Chương 21: Chờ đợi trong Cấm địa sinh mệnh

Thiên Cường bế Tiểu Bạch đi tới một cái lối đi khác nối liền với hang động phong ấn Tiểu Bạch. Một người một chó theo đó để tìm cách thoát khỏi chỗ này.

Nhanh chóng Thiên Cường đã đi tới hết con đường trong hang động. Đây cũng là điểm cuối cùng của hang rồi.

Chưa cần vận dụng Kết Linh Thiên sư chi nhãn nhưng Thiên Cường đã trông thấy rõ cuối đường kia có chút giao động không gian. Chắc chắn đó là cánh cửa thoát ra ngoài rồi.

Thiên Cường nhanh chân bước tới rồi bước vào đó. Không ngoài dự liệu lập tức hắn bị truyền ra bên ngoài, xuất hiện phía trước vách mặt của một tảng đá. Đương nhiên hắn đã chuẩn bị chỉ cần bước ra ngoài kia có chút nguy hiểm lập tức sẽ bước trở lại ngay. Dù gì ngoài kia là cấm địa sinh mệnh, nguy hiểm trùng trùng.

Khi Thiên Cường bước ra thì thấy ngay ánh sáng của mặt trời chiếu đến. Điều đó chứng tỏ hiện tại là thời gian ban ngày.

Thiên Cường hết nhìn lên bầu trời rồi nhìn ra xung quanh thì hắn kết luận chính xác đây đúng là khu vực chứa truyền thừa của bộ tộc bên trong Cấm địa sinh mệnh. Quang cảnh nơi này vẫn không thay đổi quá nhiều, xung quanh chính là bãi loạn thạch quen thuộc.

Thiên Cường vẫn quan sát được bầu trời chứng tỏ cấm địa sinh mệnh tới giờ vẫn chưa bị phong bế trở lại. Điều này khiến hắn thở phào yên tâm. Chứ Cấm địa sinh mệnh mà phong bế thì toang.

Thiên Cường thử bước lùi lại vào lại vách đá xem thử đã phong bế hay chưa. Ngay lập tức hắn cùng Tiểu Bạch đã quay lại phía bên trong động quật. Cảm giác quay trở lại dễ dàng thế này khiến hắn thêm hài lòng.

Mọi sự đã ổn thoả, Thiên Cường cất bước ra ngoài một đoạn. Tiểu Bạch thấy rời khỏi động quật chán chường kia thì giũ giãy khỏi lòng Thiên Cường. Thiên Cường cũng không giữ Tiểu Bạch nữa mà thả ra.

Tiểu Bạch nhảy xuống đất thì ngay lập tức chạy nhảy tung tăng trong bãi loạn thạch. Đây là lần đâu tiên nó được thoải mái di chuyển nên chỉ trong chốc lát nó đã tăng tốc lên để chạy nhanh nhất có thể. Nó chạy tới chạy lui, chạy lòng vòng từ chỗ này qua chỗ khác, chạy quanh co cạnh những tảng đá trong bãi loạn thạch.

Thiên Cường cảm giác không ổn bèn đuổi theo đồng thời hét lên :

“Tiểu Bạch. Đứng lại. Đứng lại. Tiểu Bạch”

Thế nhưng Tiểu Bạch không hề nghe lời Thiên Cường mà cắm đầu cắm cổ chạy một mạch. Chỉ trong chốc lát Thiên Cường mất hút bóng dáng Tiểu Bạch. Bởi vì tốc độ nó rất nhanh mà cơ thể nó cũng rất nhỏ nên loáng cái đã không thấy đâu.

Thiên Cường cố gắng đuổi theo thêm một đoạn nữa nhưng không hề thấy dấu vết gì của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch đã chạy rất xa cũng như phương hướng không rõ ràng nên hắn cũng không thể lần theo mà đuổi tiếp được. Hơn nữa hắn cũng lo sợ chạy quá xa lại xuất hiện nguy hiểm nên không dám đuổi thêm nữa.

Thiên Cường vỗ đầu thầm trách mình ngu xuẩn đã không cảnh giác. Không ngờ ở trong kia nó ngoan ngoãn nghe lời vậy mà vừa thoát ra cái đã chạy biến luôn. Thế là hắn đã mất đi một thứ quý giá.

Thiên Cường tự trách biết thế hắn làm thịt Tiểu Bạch đi cho rồi. Đương nhiên nói cho hả giận thế thôi chứ hắn sẽ không nỡ làm thịt và cũng không làm thịt nổi Tiểu Bạch.

Thiên Cường dù thật sự tiếc nuối nhưng hắn không còn tâm trí mà nghĩ nữa bởi bụng hắn đã đói cồn cào. Vậy là hắn đi một vòng xung quanh vừa để quan sát cũng như kiếm cái gì đó mà nhét vào mồm.

Thiên Cường nhận ra một điều là truyền thừa của Chiến tộc và động quật phong ấn Tiểu Bạch chính cùng nằm trên một tảng đá lớn. Hai cánh cửa đi ra đi vào của hai cái thì nằm ở hai mặt trái ngược nhau.

Thiên Cường thầm nhủ :

“Như vậy tính ra thì tổ tiên ta cũng đã chuẩn bị tạo hóa này cho ta chứ không thể ngẫu nhiên hai cái truyền thừa có thể ở chung với nhau được”

Thiên Cường thầm cảm ơn tổ tiên và nhưng lại oán trách mình quá ngốc. Thứ mà tổ tiên lựa chọn và chấp nhận ở nơi hung hiểm này đặt xuống truyền thừa chứng tỏ vô cùng có giá trị, vô cùng đáng giá. Vậy mà hắn lại để xổng mất đi Tiểu Bạch.

Đi tới mặt kia của tảng đá cũng chính là cánh cửa của Chiến tộc truyền thừa, Thiên Cường thử chạm nhẹ vào thì nhận ra cánh cửa đi vào truyền thừa Chiến tộc hiện vẫn phong bế. Thay vào đó là một cỗ dao động trận pháp truyền đến trong đầu hắn.

Đây chính là lời Hướng Điền căn dặn :

“Khi con bước ra ngoài thì chúng ta ở trong tộc cũng sẽ biết thông qua Ma bàn cảm ứng. Thế nên hãy yên tâm quay trở lại trong truyền thừa chờ ta.

Ta sẽ tới đón ngay lập tức. Ngoài ra ta cũng chuẩn bị cho con đầy đủ lượng thực cho con ăn trong thời gian đợi ra tới rồi”

Sau đó là một lượng khá lớn lương thực nước uống rơi ra mặt đất. Thiên Cường thật vui mừng vì Hướng Điền chuẩn bị rất chu đáo.

Thiên Cường là người hiểu chuyện nên nhận lấy lương thực xong thì quay về nơi phong ấn của Tiểu Bạch tính ăn uống nghỉ ngơi chờ người tới đón.

Tuy nhiên lúc hắn chạm tiếp vào cánh cửa của nơi phong ấn Tiểu Bạch thì nhận ra hắn không thể bước vào trong.

Vỗ vỗ cái đầu Thiên Cường cay đắng nhận ra hắn vừa nãy có thể tự do ra vào là nhờ Tiểu Bạch. Bây giờ Tiểu Bạch biến đi đâu mất nên hắn không thể bước vào. Thế là hắn gặm nhấm từng miếng lương khô mà trong lòng đầy lo lắng lẫn tiếc nuối.

“Hy vọng là gia gia Hướng Điền mau chóng tới đón con”

Hiện tại Thiên Cường cũng chỉ có thể ngồi đây chờ. Bây giờ là giữa trưa, theo tính toán của hắn nếu Hướng Điền biết hắn ra khỏi động quật nhất định sẽ tới đón ngay trong ngày. Ước chừng thời gian là chiều tối muộn sẽ có mặt.

Ngoại giới đã trôi qua 8 năm rồi, lúc này Hướng Điền đã tích luỹ khá đầy đủ để xung kích vào Vương giả trung kỳ. Phải biết rằng tắm thuốc kia đã hỗ trợ giúp lão dần loại bỏ nhiều khuyết điểm, củng cố lại căn cơ.

Ngoài ra trong tiểu thiên giới có khá nhiều linh dược có giá trị. Hướng Điền đã dùng chúng đầu tư cho bản thân bởi các thành viên khác trong tộc còn rất lâu nữa mới cần dùng những thứ thế này. Vì vậy mà tốc độ tấn cấp của lão nhanh hơn so với những gì lão dự tính.

Hướng Điền trước đó một mực chờ Thiên Cường trở về mới tính bế quan đột phá. Nhưng mà việc đợi mãi Thiên Cường khiến lão thấy sốt ruột nên mấy hôm trước lão quyết định sẽ bế quan đột phá.

Thời điểm mà Thiên Cường thức tỉnh rơi đúng vời thời gian Hướng Điền bế quan đột phá cảnh giới.

Thế nên hiện tại lão không thể tới đón Thiên Cường ngay được.

Ma bàn Chiến tộc hôm nay phát sáng rung động liên tục. Điều này chứng tỏ Thiên Cường đã nhận truyền thừa xong và đi ra đang đợi ở bên ngoài. Người canh giữ ma bàn hôm nay lập tức thông báo ngay cho Nhược Văn :

“Tộc trưởng. Ma bàn đã phát sinh dị động”

“Chuyện này thật sao?”

Nhược Văn nhanh chóng cùng đi tới tổ tế đàn ngoại giới quan sát. Càng nhìn thật sự khiến lão càng lo lắng tới phát hoảng bởi Hướng Điền vừa bế quan tu luyện. Ngoài Hướng Điền ra không ai đủ năng lực có thể ra ngoài và tới Cấm địa sinh mệnh đón Thiên Cường về được.

Hướng Điền là Vương giả nên khi đột phá rất có thể ảnh hưởng đến người khác. Vậy nên không ai dám lai vãng tới gần để thông báo tin tức.

Nhược Văn cũng không đủ năng lực tới gần vì lo sợ điều bất trắc xảy ra. Tới lúc đen đủi thì cái mạng lão có thể mất đi kèm theo ảnh hưởng tới cả tu vi của Hướng Điền. Hậu quả lúc ấy thì vô cùng nặng nề.

Nhược Văn đúng là cảm giác ông trời đang trêu người. Lão nhìn ma bàn đang phát sáng cả ngày kia mà lòng như đốt lửa. Lão thầm nghĩ :

“ Thiên Cường hiện đang ở bên ngoài chờ Hướng Điền tới đón nên không chịu vào trốn trong truyền thừa. Ở nơi đầy nguy hiểm thế không biết liệu có sao không?”

Rồi bao suy nghĩ hiện lên thêm trong đầu lão :

“Không biết Thiên Cường nhận truyền thừa ra sao? Không biết Thiên Cường đã tu luyện được hay chưa?

Truyền thừa chắc chắn sẽ có bảo bối truyền cho Thiên Cường. Lúc đem ra ngoài rất có thể bị đám người xấu tranh đoạt,...”

Đến tối khuya mà vẫn không thấy Hướng Điền tới đón khiến Thiên Cường cảm giác không ổn. Hắn thầm đoán đã có chuyện gì đã xảy ra, bao lo lắng hiện ra trong đầu hắn.

Rồi hắn miên man Thiên Cường suy nghĩ :

“Không biết Tiểu Bạch chạy loạn đi đâu rồi ?

Nó liệu có gặp nguy hiểm không nhỉ?

Có khi nào có kẻ nào đó đã bắt được nó không nhỉ?

Tiểu Bạch ngốc nghếch thế kia chắc đi ra ngoài chỉ e là sẽ lãnh vài trái đắng. Không biết liệu sau này có gặp lại nó nữa không?”

Nghĩ tới sau này tiểu cẩu kia trưởng thành có lẽ sẽ thành thú Vương khiến lòng Thiên Cường thêm nuối tiếc. Vì theo như lời kể của Hướng Điền thì Thú Vương mạnh mẽ hơn so với nhân tộc đồng giai. Tính ra Tiểu Bạch trưởng thành thậm chí là một đầu vô địch thú.

Tiểu Bạch vốn bị phong ấn trong hộ tráo kia quá lâu nên rất không thoải mái. Khi thoát ra ngoài, nó vận động tới đâu thì thấy sảng khoái tới đó. Vậy nên nó cắm đầu cắm cổ chạy một mạch cho đã.

Tiểu Bạch chạy một mạch từ đông sang tây rồi nam sang bắc cho tới lúc người mệt nhoài vì đói. Nó không biết rằng lúc nó bị nhốt trong hộ tráo thì cũng chính nhờ hộ tráo ấy mà nó không có cảm giác đói. Bởi hộ tráo liên tục cung cấp năng lượng cho nó sống khoẻ mạnh tới bây giờ.

Tiểu Bạch cảm giác đói bụng nhưng đáng buồn cho nó là nó không tìm thấy cái gì để ăn được cả. Nó phát hiện đá hay cỏ cây đều không ăn được. Bản năng trong cơ thể nó cho nó biết được cái gì có thể ăn được với điều kiện bắt gặp thấy, còn nếu không thấy thì chịu rồi.

Nơi đây là Cấm địa sinh mệnh, làm gì có sinh vật dồi dào xung quanh cho Tiểu Bạch bắt gặp cơ chứ. Tiểu Bạch không hình dung ra được cái để ăn mang bộ dáng ra sao, tìm ở chỗ nào. Thế là điều đầu tiên nó nghĩ ngay tới là tìm về chỗ Thiên Cường.

Cũng may là mọi chỗ đi qua Tiểu Bạch đều nhớ hết. Nhưng bởi chạy đi khá xa và khá lòng vòng nên lúc Tiểu Bạch tìm về chỗ Thiên Cường cũng là tối muộn. Thấy Thiên Cường từ phía xa nó một mạch lao tới.

Lúc này bụng đói meo, Tiểu Bạch nhào vào người Thiên Cường với khuôn mặt đáng thương :

"Thiên Cường ca ca, ta đói quá"

Thiên Cường đang miên man suy ngẫm thì bị thứ gì đó lao vao người nên giật mình định tránh né. Dù trong đêm tối không thấy rõ ràng, nhưng nghe được cái giọng nói cùng điệu giọng này thì hắn nhận ra ngay là Tiểu Bạch

Tiểu Bạch đã quay lại khiến Thiên Cường vui mừng vì bản thân không bị lạc mất nó. Chợt trong đầu loé lên suy nghĩ :

“À đúng rồi. Tiểu cẩu này thật hư hỏng. Cả ngày bỏ chạy đi đâu khiến ta tìm không ra. Nay phải trừng phạt chút cho ngươi biết mùi mới được”

Thiên Cường không nói không rằng vỗ vào mông Tiểu Bạch một cái.

Cháttt

Tiếng va chạm vang lên, Thiên Cường cảm giác như đánh thứ gì đó cứng rắn khiến cho hắn giật mình. Thế là hắn lại dùng thêm lực.

Tiếng Cháttttttt ngân dài ra.

Lần này tăng lực khiến Thiên Cường cảm thụ giống như mình đánh phải tấm sắt vậy. Phản lực truyền lại khiến hắn có chút đau nhói.

Lúc này Thiên Cường mới nhận ra Tiểu Bạch lợi hại tới mức nào. Chỉ e thân thể kia cứng rắn hơn cả thân thể của hắn nữa. Nếu mà đánh với nó chắc mình mệt chết chứ nó còn chưa tới mức xảy ra chuyện.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nó cũng không hiểu chuyện gì xảy ra mà lại bị đánh mặc dù không đau cho lắm. Thiên Cường lúc này dùng giọng nghiêm nghị nói rằng :

"Sao ngươi không đi luôn đi, quay lại đây làm gì. Ta mặc kệ ngươi đó"

Tiểu Bạch biết hình như nó đã sai nên đổi giọng :

"Ta biết ta sai rồi, nhưng mà thực sự bây giờ ta rất đói. Ta hứa sẽ không chạy lung tung nữa. Sẽ nghe lời ca ca mà"

Thiên Cường biết không thể làm khó Tiểu Bạch bởi hắn biết Tiểu Bạch kia lợi hại vô cùng. Nếu mà gây khó dễ với nói chỉ e là nó bỏ đi thật. Lúc đó thì người khóc chỉ là hắn chứ không ai khác.

Giả sử Tiểu Bạch mà rơi vào tay các thế lực lớn nhất định sẽ được đầu tư chăm lo. Đến lúc đó lại trưởng thành một siêu cấp sinh linh cũng nên.

Bây giờ cũng chỉ có nước thỏa hiệp với Tiểu Bạch. Thiên Cường đỡ Tiểu Bạch xuống rồi đem đống lương thực ra :

“Ngươi ăn thứ này đi”

Tiểu Bạch ngay lập tức lao vào cắn xé và ăn uống y như một con chó nhỏ hung hăng háu đói. Trong bóng tối dẫu chỉ lờ mờ thấy nhìn Tiểu Bạch ăn mà Thiên Cường cũng phải phì cười.

Thực ra Hướng Điền vốn không để lại nhiều lương thực. Nhưng trước lúc lão bế quan vì lo sợ Thiên Cường thức tỉnh đúng lúc mình bế quan nên lão để lại khá nhiều lương thực. Ấy vậy mà Tiểu Bạch một hơn nuốt gần hết 1 phần 10 chỗ lương thực.

Có thể thấy Tiểu Bạch nhỏ thế mà ăn gấp 2 lần bản thân khiến Thiên Cường phải há hốc miệng ra. Hắn không hiểu sao cái bụng nhỏ thế kia mà lại chứa được nhiều thức ăn như vậy được. Hắn chắc mẩm sau này muốn nuôi Tiểu Bạch cũng phải tốn không ít tài lực rồi.

Tiểu Bạch vì đói quá nên ăn một mạch không thèm ngẩng đầu lên. Nhưng ăn xong nó lại xì môi xuống nói :

"Nó chẳng ngon tí nào. Cũng may mà vừa ta lấp cái bụng"

Thiên Cường nghe Tiểu Bạch nói vậy thật sự là muốn bồi dưỡng thêm cho nó mấy quả đấm. Nó bảo không ngon nhưng một hơi chén sạch gần một phần 10 lương thực. Nhưng sau cùng hắn nghĩ lại sẽ dạy dỗ Tiểu Bạch từ từ nên bỏ qua chuyện này.

Tiểu Bạch ăn no liền lăn ra ngủ trong lòng Thiên Cường. Thiên Cường cũng không muốn đánh thức Tiểu Bạch dậy mà ôm như vậy đồng thời thực hiện công việc của mình trước khi nghỉ ngơi.

Thiên Cường cẩn thận thu dọn chỗ lương thực đem vào bên trong động quật. Bây giờ có Tiểu Bạch quay về rồi nên hắn dễ dàng ra vào nơi này. Sau đó hắn trở ra dọn sạch xung quanh những gì hắn và Tiểu Bạch lưu lại lúc ăn uống.

Mọi việc Nhược Văn căn dặn Thiên Cường thì hắn vẫn luôn nhớ kỹ và cố gắng cẩn thận nhất có thể. Bởi hắn biết hiện tại bản thân quá nhỏ yếu để chống lại bất cứ kẻ nào có mưu đồ với hắn.

Giả sử có một kẻ khác tiến vào đây bắt gặp Thiên Cường sẽ nhận ra một kẻ không có tu vi mà tới được Cấm địa sinh mệnh. Chúng sẽ nhận ra việc này thật sự không hợp lẽ thường đồng tời nảy sinh các mối nghi ngờ. Sau đó nếu có phát sinh chuyện gì thì có trời mới cứu Thiên Cường kịp..

Thiên Cường sau đó để lại chút ám hiệu cho Hướng Điền. Nếu Hướng Điền tới đón Thiên Cường vào lúc hắn ở trong truyền thừa động quật mà không ở ngoại giới thì Hướng Điền cũng biết bản thân hắn không sao mà cứ yên tâm đứng đợi bên cạnh.

Sau khi hoàn thành tất cả công việc thì Thiên Cường mới an tâm quay về nghỉ ngơi. Cả hai đều ngủ tại nơi phong ấn của Tiểu Bạch.