Chương 195: Cướp bóc thành công

Thiên Cường suy đoán là Diệu Anh và Thoả Vân chắc chắn hiện đang chữa thương. Sau khi chữa thương cả hai sẽ quay trở về Lạc thần viện để xin thêm Phù pháp hộ thân. Dù gì cả hai cũng là anh kiệt của Lạc Thần viện. Chuyện gặp trộm cướp là điều xui xẻo nên Lạc thần viện sẽ châm chước bỏ qua.

Ở trong Luyện Tiên giới đây là lần đầu tiên Diệu Anh và Thoả Vân gặp phải kẻ giống như Thiên Cường. Bình thường những người rèn luyện chỉ khi tranh giành tạo hoá với nhau thì mới xảy ra chuyện chém giết. Không ai lựa chọn trở thành cường đạo cả. Và không có thế lực nào lựa chọn trở thành cường đạo vì rất dễ kinh động tới rất nhiều thế lực công kích vào.

Thậm chí có cả đế tử sẵn sàng tham gia tru diệt nếu như chạm vào người của bọn họ. Trong khi nhóm Thiên Cường thì không quan tâm và lựa chọn cường đạo làm con đường phát triển bản thân.

Lạc Thần viện hay những thế lực khác hầu hết chỉ cho mỗi đệ tử một cái cái hộ thân truyền tống phù pháp. Mục đích để cho đệ tử biết cách rèn luyện hành xử cẩn thận. Chỉ những trường hợp đặc biệt hoặc thân phận đặc thù thì mới sỡ hữu hơn một tấm phù pháp.

Thiên Cường chắc chắn rằng Diệu Anh và Thoả Vân sẽ tìm tới người hộ tống mình trở về Lạc thần viện. Bởi đã nắm bắt được năng lực của hắn nên những kẻ hộ tống chắc chắn sẽ đủ năng lực bắt lấy hắn. Thế là hắn bắt tay chuẩn bị đầy đủ cho chuyện này. Sau khi hoàn thành thì hắn ung dung ở khu vực gần với hang truyền tống của Lạc thần viện và chờ đợi.

Đến ngày thứ tư thì Thoả Vân và Diệu Anh xuất hiện. Kết Linh vật chất mà Thiên Cường chuẩn bị trên người Diệu Anh đã biến mất rồi. May mắn là nhóm Diệu Anh đều phi hành không chút che dấu nên Thiên Cường mới nhận ra từ phía xa.

Diệu Anh và Thoả Vân làm việc khá cẩn thận khi tìm thêm những đồng đội trong Công Tôn gia đế tộc cũng như Hồ gia đế tộc để hộ tống bản thân về Lạc thần viện. Bởi bọn họ đoán được lần trước Thiên Cường đã có cách theo dõi bọn họ nên mới có thể tìm đến bọn họ nhanh như vậy được.

Nhóm người Lạc thần viện với số lượng khoảng cỡ gần 30 người. Trong đó 10 người là nhóm của Diệu Anh và Thoả Vân trước đây. Bọn họ phi hành chậm rãi từ tốn. Bởi với lực lượng thế này thì trừ cấp bậc đế tử ra thì không ai có thể thương tổn bọn họ được.

Thiên Cường bèn âm thầm di chuyển đón đầu nhóm người. Hắn ẩn nấp dưới mặt đất và dò xét đại khái mục tiêu. Sau khi đánh giá xong xuôi thì hắn bay lên không trung và nghênh ngang di chuyển.

Chỉ một chút thời gian Thiên Cường đã tới gần nhóm của Diệu Anh. Hắn bèn dừng lại chắn ở phía trước rồi lớn tiếng quát lên :

“Tất cả đứng lại cho ta”

Nhóm người Lạc Thần viện kinh ngạc dừng lại.

“Tất cả các ngươi nghe rõ đây. Tất cả các ngươi đã bị mình ta bao vây”

Thiên Cưỡng dõng dạc tuyên bố. Nói xong hắn còn bày ra tư thế rất gợi đòn khiến ai nhìn vào cũng nóng mắt.

Tất cả nhóm người Lạc thần viện đều kinh ngạc đến ngây người. Một người lại bao vây hết 30 người ư. Cứ thấy điêu điêu kiểu gì.

Diệu Anh và Thoả Vân nhận ra Thiên Cường. Cả hai hô lớn :

“Đúng tên này là cường đạo. Hắn chính là kẻ đã đánh tỷ muội chúng ta đấy”

“Là tên này sao? Hắn đúng là chán sống mà”

“Tên này đầu óc đúng là có vấn đề rồi”

“Xin Quận chúa yên tâm. Chúng thuộc hạ sẽ bắt lấy kẻ kia cho Quận chúa xả giận”

“Tốt”

Nhóm người này đều biết bản lãnh lợi hại của Thiên Cường. Ai nấy đều thể hiện ra hết năng lực của bản thân. Bởi nếu Quân chúa có vấn đề gì thì bọn họ khó mà thoát tội được.

Thiên Cường điểm sơ thì có tổng cộng 6 kẻ mang tứ cấp nghịch thiên chiến lực trong đó có cả Thoả Vân và Diệu Anh. Số lượng này dễ dàng đè bẹp Thiên Cường.

Tuy nhiên chỉ có 4 người mang tứ cấp nghịch thiên chiến lực tiếp viện có nghĩa là nếu như truy đuổi Thiên Cường thì bắt buộc bọn họ phải đồng tiến đồng thoái. Bởi chỉ một hai người mà truy đuổi hắn thì sẽ lật thuyền trong mương ngay. Điều này khiên Thiên Cường yên tâm rất nhiều.

Những người tới hỗ trợ đều xuất ra hết bản lãnh của mình. Tất cả đều kéo chiến lực lên tới đỉnh cao nhất.

Thiên Cường đem chiến lực lên tam cấp nghịch thiên chiến lực. Hắn gầm lên :

“Các ngươi có giỏi thì từng người lên. Nên nhớ các ngươi đều có tu vi cao hơn ta đó”

Đám người toan xông lên thì dừng bước. Bởi bọn họ đều e dè Tiên Lệnh thần cổ. Tấm gương Vạn kiếm đế tộc còn sờ sờ trước mặt.

Thoả Vân bèn cất tiếng :

“Tên này có bản lãnh nắm giữ tứ cấp nghịch thiên chiến lực. Thế nên các ngươi cứ xông lên hết đi. Chỉ cần không hạ sát hắn thì không vi phạm Tiên lệnh”

“Rõ”

Đám người này nghe vậy thì đều không hề kiêng dè gì nữa. Tất cả đồng loạt xông lên tấn công Thiên Cường.

Thiên Cường biết bản thân đâu địch lại đám người vừa đông vừa mạnh thế này. Hắn chủ động xoay người bỏ đi để tránh thế bị vậy công.

Nhóm người kia tất nhiên đuổi theo Thiên Cường truy sát không rời rồi. Lần trước Thiên Cường bị đánh tới thê thảm mà vẫn không có đồng đội xuất hiện cùng nên cả đám yên tâm truy đuổi Thiên Cường. Chỉ cần tóm được Thiên Cường mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Diệu Anh và Thoả Vân ra hiệu cho những nữ tử trong nhóm dừng chân lại. Bởi bọn họ biết Thiên Cường nắm giữ thủ đoạn rất tà môn. Phù pháp hộ thân truyền tống đã mất rồi. Bọn họ không dám liều mình đánh cược lần nữa.

Nhóm Diệu Anh và Thoả Vân đều đã nhìn ra Thiên Cường đã khôi phục thương thế khá nhiều mới dám đi cướp lại thế này. Mà trước đó Thiên Cường với bộ dáng thảm hại hơn bọn họ nhiều lần. Trong khi nhóm bon họ dưỡng thương hơn ba ngày trời mà vẫn còn tổn thương trong người. Điều này đủ chứng tỏ năng lực kẻ địch thật sự rất biến thái. Cả nhóm thầm than xui xẻo khi trở thành mục tiêu của Thiên Cường.

Thật sự nhóm Diệu Anh cũng phải khâm phục Thiên Cường về đảm lượng tới nơi này chặn cướp bọn họ. Về phần kết quả thì bọn họ không tin chỉ với một thân một mình mà Thiên Cường có thể thay đổi thế cục hiện tại. Cả nhóm yên tâm ở nơi này chờ đợi tin tốt báo về.

Thiên Cương bị gần 20 người truy đuổi thì toàn lực phi hành chạy trốn. Chạy được hơn chục dặm thì hắn đáp xuống một khu rừng rậm rồi luồn lách trong tán cây tránh né trong đó.

Những người truy sát Thiên Cường lần theo rất khó khăn. Bởi tinh thần lực quan sát thì không thể khoá lại hành tung của Thiên Cường. Bọn họ phải chia ra một nhóm phi hành bên trên quan sát, một nhóm phi hành trong tán cây truy lùng Thiên Cường.

Gần mười người sau một hồi truy đuổi thì mất dấu. Bọn họ bèn công kích xới tung mặt đất khu vực cho là nơi cuối cùng Thiên Cường xuất hiện.

Tất nhiên là cả nhóm chẳng tìm thấy dấu vết gì cả. Còn việc dò xét dưới mặt đất là điều bất khả thi. Bọn họ lần nữa chia nhau ra canh chừng ở vị trí xung quanh khu vực này. Chỉ cần Thiên Cường trồi lên hoặc di động trong lòng đất thì bọn họ sẽ biết ngay.

Đúng lúc này ở cách vị trí khu vực bao vây tầm hơn một dặm có một luồng khí tức thay đổi rồi biến mất vào lòng đất. Điều này khiến cho cả nhóm nổi lên nghi ngờ và đuổi tới. Bọn họ tiến hành oanh kích khu vực khả nghi nhưng không thấy gì cả.

Tầm hơn chục phút sau lại có động tĩnh tại khu vực cách bọn họ tầm 2 dặm. Đám người thấy thế lại truy đuổi tới khu vực này. Bọn họ cho rằng Thiên Cường có thể sử dụng bí pháp độn thổ thông thạo nên bọn họ không thể phát giác được. Thế nhưng bắt buộc kẻ độn thổ phải ngoi lên mặt đất để hấp nạp không khí lẫn năng lượng.

Bọn họ thầm dự ước Thiên Cường thúc giục bí pháp đẳng cấp như vậy nhất định sẽ rất tốn năng lượng. Tới lúc kiệt quệ mà phải ngoi lên chính là lúc không tốn công sức nhiều để bắt Thiên Cường.

Nghĩ tới việc bắt Thiên Cường lập đại công dâng làm quà cho Diệu Anh và Thoả Vân khiến cho nhóm người này trở nên hưng phấn. Bọn họ càng vì thế mà càng thêm quyết tâm tóm bằng được Thiên Cường.

Cứ như thế mà cả vài giờ đã trôi qua, nhóm người truy sát Thiên Cường đã rời rất xa khu vực Thiên Cường độn thổ đầu tiên. Tất cả đều đã rơi vào cái bẫy mà Thiên Cường giăng ra mà không hay biết. Với khoảng cách xa thế này thì nhóm Diệu Anh và Thoả Vân xảy ra chuyện thì nhóm người kia không thể quay lại kịp để tiếp ứng.

Thiên Cường đã dùng Kết Linh vật chất bố trí ra những trận pháp phóng thích khí tức. Sau khi vận hành xong thì sẽ tiêu biến ngay tức khắc khiến kẻ địch không thể tìm thấy dấu vết gì. Những kẻ truy đuổi càng thêm lún sâu vào việc tìm kiếm …

Thiên Cường thấy mọi việc đã thuận lợi thì lần nữa quay về tìm tới nhóm Thoả Vân và Diệu Anh. Bây giờ chính là lúc gặt hái thành quả.

Nhóm Thoả Vân và Diệu Anh đang chờ đợi thì thấy một người đang phi hành về phía bọn họ. Bóng dáng và khí tức có chút quen thuộc khiến cả nhóm khá yên tâm. Tuy nhiên khi người này đến gần thì cả nhóm đã nhận ra khí tức kia không thuộc nhóm người bọn họ mà là của Thiên Cường.

Kết Linh vật chất khác có một bổn sự đó là có thể tạo ra một loại khí tức giả tạo che đậy bên ngoài. Bởi là khí tức giả tạo nên nếu như dò xét kỹ hoặc ở vị trí rất gần thì có thể phát hiện ra ngay.

Vì ở khoảng cách khá xa nên vừa rồi nhóm Thoả Vân và Diệu Anh đã không thể dò xét ra Thiên Cường được. Bởi nếu dò xét được Thiên Cường thì bọn họ sẽ ngay lập tức bỏ chạy về hang truyền tống.

Đương nhiên hang truyền tống Thiên Cường cũng đã bố trận pháp ngăn cản kẻ khác ra vào rồi. Nhưng dù vậy hắn vẫn luôn cần hành xử một cách cẩn trọng. Bởi trận pháp hắn bố trí không thể cầm chân nhóm Diệu Anh quá lâu được.

“Là hắn sao?”

“Nguy rồi. Chạy thôi”

Những người còn phù pháp hộ thân thì đứng ra ngăn cản Thiên Cường. Còn nhóm người không còn phù pháp truyền tống nữa thì nhanh chóng chạy về hang truyền tống.

Thiên Cường luồn lách giữa đám người ngăn chặn mà đuổi theo nhóm Diệu Anh. Với tốc độ nhanh vượt trội nên chỉ sau một khoảng thời gian hắn đã vượt lên phía trước cả đám.

Thiên Cường chặn lại cả nhóm rồi cười một cách nham hiểm :

“Chào các tiểu muội muội xinh đẹp. Chắc mấy hôm vừa rồi trong lòng mọi người rất nhớ mong ta phải không?”

Thoả Vân và Diệu Anh trong lòng thầm trả lời :

”Đúng là chúng ta ngày nào cũng mắng chửi ngươi đây”

Đương nhiên nhóm Diệu Anh không thèm trả lời Thiên Cường mà gửi tín hiệu thông qua lệnh bài thân phận cho những người khác mau tới tiếp ứng. Bọn họ chỉ cần cầm cự tới khi người khác quay về là được.

Thiên Cường thấy hành động của hai người thì cười lớn :

“Haha. Mấy kẻ ngốc kia đã bị ta dụ đi rất xa nơi này. Có muốn quay trở về đây cũng không kịp đâu”

Diệu Anh và Thoả Vân nghe xong thì đã dự cảm không lành. Tuy nhiên cả hai vẫn cố trấn tĩnh.

Diệu Anh hỏi :

“Ngươi rốt cục là muốn gì?”

“Vẫn câu nói cũ. Chỉ cần các nàng đem hết những đồ có giá trị trên người ra cho ta là được. Các nàng có thể giữ lại quần áo. Bởi ta không muốn nam nhân khác thấy các nàng trần truồng”

“Khốn kiếp. Ngươi có giỏi thì tự mà lấy”

Chuyện đã tới nước này thì nhóm Thoả Vân cùng Diệu Anh không còn có lựa chọn nào khác. Tất cả xuất ra vũ khí của mình và đem năng lực tới cao nhất tấn công Thiên Cường.

Thiên Cường bay giật lùi theo phương ngang và ngưng thức tiểu Phá thể. Thấy vậy nhóm Diệu Anh xoay người bỏ chạy về hang truyền tống. Những nữ tử khác đã tiến lên ngăn cản Thiên Cường.

Thiên Cường xông tới đám nữ nhân ngăn cản thì thì triển Hống Âm :

“Hống…”

Sóng công kích tinh thần bao trùm lên tất cả những nữ nhân ngăn cản. Điều đó khiến cho bọn họ loạng choạng đầu óc, lảo đảo thân hình trên không.

Thiên Cường tiếp tục phát ra là sóng công kích tinh thần tiếp theo :

“Hống…”

Những nữ nhân này gánh chịu công kích tinh thần thêm loạng choạng không vững. Bọn họ có thể rơi rụng bất cứ khi nào.

Thiên Cường tất nhiên sẽ không gây hại nhóm này vì vẫn có người đang còn phù pháp hộ thân. Hắn lãnh vài cái phù pháp hộ thân thì chắc chắn sẽ thê thảm vô cùng…

Thiên Cường chỉ trong thời gian ngắn đã vượt qua được hết nhóm người ngăn cản. Điều này khiến nhóm Diệu Anh kinh hãi tăng tốc độ chạy trốn.

Thiên Cường đuổi theo truy sát nhóm Diệu Anh không rời. Nhóm Diệu Anh hiện đã tới rất gần hang truyền tống. Tất cả đều cảm thấy an ổn đi khá nhiều.

Rạtttt

Một luồng sức mạnh bao phủ khiến cho nhóm Diệu Anh giảm đi tốc độ di chuyển. Cả hai phi hành chậm như xe chạy vào trong bùn lầy vậy. Bọn họ kinh hãi nhận ra bản thân đã rơi vào trận pháp vây khốn.

“Khà khà…”

Thiên Cường xuất hiện với điệu cười đầy thương hiệu. Nhóm Diệu Anh mặt đã xám như tro tàn. Bọn họ không ngờ Thiên Cường lại đáng sợ như vậy. Bọn họ hiện đã không có con đường nào khác ngoài giao chiến với Thiên Cường.

Mọi thứ đã vào tròng, Thiên Cường tất nhiên không vội giao chiến mà ngưng thức đại Phá thể. Khi chiêu thức đã ngưng xong thì hắn xông tới bổ thẳng vào Thoả Vân.

“Áaaaa..”

Thoả Vân hét thảm một tiếng rồi rơi rụng xuống mặt đất. Thương thế chưa khôi phục hết khiến năng lực bản thân nàng đã giảm đi. Vậy nên chỉ cần một đòn đại Phá thể đã khiến nàng rơi vào trọng thương vô lực tham chiến.

Nơi này chính là trận pháp của Thiên Cường nên hắn có thể thoải mái di chuyển trong khi kẻ địch thì không thể làm điều này. Sau khi đánh rụng Thoả Vân thì hắn tiếp tục giữ vị trí và ngưng ra thức tiểu Phá thể tiếp.

Những nữ tử khác đã tới nhưng bất lực khi không thể thay đổi tình thế hiện tại. Bởi đối phương quá nhiều thủ đoạn khiến bọn họ khốn đốn. Những tu luyện giả có năng lực đều sẽ không giở những chiêu trò như Thiên Cường. Chính điều này đã khiến bọn họ không lường trước được gặp một kẻ thủ đoạn như Thiên Cường.

Thiên Cường lần lượt ra tay đả thương những nữ tử khác. Hắn miệng thì quân tử nhưng ra tay không chút thương hoa tiếc ngọc gì. Cứ phang tới tấp khiến nữ nhân lê lết dưới chân.

(Aizzzz. Thật là nhân tâm)

Diệu Anh đã bị Thiên Cường đả thương. Tới lúc này nàng buộc phải lớn tiếng :

“Dừng lại”

Thiên Cường dừng lại với vẻ mặt lẫm liệt :

“Ta xin tuân lệnh tiểu cô nương xinh đẹp”

Diệu Anh tức lắm nhưng nàng không thể làm gì được. Đối phương vừa là kẻ thủ đoạn, vừa đủ nhẫn tâm. Nàng thật sự không muốn đánh cược điều gì với Thiên Cường nữa.

Thiên Cường đau lòng với vẻ mặt đầy ân hận :

“Haizzz. Ta thật sự xin lỗi các tiểu cô nương xinh đẹp. Các nàng biết đấy. Ta thật sự nghèo tới cùng đường nên mới phải làm những chuyện thế này. Ta thật sự rất buồn về điều này…”

Diệu Anh hồ nghi :

“Ý ngươi là sẽ buông tha cho chúng ta”

Thiên Cường bỗng nhiên lật mặt nhanh hơn lật bánh. Hắn nở nụ cười đầy gian xảo :

“Đương nhiên là không rồi. Nhanh đưa hết những đồ có giá trị ra đây. Nếu không ta sẽ trực tiếp lột hết toàn bộ quần áo các ngươi ra để tìm chúng”

Diệu Anh là Quận chúa duy nhất của Lạc thần viện. Đây là lần đầu nàng chịu uỷ khuất thế này. Nàng cắn chặt răng móc ra nhẫn trữ vật và nói :

“Ngươi cầm cái này đi. Đây là toàn bộ tài sản của ta”

Thiên Cường đã nhận ra Diệu Anh không nói dối mình. Hắn vui vẻ bắt lấy nhẫn trữ vật.