xem hắn như người thân rồi. Nhìn con tiểu cẩu trắng muốt mà nay lại trên người vương huyết, bụng no kềnh khiến nó đi lại khạng nạng mà Thiên Cường sặc cười.

Tiểu Bạch vẫn còn kinh ngạc không hiểu cái gì mà tại sao lại thơm đến thế. Nó cố rướn hỏi :

"Ca ca, ngươi cười cái gì? Mau nói ta biết ngươi đang làm gì đi?"

Thiên Cường nói :

"Ta đang nướng thịt thỏ. Đấy gọi là làm chín thức ăn. Ta không giống ngươi. Ta không ăn được thịt sống nên phải nướng chín. Còn đây cũng là lũ thỏ nhưng nó đã bị ta nướng chín rồi"

Nói rồi Thiên Cường gỡ cho Tiểu Bạch chút thịt. Tiểu Bạch gặm ăn một miếng thấy thật thơm, thật ngon giòn thật tuyệt. Cái cảm giác mĩ vị ăn tươi thịt thỏ bỗng biến mất. Thật sự so với thịt nướng mà nó hận không tự vả vào miệng tham ăn của nó.

Thiên Cường cố tình hỏi :

“Đệ thấy sao? Có ngon không?”

“Ngon. Nhưng ta no quá rồi. Không thể ăn nổi chúng nữa”

“Không sao. Đệ có thể nhìn ta ăn được rồi”

“Hừ. Ca ca thật đáng ghét”

“Hahahahaa….”

Bây giờ ăn đã no, Tiểu Bạch không nôn ra nổi mà cũng không ăn thêm nổi khiến nó chỉ có thể ngồi sùi sụt nước miếng mà cảm giác bất lực. Nhìn từng miếng thịt thơm ngon cứ thế chui vào miệng Thiên Cường mà Tiểu Bạch thấy lòng đau nhói.

Thiên Cương cố tình ăn chậm rãi nhất có thể. Còn cố gắng nhai chóp chép phát ra âm thanh rất thưởng thức. Ăn xong hắn còn vỗ vỗ cái bụng chọc giận Tiểu Bạch :

“Thật sự là rất ngon a”

Tiểu Bạch không thèm trả lời. Nó buồn bực đi ngủ trong lòng tràn ấm ức….

Sang tới ngày hôm sau, Tiểu Bạch nói :

“Hôm nay đệ sẽ đi bắt thỏ. Đại ca nhớ là phải nướng cho ta ăn đấy”

“Cứ bắt về đi thì ta sẽ nướng cho ngươi ăn”

….

“Đại ca. Ta mang thỏ về rồi. Nhưng ta không thể mang quá hai con thỏ về một lúc được. Ta chỉ có thể cắp tối đa hai con thôi”

Thiên Cường nhìn hai con thỏ mà Tiểu Bạch còn ngậm trong miệng mà phì cười. Trông chúng to không kém gì Tiểu Bạch nên mang nhiều một lúc là không thể.

“Đợi ta một chút”

Thiên Cường đi tìm một bụi dây leo. Sau đó hắn cắt lấy một đoạn đem về rồi nói :

“Đệ dùng cái này có thể buộc được và mang về rất nhiều thỏ đấy”

“Nhưng nó dùng thế nào?”

“Như thế này. Thế này…..”

….

Thiên Cường hướng dẫn Tiểu Bạch cách buộc dây vào lũ thỏ. Tiểu Bạch nhanh chóng hiểu và làm được. Sau đó nó lại đi bắt thêm mấy con thỏ về cho Thiên Cường nướng cho nó thưởng thức.

Thiên cường rất vui bởi tự nhiên lại có chân sai vặt. Bọn họ quyết định phân công Tiểu Bạch thì bắt thỏ còn Thiên Cường thì nướng ăn.

Tiểu Bạch thật sự rất muốn tự mình nướng nhưng nó không biết lấy lửa. Vả lại cũng không thể thao tác thành thục như Thiên Cường nên đành chấp nhận.

Tiểu Bạch đã cố thử một vài lần nhưng đều thất bại. Thế nên nó quyết định thay vì tự nướng chi bằng ăn chực Thiên Cường vẫn là tốt nhất.

Mấy ngày đi tới đi lui cũng không có gặp con người hay là dấu hiệu của con người nên Thiên Cường cùng Tiểu Bạch cam đảm hơn nhiều. Thiên Cường thầm đoán chắc bây giờ Hướng Điền đang thật sự bận nên mới chưa thể tới đón liền được. Bây giờ cấm địa không còn quá nhiều nguy hiểm, nên hắn quyết định sẽ cùng Tiểu Bạch đi dạo một vòng ra xa để xem Cấm địa xem bộ dáng như thế nào.

Hôm nay, Thiên Cường cùng với Tiểu Bạch đã đi một đoạn khá xa so với nơi truyền thừa. Bỗng đúng lúc này Tiểu Bạch kêu lên :

“Đại ca. Ta đánh hơi được mùi máu. Nó không giống vơi máu thỏ”

“Đâu đâu?”

“Theo ta tới chỗ này”

Thiên Cường theo sự chỉ dẫn của Tiểu Bạch tới một bụi cỏ nhỏ. Trên đỉnh của chúng vẫn còn một ít máu tươi.

Thiên Cường kiểm tra xong liền kết luận :

“Đây chính là máu người”

“Máu người ư? Người tốt hay người xấu?”

Thiên Cường phì cười :

“Ai mà biết được người tốt hay người xấu”

“Thế chúng ta bây giờ phải làm gì đây?”

“Chúng ta thử đi xem có chuyện gì. Nếu có nguy hiểm chỉ cần bỏ chạy chắc không sao đâu”

Thiên Cường cùng Tiểu Bạch cẩn thận lần theo vết máu xem có chuyện gì đã xảy ra. Đi một đoạn đường khá xa thì họ nghe thấy có tiếng hô hào đánh nhau. Hình như phía trước có sự việc tranh chấp nào đó xảy ra.

Thiên Cường quay sang dặn dò :

“Mọi chuyện bây giờ đệ phải tuyệt đối nghe theo lời ta biết chưa”

“Đệ hiểu rồi”

Cả hai sau đó chậm rãi tiến dần tới khu vực đang xảy ra động tĩnh kia. Bọn họ men theo những cái cây lớn rồi núp sau tảng đá quan sát phía xa kia.