Chương 47: Long Kị Binh Ý Tưởng
“Chuyện này sau hẵng nói, An Bình ngươi nói đến long kị binh là như thế nào?” Lạc Hằng Yên
“Dưới Thiên Nhân cảnh tất cả tu sĩ đều dùng hai chân chạy chỉ có đặc thù mệnh căn mới có thể phi hành. Do đó tu sĩ chúng ta thường kì khế ước với nguyên thú để làm toạ kị di chuyển trên mặt đất hoặc phi cầm các loại để trực tiếp du lượn trên không.
Kị binh là loại quân đội dựa vào toạ kị di chuyển với tốc độ cao cực kì cơ động, toạ kị sức chiến đấu không cần mạnh nhưng tuyệt đối cần thể lực cùng độ dẻo dai trên chiến trường.” Lạc An Bình nói
Lạc An Bình lấy ra địa đồ của Sơn Hải Vệ chỉ vào những kí hiệu toà thành nói
“Lão tổ Sơn Hải vệ các thành trấn khá cách xa nhau hơn nữa chúng ta lĩnh chủ thành ở giáp ranh biên giới với sơn mạch cùng đại hải nếu như không đủ tốc độ chi viện dễ dàng để phụ thuộc thế gia bị các vệ xung quanh khi dễ.
Bình thường tuấn mã sở hữu huyết thống yêu thú tốc độ có thể so với Khai Mạch cảnh. Nhất giai tuấn mã thì có thể đạt sấp sỉ Khí Phủ cảnh.... nếu sở hữu toạ kị tốc độ di chuyển về tổng thể gia tăng một cấp độ lớn.
Long huyết toạ kị thuần tốc độ có thể cao cả một cái đại cảnh giới. Phi hành toạ kị có thể đảm nhiệm trinh sát tình hình tổng không thể để Thiên Nhân cảnh làm trinh sát a.” Lạc An Bình nói
“Ngươi muốn ra giới vực chiến trường?” Lạc Hằng Yên hỏi
Trầm ngâm một hồi lâu Lạc An Bình đáp
“Vâng! Ở đại lục tốc độ phát triển quá chậm, nếu tiến ra giới vực chiến trường có thể nhanh chóng đoạt lấy tư nguyên mở rộng thổ địa. Hơn nữa sớm muộn chúng ta sẽ cùng Quỳ Hoa đối đầu có kị binh hành sự dễ dàng hơn, ngài còn nhớ việc ta điều động hơn 2 vạn dân phu đến Sơn Dã Trấn không?” Lạc An Bình hỏi
“Ta không rõ người cần số lượng lớn dân cư đó làm gì?” Lạc Hằng Yên nói
“Ta dùng số dân đó để họ tiến hành khai thông đạo đi xuyên qua sơn mạch đến Quỳ Hoa quốc.” Lạc An Bình giải thích
“Quỳ Hoa quốc?”
“Đúng vậy theo như Vương môn chủ nói nơi đó nội bộ bất ổn lương thực, tài nguyên sinh hoạt hằng ngày khá khan hiếm vì vậy giá cả cao hơn ở Chu Vân quốc từ gấp đôi trở lên. Mặc dù thổ địa khá nhiều khoáng sản nhưng phân liệt cùng các loại chiến đấu quanh năm khiến địa phương thường đầu nhập vào chiến tranh.
Chúng ta nếu có thể mở ra thương đội vận chuyển lương thực đến đó bán ra lấy lãi hoặc đổi lấy khoáng sản thậm chí dân cư cùng các loại truyền thừa pháp môn.” Lạc An Bình giải thích
“Đó cũng là một nguồn thu nhập đáng kể, Vương môn chủ ta hi vọng ngươi có thể cho chúng ta càng nhiều tin tức bản đạ ngươi kinh doanh.” Lạc An Bình nói
“Yên tâm chúng ta vẫn còn hướng chúng chuẩn bị báo thù đâu.” Vương Ngọc Lộ trả lời
Sau đó ba người thảo luận ưu thế mặt hàng ở Chu Vân quốc nếu như xuất ngoại đến Quỳ Hoa bán ra. Đến khi nhắc đến hải thú Lạc An Bình nói
“Vương Môn chủ ta hi vọng ngươi có thể bắt về vài đầu mẫu thú Xích Bì Mãng Tước cùng Hắc Dực Thiên Kình. Ta không cần phẩm chất cao chỉ cần nằm trong phạm vi sinh sản là được.”
“Lạc lĩnh chủ đến cùng muốn làm gì?” Vương Ngọc Lộ hỏi
“Lạc gia hiện tại đang nuôi dưỡng hai chủng yêu thú long huyết gồm Lôi Ngư Tích và Địa Hành Long Tích. Trong năm chi tứ giai tộc đàn thì Thanh Trảo Thương Ngạc cùng Sí Phong Hải Giao sẽ do Sơn Hải Vệ thuyết phục và Xích Bì Mãng Tước cùng Hắc Dực Thiên Kình do quý môn thuyết phục có thể lai tạo ra chủng tộc mới mang ưu điểm của công thú và mẫu thú.” Lạc An Bình giải thích
“Tốt! Ta sẽ cố gắng!” Vương Ngọc Lộ đáp sau đó rời đi
….
Năm ngày sau, Lạc An Bình dẫn theo hơn 100 đầu Địa Hành Long Tích và hơn hai mươi đầu Lôi Ngư Tích chia theo hai tuyến thuỷ bộ tiến về Thanh Thuỷ Trấn. Hiện tại nơi này thuộc sự khống chế của Thanh Trảo Thương Ngạc tộc đàn.
Đối diện đội ngũ Lạc An Bình hiện tại là một trung niên nam tử thanh y, trên tay, da mặt đều có thanh sắc lân phiến bao phủ. Hai bên thái dương mọc lên hai cái sừng hươu dài khoảng nửa tấc màu nâu nhạt.
Hắn chính là Thanh Trảo Thương Ngạc tộc đàn thủ lĩnh - Thanh Giang!
“Sơn Hải lĩnh chi chủ - Lạc An Bình tham kiến Thanh Giang tộc trưởng!” Lạc An Bình tiến lên nói
“Nhân loại các ngươi đến đây ý đồ gì?” Thanh Giang quát
“Theo ta biết ở Thanh Thuỷ Trấn cùng hai trấn kế bên hiện tại tổng lương thực thực phẩm không quá nhiều để duy trì sinh hoạt của tộc đàn ngài nhỉ?” Lạc An Bình hỏi
“Yên tâm lương thực tích trữ thiếu có thể lấy các ngươi nhân tộc tu sĩ và phàm nhân bù vào.” Thanh Giang quát
“Phàm nhân và tu sĩ số lượng có hạn nếu các hạ đem xung làm lương thực kéo dài không lâu. Nếu để họ tiến hành sản xuất xoay vòng thì thời gian chờ đến vụ thu hoạch cũng không nhanh. Hơn nữa trường kì ở đại địa đối với tộc đàn của các vị cũng ảnh hưởng tu luyện phải không?” Lạc An Bình lại nói
“Đại địa tài nguyên cũng không thiếu cho chúng ta tộc đàn sử dụng!” Thanh Giang phản đáp
“ Nếu muốn thu hoạch thêm tư nguyên các vị chỉ còn cách mở rộng địa bàn tiến đánh các vệ thành sâu hơn. Bất quá ta đoán sớm hay muộn các vị cũng phải chịu sự phản kháng tử chiến từ dân bản địa. Khi đó không còn các chiến khu khác thú tộc áp lực chư vị chỉ sợ trở thành mục tiêu bị vây công khu vực đông phòng tuyến Chu Vân quốc.
Dù sớm hay muộn các vị cũng phải trở về, sớm thì bảo toàn thực lực mở rộng địa bàn ngoài hải dương. Về trễ vừa thiệt quân số lại mất địa bàn.” Lạc An Bình nói
Trầm mặc, Thanh Giang suy nghĩ vấn đề này không phải hồi lâu. Hắn muốn phát triển tộc đàn lãnh thổ liền cần nhân khẩu gia tăng, muốn gia tăng nhân khẩu cần để thành viên trong đàn được đầy đủ dinh dưỡng các loại...
Bất quá hiện tại rời đi tuyệt đối sẽ bị mất mặt toàn tộc, hắn không kéo xuống bộ mặt này. Về hải dương tuyệt đối sẽ bị các tộc đàn khác cho rằng thực lực suy giảm tiến hành đả kích. Đang định phản bác lại đối phương thì chỉ thấy Lạc An Bình cười nói
“Nếu các vị không chê Lạc gia chúng ta có thể trường kì hợp tác. Các ngươi dùng khoáng sản nơi lãnh địa của mình đổi lấy lương thực cho tộc đàn. Ngoài ra cũng có thể thay Lạc gia chăn nuôi đại lượng đê giai hải thú làm hải sản bán cho chúng ta. Địa nguyên châu, nguyên tinh, thi thể cừu địch, chiến lợi phẩm thời gian qua các vị thu thập cũng có thể bán được giá cả thích hợp.”
Thanh Giang nghe vậy nhìn về trữ vật không gian mà mình sưu tập gần linh niệm quét qua lập tức lấy ra một đống kim phiếu cùng vài loại vật phẩm hải thú bọn hắn không thể sử dụng như Địa Hoả Nguyên Châu, nhân loại tu sĩ xương cốt...
Lạc An Bình từ xa nhìn sơ qua vật phẩm đối phương lấy ra bắt đầu tính toán. Kim phiếu theo như hắn đoán tổng giá trị khoảng 5 vạn kim tệ, dù sao trong các thế lực bị đối phương tiêu diệt có một nhà là cỡ nhỏ thương hội phạm vi hoạt động nằm trong khu vực bị chiếm đóng và vài tiểu chi nhánh ở các vệ khác.
Địa Hoả Nguyên Châu theo hắn thấy chính là một khoả tam giai thượng phẩm cao nhất thấp nhất cùng là nhị giai hạ phẩm tổng số lượng 3 viên. Địa Mộc Nguyên Châu số lượng có hai viên đều là tam giai hạ phẩm, tổng giá trị đống tài nguyên này so với kim phiếu còn lớn khoảng 10 – 12 vạn. Thú cốt cùng nhân loại xương cốt tổng giá trị khoảng 15-20 vạn.
Thêm vào các loại linh tinh tài liệu... tổng giá trị khoảng 40 vạn kim tệ. Đó chỉ là thu hoạch của một tộc đàn tứ giai trung kì trong cuộc chiến này. Nếu như là mạnh nhất Sí Phong Hải Giao tổng giá trị sở hữu còn lớn hơn lấy chênh lệch giữa song phương ít nhất bên kia thu thập khoảng 50 vạn kim tệ tối thiểu.
Khác với Thanh Trảo Thương Ngạc tộc đàn số lượng nhỏ thì Sí Phong Hải Giao tổng số thành viên lên đến 1000 cá thể. Đó là số lượng tham gia chiến đấu gồm tứ giai 5 đầu, tam giai hơn 40 đầu, còn lại đều là nhị giai. Hơn nửa Sí Phong Hải Giao cực kì hung tàn không phải dễ nói chuyện giao nên hắn hi vọng có hải tộc tiên phong trở về. Cái này rút lui nếu có người dẫn đầu lập tức sẽ có kẻ theo sau. Thanh Trảo Thương Ngạc tại năm tộc bên trong thuộc về tầng thứ trung đẳng, chỉ cần cái này nhất tộc rời đi sẽ kéo theo các tộc phụ thuộc rời đi sau đó dễ làm ảnh hưởng các nhà phụ thuộc những tộc khác.
Song phương sau đó tiến vào quá trình cò kè mặc cả đổi lương thực thực phẩm lấy các loại tài sản khác. Lạc An Bình cùng Thanh Giang kéo dài quá trình mặc cả hai ngày cuối cùng kí một bản khế ước trao đổi trong vòng 2 năm Sơn Hải vệ phải cung cấp tổng số lượng 20 tấn lúa mạch nhị giai cùng 1 tấn tam giai lúa mạch, 2 tấn nguyên thực nhị giai và 1 tạ nguyên thực tam giai. Tam giai nguyên tửu 20 vò mỗi vò 5 cân. Trước tiên tiến hành chuyển trước một nửa số lượng, Lạc An Bình lập tức viết thư xin viện trợ Vân Vận quận chúa ứng trước tài chính mua sắm lượng lương thực cần thiết.
Trong tay hắn hiện tại chỉ có 10 tấn nhị giai lúa mạch cùng vài tạ tam giai đủ để cả vệ duy trì chế độ dinh dưỡng tinh anh chiến lực mà thôi. Về nguyên thực thì một phần 10 nhu cầu cũng không đủ bất quá mặc dù tổng vật phẩm thu thập ít hơn 3 thành so với lương thực bỏ ra nhưng đó là tại trong thời gian ngắn. Nếu thu thập được những tài nguyên kia chỉ cần 10 năm liền có thể xoay trở lại tiền vốn.
Sau khi trao đổi xong Lạc An Bình từ không gian trữ vật lấy ra quả trứng mà long hồn của Phách Thiên Thương Long kí sinh. Từ huyết mạch bên trong một cỗ áp bách xuất hiện lập tức khiến Thanh Giang quỳ xuống.
“Thanh Giang tộc trưởng kế tiếp là một cuộc làm ăn liên quan đến vận mệnh các ngươi Thanh Trảo Thương Ngạc tộc có hứng hay không hợp tác?” Lạc An Bình hỏi