Chương 8: Thiên Nam Quốc

Chính vì tình bạn thân thiết này mà khi Phương Hằng bị thương, Tố Quyên đã chủ động giải nguy thu hút quái vật đi chỗ khác, với cô Phương Hằng không chỉ là bạn mà còn giống như một người thầy, chính Phương Hằng đã hướng dẫn Tố Quyên những ngày đầu vào Hội Đại Nam, không những vậy còn nhìu lần giúp đỡ cô. Cô khẽ trả lời Phương Hằng.

- Vết thương của em sao rồi.

- Em không sao. Phương Hằng khẽ nhìn Nhựt Hào rồi hỏi.

- Người này là ai? Sao chị đi chung với anh ta.

Tố Quyên nhìn Nhựt Hào rồi mỉm cười, sau đó trả lời Phương Hằng.

- Anh ta thuộc nhóm thức tỉnh giả đến đây trước chúng ta, anh ta may mắn trốn được. Lúc nãy chị tìm được một dòng suối thì tình cờ gặp được.

Nhựt Hào khẽ gật đầu chào hỏi lịch sự.

- Tôi tên Nhựt Hào, rất vui được gặp cô.

Phương Hằng thấy hắn chỉ là người bình thường nên không mấy hứng thú, chỉ trả lời cho qua. Lúc này thì mấy người nhóm của Tố Quyên cũng đến, họ đã nghe thoáng qua màn chào hỏi của Nhựt Hào, thấy Nhựt Hào chỉ là một người bình thường, không ai chủ động làm quen, họ chỉ quan tâm đến cô gái tên Tố Quyên kia, Hà Linh thể hiện là người chỉ huy đứng ra lên tiếng.

- Cậu tên Nhựt Hào à, ta là Hà Linh, là chỉ huy ở đây, cậu cứ ở đây với chúng tôi, ngày mai nhóm người vận chuyển sẽ đến, lúc đó cậu có thể theo họ về thị trấn.

Nói xong không đợi Nhựt Hào trả lời, Hà Linh quay sang Tố Quyên mời cô cùng nhóm của mình qua chỗ khác hội họp. Tố Quyên khẽ quay lại chỗ Nhựt Hào, hắn hiểu ý gật đầu cũng phải những người này mắt cao quá trán, họ không để những người thường vào mắt, hắn cũng chả quan tâm, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi hắn suy tính về cuộc sống sắp tới.

...................

Một lát sau Tố Quyên quay lại chỗ hắn khẽ nói

- Tối nay anh ngủ trong lều của em nhé, lúc nãy Phượng Hằng có dựng một lều cho em.

Nhựt Hào mỉm cười trêu cô. "Vậy tối nay anh được ôm bảo bối ngủ rồi."

Tố Quyên e thẹn nói: "Ai nói ngủ với anh, em qua lều Phượng Hằng ngủ chung."

"Thật sao, ôi buồn quá, bảo bối em nỡ để anh cô đơn vậy ư". Nhựt Hào giả bộ mặt mếu nói.

"Hứ! Cho đáng đời anh, ai biểu anh khi phụ em", Tố Quyên cười duyên đáp. Sau đó dẫn hắn về lều của mình lúc này các thành viên đang ngồi vây quanh đóng lửa lớn lấy lương khô của mình ra vừa ăn, vừa trò chuyện. Thấy Nhựt Hào đi cạnh Tố Quyên cũng không ai nói gì, cũng không quan tâm. Riêng Phượng Hằng thì ngạc nhiên không thôi, từ lúc nào mà tỷ tỷ xinh đẹp lại dễ dãi với đàn ông như vậy nghĩ bụng, cô cũng chủ động đi theo.

Tố Quyên vào lều của mình lấy nến thắp lên, hai người ngồi cạnh nhau, cô lấy lương khô trong hành trang của mình ra cho Nhựt Hào, lương khô này là bánh mỳ khô và thịt heo phơi khô. Nhựt Hào quyết định sau này sẽ cải tiến lương khô này, ăn một ít mà muốn nuốt không nổi rồi, cố ăn một chút rồi hắn lại lấy mấy quả lê đưa cho Tố Quyên. "Bảo bối ăn lê đi, đừng ăn lương khô này nữa, không tốt cho da em đâu, sau này về thị trấn anh nấu vài món ngon cho em" Nhựt Hào cười nói.

"Sắc lang đừng hòng dụ dỗ em" Tố Quyên mỉm cười, lúc này vải che đã được lấy xuống, cùng ánh nến lập lòe nhìn cô thật yêu mị. Nhựt Hào hận không thể đè cô xuống mà ăn sạch. Bỗng có tiếng gọi bên ngoài lều.

- Chị Tố Quyên, chị có ở trong đó không.

Người bên ngoài là Phượng Hằng, lo lắng cho Tố Quyên nên cô đứng ngoài gọi, Tố Quyên nghe vậy, liếc xéo Nhựt Hào cô khẽ nói.

- Anh nghỉ ngơi đi, sáng mai gặp. Nói xong cô đứng dậy định bước ra khỏi lều.

Nhựt Hào bèn nắm lấy tay cô giữ lại, khẽ đặt lên một nụ hôn lướt trên môi rồi mỉm cười nói.

- Bảo bối ngủ ngon, tối nay nhớ mơ về anh nhé. Nói rồi hắn buôn tay cô ra.

Tố Quyên mặt đỏ đến mang tai, cô từ trước đến nay chưa từng thân mật với ai, từ lúc gặp người nam nhân này bị hắn khi dễ nhiều lần, còn thất thân với hắn, nhưng mỗi lời nói, mỗi ánh mắt luôn mang lại sự ấm áp chân thành, tim cô bỗng rộn ràng, vội chạy nhanh ra khỏi lều.

- Chị, sao mặt chị lại đỏ như vậy, chị uống rượu à. Nói rồi cô đưa mũi đến gần mặt Tố Quyên hít hít vài cái.

- Không...không phải, chị không có uống rượu, chúng ta... Chúng ta về lều đi. Tố Quyên vội vàng kéo Phượng Hằng đi về lều.

Nhựt Hào nghe hai cô gái nói chuyện bên ngoài, hắn chỉ biết cười trộm Tố Quyên, không ngờ cô vợ này lại ngại ngùng e thẹn như vậy.

Nhựt Hào lặng lẽ ngồi trong lều sắp xếp lại ký ức. Trong ký ức kiếp này, hắn được biết Thế giới nơi đây là một khối lục địa liền lạc, kéo dài từ bắc đến nam, chia biển làm hai nữa, gọi là biển đông và biển tây, có tất cả hai kênh đào thông biển đông và biển tây để dễ vận chuyển, ngoài một số đảo lớn gần đại lục ra thì con người vẫn chưa khám phá hết biển cả. Nói về khoa kỹ thì đã đề cập lúc trước, nơi này vẫn còn lạc hậu, thời đại này đang sử dụng máy hơi nước. Điều đặc biệt là các nước trên thế giới đều đang dùng chung một loại tiền được gọi là Bery, mọi người sống trên đại lục cùng sử dụng chung một ngôn ngữ duy nhất. Vùng đất Nhựt Hào đang ở gọi là Thiên Nam Quốc, phía bắc giáp đế quốc Maya, phía nam giáp đế quốc Atlantis hai quốc gia này là láng giềng hữu nghị đã từ lâu của Thiên Nam Quốc. Thiên Nam Quốc có năm thành phố lớn gồm: Thủ đô Nguyệt Phong là một thành phố giáp biển đông cũng là nơi ở của Tố Quyên, các thành phố còn lại là Nhật Vũ, Thiên Hải, Sơn Địa, và Long Thành.

Nhựt Hào muốn quay lại thành phố để đăng ký thành thức tỉnh giả, sau đó rèn luyện cho cơ thể này cứng cáp một chút rồi mới bắt đầu đi săn quái vật. Vì hắn nhận ra ở đây kiếm tiền nhanh nhất chính là đi săn quái vật, vì rõ ràng trước mắt với sức của hắn và Tố Quyên, mặc dù có thể tiêu diệt được quái vật Cấp C là may mắn vì nó đã bị thương, thì nếu lựa đối tượng thấp hơn là bọn Cấp D thì có thể đánh tốt. Lại nghĩ về thân thế kiếp này phải nói là cô độc, đúng với cái tên Nhàn Bất Thiện tên nhóc này lang bạt khắp nơi, theo các đội vận chuyển làm việc, lúc ở đội này khi ở đội khác không cố định, thu nhập hắn kiếm được thì gửi về cô nhi viện, một ít giữ lại đủ để sống qua ngày, suy nghĩ miên man một lúc thì Nhựt Hào ngủ quên mất.

Hôm sau trời còn mờ sáng thì Nhựt Hào đã thức, hắn quay lại con suối lấy thêm nước và hái lê, thật sự mà nói quân lương rất khó nuốt, hắn hái một túi để hắn và Tố Quyên trên đường ăn. Quay về khu lều, thì đã thấy Tố Quyên đang ở trong lều của hắn, hắn khẽ lên tiếng.

- Bảo bối, em ngủ ngon chứ, có mơ thấy anh không?

- Ai thèm mơ đến anh, sắc lang! Tố Quyên hờn dỗi đáp.