Chương 196: Tên cướp vô lại

Cầm nhẫn trữ vật trên tay thì khuôn mặt Thiên Cường hiện rõ vẻ đau lòng :

“Tiểu cô nương xinh đẹp. Nàng giao cái này ngay từ đầu có phải đỡ phải bị như thế này đi không. Nhìn nàng tổn thương thế này khiến ta rất đau lòng a”

Thiên Cường ôm ngực mình tỏ rõ sự đau lòng. Diệu Anh thầm mắng trong lòng :

“Nhìn bộ dáng của ngươi thật ngứa đòn mà. Đúng là cái loại mèo khóc chuột. Ta thật sự muốn táng vỡ khuôn mặt bị ổi của ngươi a”

Diệu Anh dù khó chịu trong lòng vẫn bình tĩnh hỏi :

“Ngươi bây giờ sẽ tha cho ta chứ?”

Thiên Cường vẻ mặt lương thiện trả lời :

“Tất nhiên là ta tha cho nàng lần này rồi. Thế nhưng lần sau nếu gặp lại nàng mà ta vẫn còn nghèo thì ta thật sự rất khó xử. Vậy nên lần sau gặp ta nàng nên giao cái này cho ta nhaaaaaa”

Thiên Cường nhấn giọng rất ngọt ngào. Gì chứ cho hắn tiền tài rồi thì những lời bốc phét hắn đều sẽ nói mà không ngượng ngùng chút nào.

Diệu Anh nghe tới đó tức giận :

“Ngươi…”

Tuy Diệu Anh muốn mắng Thiên Cường, giẫm đạp lên khuôn mặt vô sỉ của Thiên Cường. Thế nhưng Diệu Anh ở dưới hiên nhà thì phải cúi đầu.

Thiên Cường lại trở mặt lại đổi sang giọng hối thúc ra lệnh :

“Á đù. Nàng còn không nhanh xoá ấn ký chủ sở hữu trên nhẫn trữ vật đi.

Nếu không ta lại lột sạch sẽ đồ nàng ra cho nhóm người kia quay lại ngắm nhìn bây giờ. Tới lúc nhóm người kia quay lại thấy cảnh tượng đó không khéo lại không kìm chế được cảm xúc. Bọn họ lại bị nàng dụ dỗ vào con đường không đúng đắn cũng nên. Muahaha…”

Diệu Anh thêm tức giận nghiến răng kèn kẹt. Trong lòng nàng liên tục chửi mắng Thiên Cường thật nhiều. Cho dù hàm dưỡng có tốt tới đâu cũng văng tục trong lòng. Nàng hỏi thăm phụ mẫu Thiên Cường một cách nhiệt tình.

Cơ mà đen. Thiên Cường không có phụ mẫu gì cả. Nên chửi thoải máiiiii.

Diệu Anh sau đó xoá đi ấn ký chủ sở hữu của nhẫn trữ vật. Thiên Cường cảm thấy ổn thoả thì lại dịu giọng cười nhẹ nhàng :

“Đa tạ nàng đã giúp đỡ ta lúc khó khăn. Dù gì nàng là người đầu tiên mà ta cướp. Ta nhất định sẽ không quên nàng đâu”

Diệu Anh lắc đầu xua tay mặt như mếu :

“Ngươi đừng nhớ ta là được. Ta xin ngươi đây”

“Hahaaaa. Xem ra ta không được chào đón a?”

Diệu Anh lo sợ tính khí thất thường của Thiên Cường thì phân bua :

“Ta không có ý đó”

“Thật sao. Thế thì sau này nếu khó khăn ta sẽ tìm nàng xin sự trợ giúp”

Diệu Anh thầm mắng trong lòng :

“Trợ giúp cái con khỉ. Có mà ăn cướp thì có”.

Diệu Anh cười như mếu :

“Nhất định ta sẽ…”

Thiên Cường dịu dàng mang vẻ oán trách :

“Vậy thì ta phải cảm ơn nàng rồi. Nàng nhớ bảo trọng sức khoẻ thật tốt. Ăn uống đầy đủ để nhanh khôi phục thương thế.

Nhìn nàng thế kia ta cũng thấy trách bản thân mình thật nhẫn tâm. Ai lại nỡ tổn thương bông hoa xinh đẹp thế kia. Thật sự đáng trách mà. Aiza chết tiệt”

Trong lòng Diệu Anh lại mắng Thiên Cường đúng là vô sỉ. Thật sự nàng chưa gặp ai mặt dày vô sỉ như Thiên Cường cả. Nàng tức tối nói không nên lời.

Thiên Cường buồn bã :

“Tạm biệt tiểu cô nương xinh đẹp. Hẹn có duyên ta sẽ gặp lại. Nàng nhớ bảo trọng nhé. Ta thật sự rất nhớ mong nàng”

Nói xong thì Thiên Cường bèn quay sang nữ nhân khác. Để có thể tham gia Luyện Tiên Giới đều là những tinh anh có năng lực. Vậy nên ai cũng được bổn thế lực đầu tư cho một cái nhẫn trữ vật cả.

Những nữ nhân khác nhìn cảnh tượng của Diệu Anh bèn hoá giải nhẫn trữ vật sẵn cho Thiên Cường rồi. Bọn họ không muốn bị trêu đùa bất cứ cái gì cả.

Đương nhiên Thiên Cường không có thời gian trêu chọc người khác nữa. Mà hắn cũng không có hứng thú trêu chọc người khác. Hắn chỉ có hứng thú trêu chọc mỗi mình Diệu Anh mà thôi. Bởi hắn cảm thấy Diệu Anh ngoài xinh đẹp ra thì khiến hắn cảm thấy có gì đó rất hấp dẫn ở Diệu Anh.

Thiên Cường đã cảm nhận được trên Diệu Anh có cái gì đó tương tự bản thân mình. Từ nét u sầu và Lạc văn có vấn đề cho tới tinh thần ý chí rất cao. Thêm nữa năng lực đều khá tương đồng hắn khi không thể nắm giữ trọn vẹn tứ cấp nghịch thiên chiến lực.

Càng là có nhiều điểm giống thì càng dễ thu hút nhau. Thế nhưng thu hút này lạ lắm. Việc đánh cho người ta uỷ khuất rồi cướp bóc người ta thì chỉ có Thiên Cường mới làm được.

(Trước mặt nàng móc trái tim và chiếc nhẫn. Muốn nói với nàng rằng :

“Ta sẽ đối xử với nàng thật….

Nhẫn Tâm”

Ahihi. Ít có ác lắm.

Thay vì chúc các bạn vui vẻ

Nhất Hối sẽ xàm lìn cho các bạn cười ẻ. Ehehe)

Thiên Cường vừa rời đi một chốc thì nhóm người cứu viện đã đuổi tới. Tất cả tới nơi nhìn thấy nhóm Diệu Anh đã trọng thương với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì ai nấy đều kinh hoảng. Bởi bọn họ đã nhận thức được kẻ địch đã tới đây và gây chuyện động trời rồi cao chạy xa bay rồi.

Gần hai mươi người đồng loạt quỳ xuống trước mặt Diệu Anh. Tất cả đều hiện rõ vẻ mặt sợ hãi :

“Chúng tiểu nhân có tội không kịp hộ giá. Xin Quận chúa trách phạt”

Thân phận của Diệu Anh khá cao trong Lạc Thần viện. Càng là cực kỳ cao trong Công Tôn gia đế tộc. Những người của Công Tôn gia đế tộc đã đổ mồ hôi như tắm, sợ sệt vô cùng.

Diệu Anh lạnh giọng :

“Hừ. Ta đã bị cướp đoạt hết gia sản. Các ngươi nghĩ xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”

Mấy người này nghe xong rét lạnh trong người. Bọn họ đã không hộ giá được Quận chúa, để Quận chúa bị cướp bóc trắng trợn. Tội này bọn họ chỉ biết cúi đầu nhận lỗi mà không dám thở mạnh.

“Chúng tiểu nhân thật sự có tội. Xin Quận chúa trách phạt”

“…”

“Trước tiên cứ về đã. Chuyện này ta sẽ xem xét”

“Mong Quận chúa giơ cao đánh khẽ. Trước tiên hãy phục dụng chút đan dược của tội thần giữ gìn ngọc thể…”

“Hừm….”

Đoàn người sau đó cứ thế quay về hang truyền tống rồi quay về với gia tộc của mình. Về tới nơi thì Diệu Anh ngay lập tức đã được gia gia mình là Công Tôn Phục đón đi.

Công Tôn Phục chính là đệ nhất nhân trong Công Tôn gia tộc. Hắn sở hữu tu vi đại thánh cảnh, là trụ cột của toàn bộ Công Tôn gia đế tộc. Nhờ có Công Tôn Phục mà Côn Tôn gia đế tộc mới được đế tộc khác kính nể.

“Gia gia. Con đã trở về”

Thấy Diệu Anh bị thương thì Công Tôn Phục ngay lập tức đưa đan được cho Diệu Anh với vẻ rất ân cần :

“Con mau uống cái này đi”

“Cảm ơn người”

Diệu Anh đón lấy đan dược rồi nuốt xuống. Công Tôn Phục thúc giục tu lực chữa thương cho Diệu Anh. Với năng lực cao cấp của đan dược và năng lực của hắn rất nhanh khiến cho Diệu Anh khoẻ lên rõ rệt.

Công Tôn Phục biết cháu gái mình đã xảy ra chuyện. Hắn nhẹ nhàng hỏi :

“Đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao con lại bị thương ra nông nỗi này”

Ở Nhân lạc tinh vực ai mà không biết Diệu Anh là Quận chúa của Công Tôn gia cơ chứ. Thế nên tất cả đều sẽ phải nể vài phần. Cho dù xảy ra giao tranh tranh giành đoạt bảo thì người khác cũng không dám gây tổn thương lớn cho Diệu Anh quá lớn. Đơn giản Diệu Anh là Quận chúa của Công Tôn gia tộc, là gia tộc nắm giữ quyền hành của Lạc Thần viện.

Diệu Anh dù bị bắt nạt nhưng tính tình vẫn rất quật cường. Nhất là trước mặt người thân của mình. Nàng không tỏ ra chút uỷ khuất yếu đối chút nào.

Diệu Anh lễ phép trả lời :

“Gia gia. Con đã gặp phải cường đạo và bị cướp luôn hết toàn bộ gia sản trên người”

Côn Tôn Phục nghe vậy mà nhướng mày kiếm không giận mà uy :

“Há. Vẫn có kẻ to gan đến thế ư? Hắn là kẻ nào?”

“Để con vẽ lại cho người xem”

Diệu Anh bèn lấy tới một tờ giấy rồi phác thảo qua khuôn mặt của Thiên Cường. Diệu Anh cũng khá khéo léo nên vẽ chân dung của Thiên Cường rất giống với thực tế. Ngoài ra nàng còn vẽ Sát phủ của Thiên Cường.

Diệu Anh nói :

“Đây là dung mạo của hắn. Cái này là vũ khí của hắn. Hắn ta là kẻ không phải tu luyện Lạc tu hệ thống mà sử dụng Vũ kỹ. Tên này vô cùng to gan và có rất nhiều thủ đoạn tà môn bẩn thỉu…”

“Được rồi. Ta sẽ cho người điều tra kẻ này. Hừm. Nếu biết hắn là kẻ nào thì ta sẽ cho hắn phải trả giá thích đáng”

Nói xong Công Tôn Phục đánh đi một đạo tin tức gửi đi cho kẻ khác điều tra. Sau đó quay lại dịu giọng với Diệu Anh :

“Còn về hắn tà môn thế nào hãy kể rõ cho ta xem”

Diệu Anh sau đó kể lại chuyên liên quan tới Thiên Cường :

“ Con cảm nhận được kẻ này phi hành không dùng tới Vũ kỹ mà là phương thức phi hành của hệ thống tu luyện khác. Ngoài ra hắn tạo ra sức mạnh công kích tinh thần không phải từ bảo thuật. Hắn còn có một loại năng lực tạo ra áo giáp rất kỳ lạ giúp hắn có thể độn thổ, thuỷ du…”

Công Tôn Phục nghe xong thì rất nhanh đã suy đoán ra bản lãnh của Thiên Cường. Hắn đánh ra một đạo ấn ký cho Diệu Anh xem :

“Có phải con thấy những thứ tương tự thế này không?”

Diệu Anh xem qua thì gật đầu khẳng định :

“Đúng đúng. Chính xác là như vậy”

Công Tôn Phục trầm ngâm :

“Nếu vậy thì kẻ kia chính là một kẻ tu luyện Kết linh Giới sư. Năng lực của Kết Linh giới sư biến hoá rất khôn lường…”

“Kết Linh Giới sư ư? ”

“Để ta giảng giải cho con nghe…”

Công Tôn Phục sau đó giảng giải với Diệu Anh về Kết Linh giới sư và những thủ đoạn của Kết Linh Giới sư. Diệu Anh mới hiểu được Kết Linh Giới sư bá đạo tới bực nào.

Diệu Anh bỗng hỏi Công Tôn Phục :

“Nếu theo năng lực của Kết Linh Giới Sư thì kẻ kia đã là cảnh giới Dưỡng nhãn hồn. Điều này sao có thể?”

“Trên đời này không thiếu kẻ quái tài dị nhân. Nếu được đầu tư đầy đủ thì vẫn có thể nắm giữ năng lực này”

Vừa vặn một đạo tin tức đã gửi đến Công Tôn Phục. Công Tôn Phục xem xong tin tức mà nhíu mày.

Diệu Anh thấy sắc mặt gia gia mình thay đổi thì tò mò hỏi :

“Gia gia. Có chuyện gì sao?”

“Đã có tin tức về kẻ kia”

Diệu Anh vui vẻ :

“Chuyện này là thật sao. Vậy thì quá tốt rồi. Con sẽ tìm hắn để trả thù này”

Công Tôn Phục lắc đầu :

“Không đơn giản như vậy đâu”

Nói xong Công Tôn Phục đánh ra một đạo tin tức cho Diệu Anh. Xem xong đoạn tin tức liên quan tới Thiên Cường thì khuôn mặt Diệu Anh cũng biến ảo không ngừng.

Diệu Anh không ngờ bản thân đã đụng độ phải một ma vương đệ tử của Chiến Thần viện. Ma vương này ngay cả đế tử cũng giết là giết, hơn nữa thủ đoạn đê hèn có thừa. Thảm nào mà hành động đê tiện bẩn thỉu như vậy. Nghĩ tới lỡ bản thân rơi vào tay Thiên Cường lần nữa chắc chắn thảm…

Điều khiến cả Công Tôn Phục lẫn Diệu Anh khó hiểu về sự xuất hiện của Thiên Cường tại Nhân lạc tinh vực. Bởi khoảng cách từ Vũ tu tinh vực tới Nhân Lạc tinh vực rất xa xôi. Trừ khi Chiến thần viện đã âm thầm trao đổi thẻ thân phận tiến nhập Luyện tiên giới với người trong Nhân lạc tinh vực. Tất nhiên có muốn bọn họ cũng không thể điều tra ra được.

Công Tôn Phục hỏi Diệu Anh :

“Con nghĩ sao về chuyện này?”

Diệu Anh quả quyết:

“Con đã giao tranh với hắn. Đúng là hắn có bản lĩnh thật sự thế nhưng năng lực không quá cao. Con và Thoả Vân còn suýt đã có thể hạ gục được hắn rồi”

“Chiến thần viện có rất nhiều cái đệ tử mang Đế cấp tiềm năng. Không chừng có những kẻ khác tới nơi này…”

Diệu Anh trầm ngâm suy nghĩ rồi đáp :

“Quả thật nếu như hắn có nhiều đồng bọn thì đã không sử dụng thủ đoạn với chúng con. Chứng tỏ hắn cùng đồng bọn đã tách ra và mình hắn trà trộn tới nơi này. Tên này cũng thật gan to khi một mình tới Nhân Lạc tinh vực hành nghề trộm cướp..”

“Tên này ngày cả đế tử cũng dám chém giết. Tất nhiên gan to bằng trời rồi. Nếu sau này các con có gặp lại thì hãy dạy cho hắn bài học rằng Nhân lạc tinh vực không phải chỗ mà hắn có thể tác oai tác quái”

“Con hiểu rồi”

Thật sự thì Diệu Anh và Công Tôn Phục rất bội phục Thiên Cường. Một thân một mình tới Lạc tu tinh vực để rèn luyện. Đã thế lại lựa chọn con đường cường đạo nữa chứ. Nếu không phải là gan quá lớn thì chính là quá coi thường người của Lạc tu tinh vực.

Tất nhiên ai cũng thiên về việc gan của Thiên Cường rất lớn. Việc khiêu khích trêu chọc đế tộc, đồ diệt đế tử đã nói rõ điều này. Tin này mà truyền ra trong Lạc tu tinh vực chắc chắn người người đều sẽ phẫn nộ…

Diệu Anh nói thêm :

“Nếu chỉ có mình hắn thì con tin nhất định sẽ bắt sống hắn được. Bởi trong nhẫn trữ vật của con có những món đồ có thể truy tung vị trí. Chỉ cần lần ra bọn con sẽ bắt được hắn”

“Thế thì tốt. Nhưng con nhớ hành động nhớ cẩn thận. Tên này thủ đoạn rất khó lường”

“Con hiểu điểu này mà. Gia gia hãy tin vào con. Tới lúc bắt được hắn thì con sẽ yêu cầu Chiến Thần viện giao thật nhiều tài nguyên để chuộc hắn. Dù gì nghe nói Chiến Thần Viện rất giàu có. Hơn nữa với việc thích bao che cho đệ tử thì chắc chắn sẽ bán hắn được giá cao đó”

Nghĩ tới đây Diệu Anh đôi mắt đã toả sáng khi tưởng tượng ra cảnh thu phục ma vương Thiên Cường. Trong mắt nàng thì Thiên Cường đã trở thành mỏ tài nguyên di động đang chờ nàng tới lấy…

Diệu Anh sau đó cùng người của Công Tôn gia đế tộc chuẩn bị hành trang vào Luyện Tiên giới tìm và bắt lấy Thiên Cường…

Tin tức liên quan Thiên Cường sau đó rất nhanh đã truyền ra không chỉ Công Tôn gia đế tộc và Hồ gia đế tộc mà lan ra khắp Lạc Thần viện lẫn Nhân lạc tinh vực.

“Đệ tử của tinh vực khác trà trộn tới nơi khu vực rèn luyện của Nhân lạc tinh vực, ra tay cướp đoạt đồ của nữ nhi giữa thanh thiên bạch nhật, không xem ai ra gì cả. Phong cách hành xử và thủ đoạn bẩn thỉu vô cùng…”

Công Tôn gia đế tộc là gia tộc chính dòng của Lạc Thần viện. Mặc dù thực lực tổng thể hiện tại có yếu kém hơn các đế tộc khác trong Lạc thần viện thì cũng là bộ mặt của Lạc Thần viện. Việc cướp bóc Diệu Anh cũng là trực tiếp đánh lên mặt Lạc Thần viện.

Tất cả người trong Nhân lạc tinh vực nhận được tin tức này đều sục sôi căm giận. Cả khu vực Lạc thần viện và những thế lực trong Nhân Lạc tinh vực ở luyện tiên giới rất nhanh thông linh tin tức và sôi sục tìm tung tích của Thiên Cường.

Thiên Cường sau khi cướp đoạt tài bảo của Diệu Anh và Thoả Vân thì tìm một chỗ để kiểm kê tài bảo kiếm được. Hắn dốc hết các tư nguyên trong các nhẫn trữ vật ra thành một đống nhỏ.

Thiên Cường thầm so sánh với những đồ mà mình từng có thì chỉ biết chê nhóm người này thật sự nghèo khổ. Bởi vì hắn trước đây khá là giàu có nên trong mắt hắn thì những đồ này chẳng có bao nhiêu giá trị. Thứ có giá trị nhất là những cái nhẫn trữ vật này.

Chứ thực tế thì Diệu Anh rất là giàu có so với cảnh giới. Bởi nàng là Quận chúa duy nhất của Công Tôn gia tộc nên rất được ưu ái.

Thiên Cường nhận ra trong số những đồ vật tại đây thì có một ít món đồ có vấn đề. Những đồ vật này có thể phát ra tín hiệu truy tung khiến người khác có thể tìm tới nhờ chúng.

Thiên Cường bèn nhét tất cả toàn bộ và Vũ trụ phi thuyền. Bởi đồ vật để trong Vũ trụ phi thuyền thì có thánh giả cũng không cảm ứng nổi. Chỉ khi hắn đưa ra ngoài thì người khác mới có thể tìm được hắn.

Thiên Cường khá thất vọng về thu hoạch lần này. Cuộc chiến khiến hắn suýt chết, tiêu hao rất nhiều của cải nhưng thu hoạch không có gì đặc sắc cả.

Bây giờ Thiên Cường muốn tìm nhiều tài bảo hơn thì phải cướp những kẻ có bản lĩnh hơn. Nhưng mà năng lực hắn hiện tại có hạn. Hắn chỉ có thể cướp được ai thì cướp.

Việc đã lỡ rồi. Cướp một lần là cướp. Cướp chục lần cũng là cướp. Thiên Cường bèn chuyển sang đánh chủ ý cướp bóc lên Công Tôn gia đế tộc trước tiên. Công Tôn gia đế tộc xem như có chút xui xẻo khi không may trở thành con mồi luyện tập của Thiên Cường.